Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 213: Tiểu sư đệ, muốn chơi thì phải chơi lớn



Một võ sĩ tiến lên.

Bấu cổ Lâm Thương Hải, lấy lưỡi của ông ta.

Một dao chặt đứt!

Lâm Thương Hải miệng đầy máu tươi, phát ra âm thanh nghẹn ngào: “Ô ô ô…”

Trong con ngươi Diệp Bắc Minh nổi lên giận dữ: “Lâm Thương Hải, tôi ra lệnh cho ông không được chết!”

“Chờ tôi đến!!!”

Răng rắc!

Diệp Bắc Minh dùng lực, bóp vỡ điện thoại di động.

“Bát sư tỷ, em mượn máy bay của chị, em phải đi Đông Doanh một chuyến!”

Lục Tuyết Kỳ kinh ngạc: “Tiểu sư đệ, em muốn đi Đông Doanh?”

“Đúng vậy”.

Diệp Bắc Minh nghiêm túc gật đầu.

Nói ra chuyện của Lâm Thương Hải.

“Lâm Thương Hải trung thành, tra tin tức về mẹ em giúp em, hôm nay bị Kimura Suke bắt đi”.

“Đối phương một giờ xẻo một miếng thịt của ông ta, em không thể nào để ông ấy chết thảm như vậy!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Tuyết Kỳ nghiêm túc.

Hành động này của người Đông Doanh khiến cô ấy vô cùng tức giận: “Chị đi cùng em!”

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Cái gì?”

Lục Tuyết Kỳ lắc đầu: “Đông Doanh nguy hiểm trùng trùng, chị không thể để em mạo hiểm một mình!”

Cô ấy lấy điện thoại di động, gọi liền mấy cuộc điện thoại.

Cuộc điện thoại đầu tiên.

“Thập sư muội, tiểu sư đệ muốn đi Đông Doanh!”

Vương Như Yên gật đầu: “Được, em lập tức đi chuẩn bị, chờ tin tức của mọi người bất cứ lúc nào”.

Cuộc điện thoại thứ hai.

“Cửu sư muội, vận dụng mối quan hệ với các hacker của em, chờ tin tức của chị! Phong tỏa toàn bộ nền kinh tế của đảo quốc Đông Doanh!”

Hoàng hậu Hồng Đào lo sợ thiên hạ không loạn: “Yo, chuyện vui thế, phong tỏa nền kinh tế của đảo quốc Đông Doanh? Vui nha, vui nha!”

Cuộc điện thoại thứ ba.

“Thất sư tỷ, tiểu sư đệ muốn đi đảo quốc Đông Doanh cứu người, hạm đội hải dương của chị chút đi!”

Tu La mặt ngọc nhàn nhạt nói: “Tàu sân bay của chị sắp rỉ sét rồi”.

“Yên tâm, trong vòng một ngày, mười chiếc tàu sân bay sẽ bao vây đảo quốc Đông Doanh!”

Cuộc điện thoại thứ tư.

“Sư huynh, gần đây có thể anh sẽ phải chịu khiển trách của đảo quốc Đông Doanh, dẫn đến dư luận quốc tế bàn tán, anh chú ý một chút”.

Tại phòng làm việc nào đó ở Long Đô, Long Quốc.



Một người đàn ông trung niên ngơ ngác: “Em muốn làm gì?”

Tút tút tút tút!

Điện thoại lập tức bị cắt đứt, để lại người đàn ông trung niên mặt mày ngơ ngác.

Toàn bộ Long Quốc ngoài Lục Tuyết Kỳ ra.

Còn ai dám trực tiếp gọi cho ông ta?

Người đàn ông hét lớn: “Thư ký Tiền!!!”

Cuộc điện thoại thứ năm.

“Truyền lệnh xuống, toàn thể đội Thiên Tự chuẩn bị, chúng ta ra biển luyện binh!”

...

Lục Tuyết Kỳ giống như một nữ vương.

Gọi điện thoại liền một hơi xong.

Mí mắt Diệp Bắc Minh nhướng mạnh, trợn tròn mắt: “Khụ… Bát sư tỷ, cần đội hình lớn vậy sao?”

Lục Tuyết Kỳ thản nhiên cười, phong thái thục nữ: “Tiểu sư đệ, muốn chơi thì phải chơi lớn một chút!”

