Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 169: Lần đầu gặp Võ Hoàng



Diệp Cấm Thành cau mày: “Lần trước em ở Giang Nam đã từng gặp qua hắn một lần, không ngờ mới mấy ngày thôi mà hắn đã náo loạn ra như vậy!”

Diệp Lăng Tiêu thở dài: “Hắn là con trai của người phụ nữ kia, là chân long không giấu được”.

Diệp Cấm Thành híp mắt: “Nhà họ Diệp chúng ta sẽ không…”

“Yên tâm, hắn đã tới gặp anh rồi rồi”, Diệp Lăng Tiêu lắc đầu.

Diệp Cấm Thành ngây người: “Anh cả, anh… anh gặp hắn rồi?”

Diệp Lăng Tiêu khẽ gật đầu.

Diệp Như Ca nghe không hiểu: “Ông cả, ông nội, hai người đang nói bí hiểm gì vậy?”

“Sao cháu nghe không hiểu gì cả!”

“Diệp Bắc Minh này có quan hệ gì với nhà mình sao?”

Im lặng!

Một lúc sau.

Diệp Cấm Thành mới mở miệng: “Anh cả, làm thế nào đây?”

“Chúng ta có đi đến trụ sở chính hiệp hội võ đạo không?”

Diệp Lăng Tiêu lại một lần nữa cầm quân cơ lên, đặt vào một vị trí trên bàn cờ: “Đây là một chuyến nước đục, đừng xen vào, không cần để ý, đừng hỏi, đừng nghe, cứ coi như… không biết!”

“Không biết?”, Diệp Cấm Thành nghi ngờ.

Diệp Lăng Tiêu gật đầu: “Chỉ có không biết mới là thông minh nhất”.

Diệp Như Ca thì lặng lẽ chạy đi.

Chuyện vui như vậy, cô ta đương nhiên phải đi xem một chút.

...

Cùng lúc đó.

Lục Tuyết Kỳ cũng nhận được tin tức Diệp Bắc Minh xuất hiện ở hiệp hội võ đạo.

Lục Tuyết Kỳ bất ngờ: “Tiểu sư đệ này đúng là đã lừa gạt tất cả mọi người!”

Vương Như Yên lạnh lùng nói: “Ngược lại em muốn xem ai dám làm tiểu sư đệ của em bị thương!”

“Người đâu, triệu tập các tướng sĩ!”

“Lên đường!”

Trên đường phố Long Đô đều sôi sùng sục.

Bên trong các thế gia lớn có rất nhiều người xông ra.

Xe sang như mây, điên cuồng chạy về phía trụ sở chính hiệp hội võ đạo.

“Sao thế, hôm nay xảy ra chuyện gì thế?”

“Những thế gia này sao vậy, đột nhiên cùng lên đường? Hướng họ đi hình như là trụ sở chính hiệp hội võ đạo gì đó?”

“Chẳng lẽ hôm nay có hoạt động gì sao mà còn náo nhiệt hơn cả Tết vậy?”

Người bình thường ở Long Đô mặt đầy hoài nghi.

...

Lúc này.

Trụ sở chính hiệp hội võ đạo ngày càng đông người.



Căn phòng họp lớn vốn có thể chứa được ba ngàn người.

Lúc Diệp Bắc Minh đến chỉ có chừng một trăm người, vô cùng trống trải.

Liên tục có người nối đuôi nhau đi vào, gần như mỗi người đều mang theo ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Người của nhà họ Đường đến đầu tiên.

Ban đầu Đường Thiên Ngạo còn có chút nghiêm trọng, sau khi người nhà họ Đường đến, trong lòng Đường Thiên Ngạo tràn đầy sức mạnh!

“Diệp Bắc Minh, người của nhà họ Đường tao đã đến!”

“Mày mạnh chứ gì?”

“Mày ngạo mạn?”

“Chẳng lẽ một mình mày có thể đối mặt với toàn bộ nhà họ Đường tao?”

Đường Thiên Ngạo cười đắc ý.

Nhà họ Đường là nhân vật khổng lồ, thế gia Long Đô!

Diệp Bắc Minh có tư cách gì đối địch với nhà họ Đường?

Đừng thấy trong khoảng thời gian này Diệp Bắc Minh náo loạn Giang Nam và Trung Hải.

Nhưng đối với thế gia Long Đô mà nói, đây chỉ là náo loạn nhỏ, không tính là gì!

