Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 212: Em chính là người phụ nữ sư đệ chị thích?



“Còn có việc, cáo từ!”

“Đi trước đây…”

Đám quan khách tản đi như cá lội.

...

Nhà họ Hạ.

Sâu dưới lòng đất.

Lão tổ nhà họ Hạ đi vào, một tiếng phốc vang lên, ông ta quỳ rạp trước cửa đá: “Bố, tại sao không cho con ra tay?”

“Tại sao lại bảo con thả bọn họ?”

“Quá nhục nhã!”

“Nhà họ Hạ Cổ Võ ta từ lúc nào phải chịu sự nhục nhã như vậy?”

“Nếu con ra tay, Diệp Bắc Minh và Lục Tuyệt Kỳ chắc chắn sẽ bị giết!”

Lão tổ nhà họ Hạ không phục lắm.

Một lát sau.

Phía sau cửa đá truyền đến một giọng nói già nua: “Con giết bọn họ xong, sau đó thì sao?”

Lão tổ nhà họ Hạ trầm xuống: “Sau đó…”

Phía sau cửa đá tiếp tục truyền đến giọng nói: “Giết bọn họ, con chỉ sung sướng nhất thời mà thôi”.

“Đối với nhà họ Hạ, không có bất kỳ ích lợi gì!”

“Hơn nữa, bố đã nói với con rồi, không tiếc bất cứ giá nào để Diệp Bắc Minh gia nhập nhà họ Hạ”.

“Rõ ràng con đã không làm được”.

Trong giọng nói mang ý tứ trách móc.

Lão tổ nhà họ Hạ sợ run người!

Vội vàng dập đầu.

Ầm! Ầm! Ầm!

“Bố, là con sai”.

Lão tổ nhà họ Hạ nói: “Lúc ấy con thật sự không nhịn được, Diệp Bắc Minh quá kiêu ngạo!!!”

“Được rồi, được rồi!”

Giọng nói sau cửa đá có chút không nhịn được: “Đừng chỉ biết dập đầu, con cũng là một Võ Tông, cần phải có cốt khí của mình!”

“Vâng”.

Lão tổ nhà họ Hạ dừng lại.

“Bố, thiên phú của Diệp Bắc Minh mặc dù nghịch thiên, nhưng bố cũng đâu đến mức xem trọng hắn như vậy?”

“Hừm!”

Một tiếng hừ lạnh: “Con thì biết cái gì?”

“Chưa đến vài tháng nữa, địa bàn Côn Luân sẽ khởi động”.

“Chúng ta cần một thiên tài tiến vào địa bàn Côn Luân!”

“Diệp Bắc Minh rõ ràng chính là kiểu thiên tài này, chẳng lẽ con không biết?”

Lão tổ nhà họ Hạ nhướng mày: “Bố, làm sao hắn so được với người của gia tộc Cổ Võ chúng ta?”

“Diệp Bắc Minh rất mạnh, nhưng rõ ràng không bằng thanh niên nhà họ Long và nhà họ Tần”.

Phía sau cửa đá im lặng.

Một lúc sau.

Một tiếng thở dài truyền tới: “Dù không bằng, cũng phải có cơ hội nhất định”.



“Nếu như Diệp Bắc Minh tiến vào địa bàn Côn Luân, Hạ Nhược Tuyết lại người phụ nữ của hắn, chí ít hắn cũng có chút liên quan đến chúng ta, đúng chứ?”

“Chỉ cần có một chút thôi, nhà họ Hạ cũng có thể kéo dài đến mấy trăm năm”.

“Haiz!”

Lại là một tiếng than thở nặng nề: “Thế hệ này nhà họ Hạ gần như không có thiên tài nào”.

“Cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Hạ sớm muộn cũng biến mất khỏi hàng ngũ gia tộc Cổ Võ”.

“Diệp Bắc Minh… là cơ hội cuối cùng của chúng ta”.

...

Trên máy bay trở về Giang Nam.

Lục Tuyết Kỳ thay đổi nét mặt.

“Em chính là người phụ nữ sư đệ chị thích?”

“Mau để chị nhìn xem nào!”

Cô ấy thay bộ chiến giáp sang quần áo thông thường.

Thân thiết kéo tay Hạ Nhược Tuyết, không rời mắt: “Xinh quá, mắt sư đệ đúng là không tệ!”

“Sau này ai bắt nạt em, cứ nói với chị”.

“Chị giúp em đánh bọn chúng!”

Hai người phụ nữ nói xong.

Diệp Bắc Minh ở bên nhìn.

Tút tút tút!

