Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 153: Chiba Keigo



Đó là phòng thí nghiệm, nơi này nhốt một vài phạm nhân từ các nước khác nhau.

Trong một căn phòng ở chỗ rẽ tầng thứ ba dưới boong tàu có một đám người.

Không những có người Đông Doanh theo dõi Diệp Bắc Minh đó.

Mà đám người Khương Sơn Hà của gia tộc Cổ Võ cũng có mặt trong phòng đó.

Chiba Sadako!

Còn có một người đàn ông trung niên Đông Doanh ngồi trên sofa, chính là bố của Chiba Sadako!

Chiba Keigo!

Gia chủ của gia tộc Chiba!

Cuối cùng, là một nhẫn giả toàn thân đen xì trông như cái bóng ngồi sâu trong bóng tối!

Bọn họ đang bàn chuyện.

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Tìm được rồi!”

Rồi anh đi xuống tầng dưới của boong tàu.

Mấy người Đông Doanh canh gác ở thang máy chặn Diệp Bắc Minh: “Đứng lại, khách mời xin dừng bước tại đây”.

“Còn tiến thêm một bước, chúng tôi không khách sáo đâu!”

Phập!

Diệp Bắc Minh trực tiếp xông đến, như con mãnh thú, tấn công đám người Đông Doanh, bước qua xác của họ.



Trong phòng.

“Ha ha ha, có thể hợp tác với gia tộc Cổ Võ của Long Quốc, thực sự là vinh hạnh của gia tộc Chiba chúng tôi!”

Chiba Keigo vui vẻ cười lớn.

Khương Sơn Hà thản nhiên gật đầu: “Được, cứ quyết định vậy đi”.

“Chúng tôi còn có việc, xin cáo từ!

Chiba Keigo đứng lên: “Sadako, tiễn khách”.

Chiba Sadako vừa dẫn đám người Khương Sơn Hà đến cửa, đang định tiễn ra ngoài.

Khoảnh khắc mở cánh cửa ra.

Chiba Sadako ngẩn người, đôi mắt đẹp co mạnh lại: “Chủ nhân?”

Chủ nhân cái gì?

Khương Sơn Hà thấy kỳ lạ, nhìn qua người Chiba Sadako.

Không khỏi kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh, cậu dám đến đây?”

“Là mày!”

Khương Bộ Trần cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh, ánh mắt đầy sắc lạnh.



Cạch cạch cạch!

Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi vào phòng.

Khương Bộ Trần tức giận nói: “Diệp Bắc Minh, mày…”

“Bốp!”

Diệp Bắc Minh giơ tay lên, tát một phát: “Ồn ào! Không liên quan đến mày!”

Nội lực nổi lên, Khương Bộ Trần bay đi như chó chết, đụng vào tường, suýt nữa thì chết ngất.

“Mày!”

Khương Sơn Hà tức đến bộ râu cũng phải cong lên, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày… mày dám đánh gia tộc Cổ Võ…”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt băng lạnh: “Cũng không liên quan đến ông, câm miệng!”

Khương Sơn Hà sợ giật mình!

Lại nuốt nửa câu sau xuống.

Chiba Keigo lạnh lùng nói: “Sadako, có chuyện gì vậy, vừa nãy con gọi cậu ta là chủ nhân?”

Diệp Bắc Minh đã đến tận đây, Chiba Sadako biết không giấu được nữa, bèn gật đầu nói: “Đúng thế, thưa bố!”

“Diệp Bắc Minh đã là chủ nhân của con”.

“Ha ha ha!”

Chiba Keigo cười lớn, gật đầu liên tục: “Không hổ là con gái ngoan của bố, mấy ngày trước, con còn muốn giết Diệp Bắc Minh”.

“Mấy ngày sau, con đã phản bội gia tộc rồi?”

Chiba Sadako không nói gì.

Cô ta chủ động đứng đến phía sau Diệp Bắc Minh, thể hiện lập trường.

Chiba Keigo lạnh giọng chất vấn: “Diệp Bắc Minh, gia tộc Chiba tôi không thù không oán với cậu”.