Nếu nhà họ Đường dốc hết sức lực ra, có thể tiện tay giết Diệp Bắc Minh trong nháy mắt!

Không ngờ.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh: “Chỉ dựa vào một nhà họ Đường cũng không đủ đâu”.

“Mày nói gì?”

Nụ cười Đường Thiên Ngạo ngưng lại, lập tức trầm xuống.

“Cộng thêm nhà họ Hoa tao thì sao?”

Ông cụ Hoa được một đám người bao quanh đi đến.

Hoa Tam Nương căm tức nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, mày giết con trai tao, lại diệt nhà họ Giả ở Kim Lăng, chồng tao chết trong tay mày, mày không xong với tao đâu”.

Ông cụ Hoa cười lạnh: “Diệp Bắc Minh, không biết nhà họ Hoa và nhà họ Đường liên thủ có đủ hay không?”

Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu: “Chưa đủ đâu!”

Mọi người ngơ ngác!”

Ông cụ Hoa không ngừng cười lạnh: “Ha ha ha ha, được!”

“Được! Được, được lắm!”

“Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy!”

Đột nhiên.

Một tiếng rống giận dữ truyền tới, một người đàn ông tóc hoa râm ngồi trên xe lăn, được người khác đẩy vào hội trường.

Ông cụ Phó lạnh lẽo nói: “Con trai Phó Quốc Hoa của tao là do mày giết?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Không sai!”

“Mày thật ác độc, con tao và mày không thù không oán, sao mày muốn giết nó?”, trong mắt ông cụ Phó tràn đầy tia máu.

Diệp Bắc Minh buồn cười: “Hau không xuống dưới hỏi con trai ông đi, xem chúng tôi có phải không thù không oán?”

“Mày!!!”



Ông cụ Phó thổi vào râu, trợn trừng mắt.

“Rít!”

Những người khác đều hít một hơi lạnh.

Diệp Bắc Minh sao dám nói lời như vậy với ông cụ Phó?

“Nhóc con, mày nói chuyện kiểu gì thế?”

“Còn không mau quỳ xuống!”

“Không biết kính già yêu trẻ sao?”

Mấy cậu thanh niên nhà họ Phó nghiêm nghị mắng.

Ầm! Ầm! Ầm!

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, cách không đánh ra ba quyền.

Ba cậu thanh niên nhà họ Phó chỉ trích anh, giống như chó chết bay ra ngoài, nổ chết tại chỗ!

“Mày!!!”

“Hung đồ...”

Tất cả người nhà họ Phó đều tức đến phát run, không ngờ Diệp Bắc Minh lại giết người, quả đúng là vô pháp vô thiên.

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt quét qua: “Còn ai muốn chịu chết?”

Người nhà họ Phó bị anh nhìn qua, tất cả đều cúi đầu!

Không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh!

Bọn họ sợ rồi, Diệp Bắc Minh này chắc chắn là một sát thần!

“Ông cụ Tần đến!”

Đột nhiên, lại một giọng nói truyền tới.

Ông cụ Tần Tướng Thần hùng hổ đi vào: “Diệp thiếu soái, đã lâu rồi!”

“Ngày đó mày giết cháu tao, hôm nay khiến bao người phẫn nộ, không biết mày đã từng nghĩ đến bản thân mình ngày hôm nay chưa?”

Diệp Bắc Minh hừ lạnh, khinh thường nói: “Bại tướng dưới tay, ông còn đến làm gì?”

“Để tôi tát vào mặt ông lần nữa nhé?”

Nét mặt già nua của Tần Tướng Thần bừng bừng giận dữ, phổi cũng sắp nổ tung!

Người xung quanh đầy khiếp sợ, mặt đỏ bừng.

Miệng thở hổn hển!

Tim cùng đập cuồng loạn không ngừng.

Diệp Bắc Minh này quá đáng sợ!

Người nắm quyền trong bốn thế gia Long Đô nhà họ Đường, nhà họ Hoa, nhà họ Phó, nhà họ Tần đều bị anh chọc tức một trận!

Đúng là nghịch thiên!

Phải biết nội tình của bốn thế gia lớn này!

Cho dù là võ giả nằm trong top 30 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu cùng đắc tội với bốn nhà cũng phải bỏ mạng phía chân trời.

Một Diệp Bắc Minh rốt cuộc manhjd đến đâu?

Chẳng lẽ chỉ dựa vào anh là một thiếu soái Long Hồn nho nhỏ?