Đột nhiên.

Điện thoại Diệp Bắc Minh reo lên: “Alo, Lâm Thương Hải, thế nào rồi?”

“Có tin tức của mẹ tôi không?”

Đầu dây điện thoại bên kia.

Truyền đến giọng nói của một người Đông Doanh: “Diệp Bắc Minh, thuộc hạ của mày lá gan lớn quá”.

“Lại dám tìm đến địa bàn của tao?”

“Tao thử chặt gãy một chân hắn trước mặt mày nhé?”

Ầm!

“Hự!!!”

Một tiếng kêu đau đớn truyền tới.

Lâm Thương Hải cắn răng, cố không phát ra tiếng kêu.

Giọng nói của người Đông Doanh truyền đến: “Yo, xương cứng phết, phế cái chân còn lại của hắn”.

“Hắc!”

Đầu dây bên kia vang dội một trận.

Con ngươi của Diệp Bắc Minh lại lần nữa lạnh như băng: “Kimura Suke, tôi biết là ông!”

“Cho ông một cơ hội, thả Lâm Thương Hải ra”.

“Nếu không, tôi đảm bảo ông sẽ chết rất khó coi!”

“Ha ha ha ha!”

Kimura Suke cười ra tiếng: “Khiến tao chết rất khó coi?”

“Xin lỗi, Diệp Bắc Minh mày phải thất vọng rồi”.

“Tao đã ngồi trên máy bay quay về Đông Doanh, tao bây giờ sắp đến nơi rồi”.

“Nếu mày có bản lĩnh, tao ở gia tộc Kimura Đông Doanh chờ mày!”



Khiêu khích!

Phách lối!

Kích thích!

Ông ta đang dùng phép khích tướng, kích thích Diệp Bắc Minh.

Một khi đối phương rối loạn, toàn bộ thế cục đều do ông ta nắm trong tay!

Thủ đoạn này lần nào thử cũng đúng.

Kimura Suke cười hắc hắc: “Cảng Đảo là địa bàn của Long Quốc, tao không dễ hành động”.

“Nhưng Đông Doanh thì khác!”

“Diệp Bắc Minh, mày dám đến Đông Doanh không?”

“Nếu mày sợ, không đến cũng được thôi, tao sẽ cắt một miếng thịt tên thuộc hạ này của mày trong một tiếng đồng hồ!”

“Không biết hắn có thể kiên trì được mấy giờ”.

Không phận quốc tế.

Một chiếc máy bay lao về phía Đông Doanh.

Trong khoang máy bay, Lâm Thương Hải bị xích sắt xuyên thấu xương bả vai.

Bất kỳ cao thủ võ đạo nào một khi xương bả vai bị đâm thủng.

Tu vi toàn thân không còn!

Lâm Thương Hải lúc này bị hành hạ đến mức không thành hình người.

Kimura Suke hạ lệnh: “Xẻo một miếng thịt của hắn cho chó ăn!”

“Rõ”.

Một võ sĩ Đông Doanh gật đầu, kiếm samurai chém một nhát vào đùi Lâm Thương Hải.

Một miếng thịt lớn bị cắt đi!

“A!”

Dù Lâm Thương Hải là võ giả, nhưng vẫn không chịu nổi loại đau nhức này!

Trán ông ta nổi gân xanh, sắc mặt trắng bệch.

Mồ hôi toát ra như mưa!

“Gâu gâu gâu!!!”

Một con chó săn điên cuồng sủa.

Ánh mắt đỏ bừng, khóe miệng chảy ra nước miếng!

Kimura Suke ném miếng thịt bắp đùi của Lâm Thương Hải qua, con chó săn ăn ngấu nghiến.

Diệp Bắc Minh nghe thấy âm thanh trong điện thoại.

Sắc mặt lạnh băng đến cùng cực.

Kimura Suke cười gằn nói: “Diệp Bắc Minh, tao biết thân phận của mày, năm đó mẹ mày đã đến Đông Doanh”.

“Chẳng lẽ mày không biết bà ta đến Đông Doanh làm gì sao?”

“Còn có tên thuộc hạ này của mày, dù sao mạng hắn cũng không đáng tiền, mày không dám đến cũng được”.

“Chỉ là hắn sẽ trở thành thức ăn cho thú cưng của tao”.

Lâm Thương Hải gào thét: “Thiếu chủ, đừng đến!”

“Cậu đừng đến!”

“Đây đều là âm mưu của Đông Doanh!”

Kimura Suke quát lạnh: “Chặt lưỡi hắn, để hắn câm mồm!”

“Rõ!”