Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 217: Súng đạn cũng vô dụng



Kimura Suke bò đến dưới chân Diệp Bắc Minh.

Phập phập phập!

Dập đầu điên cuồng!

Sắp vỡ cả trán.

Máu tươi đầm đìa!

“Cậu Diệp, xin cậu giết tôi đi!”

“Ban cho tôi cái chết đi!”

Phập phập phập!

Ngay cả cái chết mà Kimura Suke cũng không sợ, lại sợ mấy cây kim châm đâm vào cơ thể đó.

Nghĩ cũng biết Quỷ Môn Thập Tam Châm hành hạ con người đáng sợ đến mức nào!

Trong phòng họp.

Mọi người nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh như nhìn ma quỷ!

Không nhịn được run lên.

Người thanh niên Long Quốc này ngồi ở đó.

Vẻ mặt lạnh lùng vô cùng: “Kimura Suke, dễ chịu không?”

“Suýt…”

Tiếng hít khí lạnh vang lên!

Đã đến lúc này rồi!

Còn hỏi người ta dễ chịu không?

Đúng là khiến người ta không lạnh mà run!

Kimura Suke sống không bằng chết: “Cậu Diệp, tôi xin lỗi, tôi nhận sai!”

“Cầu xin cậu giết tôi đi”.

Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Tôi nhớ trong điện thoại ông nói, biết thông tin của mẹ tôi?”

“Nói đi, rốt cuộc là thế nào?”

Kimura Suke vội vàng nói: “Hai mươi ba năm trước, mẹ của cậu từng đến Đông Doanh một lần!”

“Cụ thể là thế nào, tôi cũng không biết, nhưng Kido Oishi biết!”

“Kojiro Abe cũng biết, bọn họ đều là người của hoàng đế bệ hạ!”

“Bởi vì hai mươi ba năm trước, mẹ của cậu từng xông vào hành cung của bệ hạ…”

Kido Oishi quát lên một tiếng: “Kimura Suke, ông đang nói linh tinh gì thế hả?”

Bốp!

Diệp Bắc Minh tát một cái qua.

Nội lực cuồn cuộn!

Kido Oishi bay xa ra.

Ngã đến rũ rượi nhếch nhác!

“Ông Kido!”

Đám người trong phòng họp kinh hoảng, vội vàng đỡ ông ta lên.

Kido Oishi ôm mặt, khóe mắt co giật mạnh!

Không dám nói một câu!

Diệp Bắc Minh nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Thích lắm miệng như vậy hả, được, đến lượt ông nói rồi”.

Ánh mắt của Kido Oishi âm lạnh: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết cậu đang làm gì không?”

“Nơi này là đảo quốc Đông Doanh, tôi khuyên cậu…”



Bốp!

Lại một cái bạt tai giáng đến!

Trực tiếp cắt ngang lời Kido Oishi.

Ông ta giống như con quay, xoay bảy tám vòng tại chỗ.

Sau đó mới bò dưới đất, khuôn mặt sưng thành cái đầu heo.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Hỏi một đằng trả lời một nẻo, tôi cho ông cơ hội cuối cùng”.

“Nếu không, ông xuống cùng ông ta đi”.

Sau đó anh đạp Kimura Suke bay ra xa!

Phập!

Kimura Suke ngã chết tươi.

Đám người trong phòng họp đều run cả tim!

Bọn họ đều biết, Diệp Bắc Minh dám làm thật!

“Cậu!”

Kido Oishi run lên, ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh!

Người thanh niên Long Quốc này, sao lại dám làm thế chứ?

Nơi này là đảo quốc Đông Doanh!

Ông ta là đại thần của nội các Đông Doanh!

Là đại thần bên cạnh thiên hoàng đó!

Anh ta ra tay với mình như vậy, chẳng lẽ thực sự không sợ đảo quốc Đông Doanh báo thù sao?

‘Diệp Bắc Minh! Tao nhất định phải giết mày!’

‘Cứ đợi đấy, chẳng bao lâu nữa, đại quân sẽ tấn công đến đây, đến lúc đó, tao sẽ băm vằm mày thành hàng ngàn mảnh!’

Kido Oishi tức giận gầm lên trong lòng.

Nhưng lại không dám nói ra, ông ta cúi đầu: “Tôi… tôi cũng không biết tình hình cụ thể”.