“Đầu tiên cậu đã tiêu diệt thuơng hội Đông Doanh hợp tác với chúng tôi, rồi giết Masao Tokugawa, bây giờ xông vào tàu cá nhân của tôi, rốt cuộc là có ý gì?”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ bình tĩnh: “Tôi đến hỏi một chuyện, hai mươi ba năm trước, có phải gia chủ của gia tộc Chiba các người đã xuất hiện trên hội đấu giá Sotheby's ở Giang Nam không?”

“Hai mươi ba năm trước?”

Chiba Keigo cau mày, vẻ mặt nghi ngờ: “Cậu đang nói gì?”

Chiba Sadako nói: “Chủ nhân, hai mươi ba năm trước, bố của tôi không phải là gia chủ của gia tộc Chiba, ông nội của tôi mới là gia chủ”.

Diệp Bắc Minh hiểu ra.

Thì ra là vậy!

“Nếu đã như vậy, thì thu chút lãi trước vậy”.

“Ha ha”.

Chiba Keigo cười: “Cậu Diệp Bắc Minh, cậu nghĩ đây là nơi nào?”

“Chúng tôi còn chưa đi tìm cậu, ngược lại cậu đến tìm tôi trước?”



Chiba Keigo lùi vào trong góc: “Giao cho ông đấy!”

Một cái bóng màu đen trong góc chậm rãi đi đến dưới ánh đèn!

Điều khiến người ta kinh ngạc là, cho dù người này đứng dưới ánh đèn, những chỗ gần đó đều đen xì.

Khiến người ta cảm giác như một loại rắn độc ẩn nấp trong bóng tối!

Diệp Bắc Minh liền nhìn ra.

Thực lực của người này ít nhất cũng là trung kỳ Võ Vương!

Cao hơn anh một cảnh giới nhỏ!

Chiba Sadako vội nhắc nhở nói: “Chủ nhân cẩn thận, đây là Thượng Nhẫn Iga, thực lực rất đáng sợ”.

“Đặc biệt là ông ta biết một loại thuật ảnh phân thân, khiến người ta không nắm bắt được”.

“Thực lực xếp thứ bảy mươi sáu trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu!”

Thượng nhẫn Iga dậm chân.

Một luồng khí sương màu đen nổi lên.

Soạt!

Trong tích tắc, đã biến thành ba cái bóng.

Phập!

Ba cái bóng cùng ra tay, tấn công về phía Diệp Bắc Minh từ các hướng khác nhau.

Khương Sơn Hà tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Nhẫn thuật của người Đông Doanh đúng là lợi hại!”

“Trong ba cái bóng phân thân này, ngay cả tôi cũng không nhìn ra ai là thật”.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Đây là thuật ảnh phân thân sao? Quả nhiên là có chút bản lĩnh”.

Anh tung ra một quyền với cái bóng trước mặt.

Cú đấm xuyên qua cái bóng, đập vào hư không!

Cái bóng ở phía mặt bên xông đến, Diệp Bắc Minh mau chóng ra tay, đập vào cú đấm của ông ta.

Thượng nhẫn Iga lùi lại!

Soạt!

Toàn bộ ba cái bóng phân thành hai, hóa thành sáu cái bóng.

Chiều cao, cân nặng, thân pháp, tốc độ của sáu cái bóng giống nhau hoàn toàn, khiến người ta khó mà phân biệt.

“Sáu cái phân thân?”

Khương Sơn Hà nhìn thượng nhẫn Iga: “Nếu là thực chiến, sáu cái phân thân cùng tấn công”.

“Trong thời gian ngắn, võ giả cùng đẳng cấp vốn không thể phân biệt được cái nào là người thật”.

“Một khi đoán nhầm, sẽ bị giết ngay lập tức!”

Khương Sơn Hà cười lạnh lùng tàn khốc: “Cho dù Diệp Bắc Minh là thần tiên cũng chỉ có một phần sáu cơ hội”.