Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 191: Diệp Bắc Minh chết?



Con ngươi Liễu Như Khanh như muốn nhỏ máu, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía sơn trang đúc kiếm: “Cao Đỉnh Thiên, đồ đáng chết!!!”

“Người đâu, chém ngay lập tức tất cả thuộc hạ của Cao Đỉnh Thiên!”

“Rõ, tuân theo pháp chỉ của Tu La!”

Hơn mười ngàn tướng sĩ mặc chiến giáp, miệng đồng thanh trả lời.

Luồng sát khí khủng khiếp tấn công vào mặt!

Sát khí của người đã từng tham gia cả trăm trận chiến không phải là loại như Cao Đỉnh Thiên có thể ngăn cản được.

Tiếng kêu thảm thiết thay nhau vang lên, đại quân tinh nhuệ của Cao Đỉnh Thiên trong nháy mắt chết hơn nửa.

Cao Đỉnh Thiên giận dữ hét: “Tu La mặt ngọc, tôi là thống đốc Cảng Đảo, cô dám giết người của tôi?”

Liễu Như Khanh sát ý bùng nổ, một luồng chân khí ngưng tụ, một bước đi đến trước mặt Cao Đỉnh Thiên!

Ầm!

Một cái tát giáng xuống.

“Phụt!”

Đầu Cao Đỉnh Thiên như quả dưa hấu nổ tung.

Đường đường là thống đốc Cảng Đảo lại bị Liễu Như Khanh tát chết!

Xung quanh tĩnh mịch!

Đây chính là thống đốc Cảng Đảo đó!

Đại quan biên giới Long Quốc!

Tu La mặt ngọc nói giết thì giết?

Lời sau đó của Tu La mặt ngọc càng khiến người ta sợ hãi.

“Truyền lệnh xuống, diệt… cửu tộc của Cao Đỉnh Thiên!!!”

Mười chiến tướng lớn miệng đồng thanh trả lời: “Tuân thủ pháp chỉ của Tu La!”

Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía sơn trang đúc kiếm, trong con mắt đều là vẻ lo lắng: “Sư đệ mình không thể nào chết như vậy”.

“Tìm!”

“Tìm cho tôi, đào phẳng toàn bộ núi Cửu Long cũng phải tìm được sư đệ”.

...

Chuyện xảy ra ở Cảng Đảo được truyền về Long Đô bằng tốc độ nhanh nhất.

Trụ sở chính hiệp hội võ đạo Long Đô.

Đêm khuya Đường Thiên Ngạo nhận được tin tức, cười không ngậm được miệng: “Cái gì?”

“Diệp Bắc Minh chết?”

“Ha ha ha ha! Trời ơi, đất ơi, là vị thần tiên tỷ tỷ nào hung ác đến như vậy!”

“Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, mày nói xem, mày đắc tội với Cao Đỉnh Thiên làm gì?”

“Hắn chính là thống đốc Cảng Đảo đó!”

“Núi Cửu Long bị pháo binh san phẳng? Đến tro cốt của Diệp Bắc Minh cũng không để lại? Tốt! Tốt! Tốt lắm!”

Đêm nay.



Trụ sở chính hiệp hội võ đạo múa hát tưng bừng.

Còn náo nhiệt hơn Tết!

...

Nhà họ Phó, Long Đô.

Ông cụ Phó ngồi trên xe lăn nhận được tin tức.

Xúc động đến bật khóc.

“Ha ha ha ha!”

“Trời có mắt! Diệp Bắc Minh, cuối cùng mày đã chết rồi!”

“Quốc Hoa, thù của con đã được báo!”

...

Nhà họ Tần, Long Đô.

Tần Tướng Thần lập tức đứng lên, khuôn mặt già nua đều là vẻ không thể tin nổi: “Diệp Bắc Minh thật sự đã chết?”

Tần Vinh An gật đầu: “Đúng vậy, bố, tin tức vừa truyền về”.

“Sơn trang đúc kiếm trên núi Cửu Long bị Cao Đỉnh Phong dùng pháo binh oanh tạc mất hết rồi”.

Nét mặt già nua của Tần Tướng Thần biến ảo không chừng.