“Nhưng hai mươi ba năm trước đúng là có một người phụ nữ xông vào hành cung của bệ hạ, cuối cùng không rõ tung tích”.

Diệp Bắc Minh đứng lên: “Đi thôi, đến hành cung của Uy Hoàng!”

Vừa dứt lời.

Cách cách cách!

Tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Sau đó.

Một đám người Đông Doanh trang bị vũ trang vác súng đạn xông vào trong phòng họp.

Ngoại trừ quân đội, còn có rất nhiều nhẫn gải, võ sĩ!

Cả phòng họp lập tức bị bao vây!

Mấy trăm họng súng chĩa thẳng vào Diệp Bắc Minh!

Kido Oishi đứng lên cười lớn: “Ha ha, Diệp Bắc Minh, người của chúng tôi đến rồi!”

“Trò chơi kết thúc tại đây!”

Nhìn thấy người của mình xuất hiện.

Lãnh đạo cấp cao của Nhuyễn Ngân trong phòng họp lập tức thở nhẹ nhõm.

Bọn họ vô cùng bình tĩnh, không thèm nhìn đến Diệp Bắc Minh.

Từng người đi về phía cửa khỏi phòng họp.

Kido Oishi lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh một cái, ném lại một câu: “Giữ lại cho cậu ta một hơi thở, tôi phải đích thân thẩm vấn cậu ta!”

Rồi ông ta quay người định bỏ đi.

“Rõ!”



Một người Đông Doanh đáp lại một tiếng.

Tất cả lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Nhuyễn Ngân đều đi đến cửa phòng họp.

Chuẩn bị bỏ đi!

Theo bọn họ thấy, nhiều người có mặt ở đây như vậy, Diệp Bắc Minh còn dám làm càn chắc?

Đột nhiên.

Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Tôi cho các ông đi chưa?”

Một luồng sát ý ập đến.

Bao trùm tất cả mọi người!

Soạt!

Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Nhuyễn Ngân đều dừng bước chân, kinh ngạc quay đầu.

Kui Xiren cười: “Diệp Bắc Minh, cho mày hống hách mấy phút, mày còn tưởng mày là ai hả?”

Phụt!

Diệp Bắc Minh chém một đường kiếm qua.

Nụ cười trên khuôn mặt Kui Xiren vẫn chưa biến mất, đã bị Diệp Bắc Minh chém thành hai nửa!

“A!”

Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Nhuyễn Ngân vô cùng hoảng sợ, sợ đến sắp mất cả hồn phách.

Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh còn dám trực tiếp giết người!

“Nổ súng, nổ súng đi!”

Kido Oishi tức giận hét lớn một tiếng.

Pằng pằng pằng!

Những viên đạn như mưa to gió lớn bắn đến.

Diệp Bắc Minh đứng ở đó, mặc cho đạn rơi vào người.

Tóe lên ánh lửa!

Tầng thứ nhất cửu chuyển kim thân quyết đại thành!

Đao thương không đâm được, đạn dược cũng không làm anh bị thương được.

“Mày… rốt cuộc mày là người… hay quỷ?”

Kido Oishi sợ đến tê dại da đầu, đặt mông ngồi phịch xuống đất.

Ngón tay run run chỉ vào Diệp Bắc Minh!

Các lãnh đạo cấp cao khác của tập đoàn Nhuyễn Ngân sợ đến ngã dưới đất.

“Rút!”

“Rút hết cho tôi!”

Đám binh sĩ của đảo quốc Đông Doanh sợ đến mức vứt cả súng.

Quay người bỏ chạy!

Tinh thần võ sĩ đạo!

Tinh thần quân nhân, tất cả đều không cần nữa!

Người Long Quốc này còn không sợ cả bom đạn, thì có gì có thể khiến anh bị thương?

Võ sĩ Đông Doanh, nhẫn giả, lần lượt rút đao, xông về phía Diệp Bắc Minh!

Phụt!

Diệp Bắc Minh chém ngang một đường kiếm!

Một luồng kiếm khí cuồn cuồn nổi lên, ào ào về phía trước giống như sóng nước, khí tức khủng bố!

Tất cả những chỗ kiếm khí đi qua, toàn bộ người Đông Doanh đứng đó đều bị chém ngang hông, cơ thể chia thành hai nửa!