“Quả thật không ổn, lần này chúng ta phải diệt hết đảo quốc Đông Doanh!”

...

Thục Trung.

Đường Môn.

Trong đại sảnh cổ kiểu Trung Hoa.

Toàn bộ tầng lớp cấp cao của Đường Môn đều có mặt tại đây.

Xung quanh yên ắng!

Năm chiếc cáng đặt trên mặt đất.

Năm bọc vải quấn xác người.

Năm cỗ thi thể.

Bốn Võ Hoàng sơ kỳ và Đường Tư Triết!

Tất cả mọi người đều đứng xuôi tay.

Khẽ cúi đầu.

Không ai dám ngồi xuống!

Một người đàn ông trung niên đứng trước năm cỗ thi thể, cúi đầu nhìn thi thể của Đường Tư Triết.

Đường Phá Thiên.

Gia chủ hiện tại của Đường Môn.

Lúc này, Đường Phá Thiên trán nổi gân xanh, trong mắt đều là tia máu: “Con trai… con trai của bố! Tư Triết! Tư Triết!!!”

“Tư Triết chết rồi, Hồng Mai, xin lỗi, xin lỗi bà”.

“Bà mất sớm, tôi không bảo vệ tốt Tư Triết!”

“Diệp Bắc Minh!!!”



“Truyền lệnh xuống, mang đầu Diệp Bắc Minh về cho tôi!”

Giọng nói của Đường Phá Thiên vang vọng trong phòng khách.

Bỗng nhiên.

Ngoài cửa truyền tới một giọng nói: “Đường môn chủ, Diệp Bắc Minh không dễ giết vậy đâu, chúng ta có thể hợp tác”.

Một bóng đen xuất hiện giống như quỷ, tiến vào bên trong đại sảnh Đường Môn.

Soạt!

Mấy trăm ánh mắt đồng loạt nhìn sang.

“Ai?”

“Giỏi lắm, dám cả gan xông vào Đường Môn?”

Một đám võ giả bao vây bóng đen đó.

Chân mày Đường Phá Thiên nhíu lại: “Ông là ai?”

Bóng đen trả lời lạnh băng: “Số 7, điện Huyết Hồn!”

Đám người Đường Môn đều sửng sốt.

Thế lực điện Huyết Hồn rất đáng sợ, có thể so được với gia tộc Cổ Võ.

Mà 10 huyết sứ đầu tiên trong điện Huyết Hồn đều không có tên!

Lấy số đại diện cho thân phận.

Bóng đen trước mắt là huyết sứ số bảy của điện Huyết Hồn, nói cách khác, ngoài điện chủ Huyết Hồn ra, người này đứng hạng thứ bảy trong điện Huyết Hồn!

Đường Phá Thiên lạnh nhạt hỏi: “Diệp Bắc Minh có thù oán với điện Huyết Hồn?”

Bóng đen trả lời: “Hận thù chồng chất!”

Đường Phá Thiên cười lạnh từ chối: “Điện Huyết Hồn không phải sánh ngang với gia tộc Cổ Võ sao?”

“Ngay cả một Diệp Bắc Minh cũng không đối phó nổi, còn muốn hợp tác với Đường Môn tôi? Các người xứng sao?”

Gia tộc Cổ Võ.

Có kiêu ngạo của mình!

Điện Huyết Hồn?

Tổ chức chẳng đâu vào đâu.

Bóng đen cười: “Đường Môn chủ, xem ra các người vẫn chưa biết thực lực của Diệp Bắc Minh kinh khủng nhường nào rồi?”

“Nói không chút khách khí thì chưa đến hai năm, Diệp Bắc Minh diệt gia tộc Cổ Võ như lấy đồ trong túi!”

Đám người Đường Môn biến sắc.

Sắc mặt Đường Phá Thiên trầm xuống: “Nói bậy bạ!”

“Người đâu, đuổi ra ngoài!”

Bóng đen lạnh lùng nói: “Đường Môn chủ, ông nhất định muốn đuổi tôi đi?”

Đường Phá Thiên vung tay lên: “Cút!”

Bóng đen cười lạnh một tiếng: “Đường Môn chủ, lẽ nào muốn tôi nói ra Đường Môn các người cũng tham gia vào lần đuổi giết của hai mươi ba năm trước?”