Ông ta chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui trong phong khách.

“Không thể nào... Không thể nào!”

“Diệp Bắc Minh này không phải nhân vật đơn giản, sao lại chết như vậy chứ?”

“Cái này… không thể nào tưởng tượng nổi!”

Tần Vinh An cười trên nổi đau của người khác: “Bố, cái này gọi là người ngông cuồng tự bị trời phạt!”

“Diệp Bắc Minh làm nhiều việc ác, nếu không phải có long chủ che chở, hắn đã chết từ lâu rồi!”

“Im miệng!”

Tần Tướng Thần trách mắng, vội vàng liếc nhìn bốn phía, đè thấp giọng: “Chuyện của long chủ con có thể bàn luận?”

“A! Đúng đúng đúng!”

Tần Vinh An kinh hãi, vội vã che miệng mình.

Một giây kế tiếp.

Ông ta không nhịn được bật cười.

“Phụt! Ha ha ha…”

“Nhưng bố à, Diệp Bắc Minh thật sự chết rồi”.

Tần Tướng Thần cau mày, một lúc sau mới nói ra một câu u ám: “Thật sự đã chết rồi? Sao bố cảm thấy hắn không dễ chết như vậy?”

...

Nhà họ Diệp, Long Đô.

Diệp Cấm Thành vội vã chạy tới.

Diệp Lăng Tiêu mặt đầy kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh chết rồi, em lấy tin tức từ đâu vậy?”

Diệp Cấm Thành mặt đầy nghiêm túc: “Anh cả, tin tức thám tử truyền về từ Cảng Đảo”.



“Một giờ trước, trên đỉnh núi Cửu Long xảy ra biến cố”.

“Tối hôm nay vốn là lễ mừng thọ 100 tuổi của Tông Sư đúc kiếm Vương Trường Sinh của sơn trang đúc kiếm, Diệp Bắc Minh đột nhiên xuất hiện, xảy ra mâu thuẫn với Vương Trường Sinh”.

“Sau khi tất cả mọi người rời đi”.

“Cao Đỉnh Thiên tập trung toàn bộ quân đội của ông ta đến dưới núi Cửu Long, dùng pháo binh đánh nát núi Cửu Long ở độ cao một trăm mét so với mực nước biển”.

“Sơn trang đúc kiếm biến mất…”

Diệp Lăng Tiêu ngây ra tại chỗ.

Kinh ngạc hồi lâu.

Ông ta vẫn không dám tin: “Diệp Bắc Minh thật sự đã chết?”

“Cấm Thành, em đi xuyên đêm đến Cảng Đảo, thăm dò xem chuyện này là thật hay giả”.

“Được, em lập tức lên đường”.

Diệp Cấm Thành gật đầu, không quay đầu liền rời đi.

...

Trụ sở chính Long Hồn.

Bên trong phòng họp, truyện Diệp Bắc Minh chết ở Cảng Đảo truyền về.

Hội trường tĩnh mịch!

Yên lặng như tờ!

Ngụy Kinh Phú cười nhạt nói: “Lục soái, vị sư đệ kia của cô hình như không còn”.

“Không thể nào!”

Lục Tuyết Kỳ gào thét.

“Phụt!”

Ngực cô ấy đau nhức, phun ra một hớp máu.

Cô ấy ngẩng đầu lên, trong mắt đều là tia máu: “Chuẩn bị máy bay cho tôi, tôi phải đi Cảng Đảo!!!”

Lục Tuyết Kỳ vừa rời đi.

Mấy người trong phòng họp lập tức cười lớn: “Ha ha ha ha, Lục Tuyết Kỳ ơi là Lục Tuyết Kỳ, cô mạnh như vậy, nhưng đã từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa?”

“Ha ha ha ha!”

...

Trên máy bay, Lục Tuyết Kỳ gửi tin nhắn vào trong nhóm.

“Sư đệ xảy ra chuyện ở Cảng Đảo!”

Mấy giây sau.

“Tút tút tút!”

“Alo, Lục sư tỷ…”

“Ngũ sư tỷ...”

“Tứ sư tỷ, lỗi của em…”

“Tam sư tỷ, chị đừng mắng em!”