Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2245: “Vốn không có hy vọng thắng…”



Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Bình thường thì sẽ không, trừ phi có lý do bất đắc dĩ!”





“Đúng thế!”



Cha đỡ đầu gật đầu: “Tám vương tộc có lý do bất đắc dĩ phải rời khỏi thế giới Nguyên Bản, năm đó đại lục Hỗn Độn không một bóng người”.



“Tám tộc chúng ta phát hiện nơi này, liền vui mừng một thời gian, dù sao nơi này cũng là nơi gần thế giới Bản Nguyên nhất!”



“Hơn nữa có khí Hỗn Độn làm màn chắn, có lẽ họ sẽ không phát hiện ra chúng ta mới đúng!”



Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Họ? Là ai?”



Cha đỡ đầu thở dài nặng nề, nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt phức tạp: “Minh Nhi, không phải sư phụ không muốn nói với con!”



“Mà là người của thế giới đó, cho dù năm đó các sư phụ vào lúc đỉnh phong nhất cùng ra tay, cũng đều bỏ mạng!”



“Hoa Vương bị ép tử trận, cả Hoa tộc bị họ diệt trừ khỏi đại lục Hỗn Độn!”



“Cuộc chiến đó đánh đến mức chúng ta nhếch nhác tháo chạy, chạy đến Thần Giới, chạy đến thế giới cấp thấp hơn vẫn khó thoát khỏi số phận phải chết!”







“Chúng ta thực sự hy vọng con có thể quen tất cả, đời này, chúng ta có thể về thăm tổ địa, đã rất đủ rồi!”



Diệp Bắc Minh kinh ngạc!



Trong phòng càng tức giận hơn!



“Sư phụ, sư phụ từng dạy con làm người không thể chấp nhận số phận, tất cả đều dưa vào bản thân đi đấu tranh!”



“Đồ nhi có thể có ngày hôm nay, đều nhờ vào lời dạy bảo của các sư phụ!”



“Hôm nay, sư phụ lại muốn con quên hết tất cả?”

Diệp Bắc Minh hơi thất vọng!



Dường như có người nói với anh, dưới gối đàn ông có vàng!



Đột nhiên.



Có một ngày cả người tự quỳ xuống!



Diệp Bắc Minh không thể chấp nhận!



Cha đỡ đầu trầm mặc.



Vua tàn sát cất giọng khàn khàn: “Minh Nhi, những người đó mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng! Kiểu tuyệt vọng khó thở!”



“Nếu vi sư nói với con, ban đầu có tổng cộng ba thanh niên từ thế giới Bản Nguyên đến!”



“Người đầu tiên dẫn đầu, trông khoảng hai mươi tuổi”.



“Hai người còn lại, trông khoảng mười bốn mười năm tuổi, là tùy tùng của người thanh niên kia”.



“Người thanh niên dẫn đầu không ra tay, mà cho hai tùy tùng ra tay đã khiến Hoa Vương chết trận, còn hơn một trăm đại năng chúng tôi bị một tên tùy tùng khác truy giết hơn một tháng, tất cả đều bỏ mạng!”



“Minh Nhi, nhớ kỹ, là không có ai sống sót!”



“Toàn! Bộ! Bỏ! Mạng!”



Ngeh thấy lời này.



Diệp Bắc Minh liền chấn kinh, đôi mắt mở thật to không dám tin: “Làm sao có thể!”



“Một thiếu niên mười mấy tuổi đã có thể giết hơn một trăm đại năng?”



Kiếm Chủ Bất Diệt cười khổ một tiếng: “Không thể tưởng tượng nổi đúng không?”



“Thiếu niên đó búng ngón tay một cái, liền tỏa ra vạn đạo kiếm khí!”



“Thậm chí Kiếm Chủ Bất Diệt ta cũng không đỡ nổi một phần trăm kiếm khí!”



Điện chủ điện Thiên Thần cúi đầu, như cà tím nát: “Người giỏi có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn!”



“Giơ tay thì là pháp tắc trật tự, đã không phải là một thứ của tầng diện”.



“Đúng thế, trận chiến đó quá khủng bố…”



“Vốn không có hy vọng thắng…”



“Thiếu niên tùy tùng đó khủng bố như vậy, thì thanh niên đó đối diện với chúng ta, chẳng phải là cự long cúi nhìn kiến con?”



Chín mươi chín vi sư tỷ nhớ lại cảnh năm đó, trên mặt vẫn sót lại vẻ kinh sợ và tuyệt vọng!



Trong lòng Diệp Bắc Minh cũng vô cùng chấn hãi!



Một thiếu niên mười mấy tuổi, dám một mình truy giết hơn một trăm đại năng thượng cổ!