Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 148: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót



Người bên kia điện thoại ngây ra, kỳ quái nói: “Trưởng lão Doãn, ông sao thế? Giọng nói không đúng lắm”.

Doãn Thiên Hùng cố nén đau đớn, cắn răng nói: “Tôi… không sao, gần đây bị cảm”.

Đầu dây bên kia ‘ồ’ một tiếng, sau đó giọng nói trầm xuống: “Xảy ra chuyện lớn rồi, ông còn nhớ chuyện của hai mươi ba năm trước chứ? Hôm nay có một cậu thanh niên tên Diệp Bắc Minh xuất hiện ở Trung Hải chúng ta”.

“Chúng tôi xem hình của hắn, trông rất giống người phụ nữ của hai mươi ba năm trước!”

“Chúng tôi nghi ngờ Diệp Bắc Minh rất có thể chính là con trai của người phụ nữ kia”.

“Vì vậy, chúng tôi quyết định diệt trừ Diệp Bắc Minh trước!”

“Dù hắn không phải con trai người phụ nữ kia, mọi người cũng đã nghiên cứu qua, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”

Doãn Thiên Hùng há hốc miệng, một câu cũng không nói thành lời.

Ông ta không biết nên nói gì!

Diệp Bắc Minh ở đây, ông ta nào dám mở miệng?

Im lặng!

Một lát sau.

“Alo, Doãn trưởng lão, ông có nghe không?”

Doãn Thiên Hùng run rẩy trả lời: “Tôi… tôi đang nghe”.

Đầu dây bên kia có người nói: “Được, ông ở Trung Hải, tốt nhất điều tra tung tích về Diệp Bắc Minh trước đi”.

“Đã có người xuất phát chuẩn bị đến Trung Hải giết hắn rồi!”

“Tốt nhất ông nên tìm thất Diệp Bắc Minh trước”.

Diệp Bắc Minh trả lời: “Không cần tìm, tôi đã ở đây rồi”.

“Tôi đã lấy được danh sách người đã ra tay với mẹ tôi rồi, các người chờ đi, tôi giết từng người một!”

Soạt!

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu!

Tút tút tút!

Trực tiếp cúp máy.

Diệp Bắc Minh lạnh lẽo nói: “Ông còn biết gì nữa không?”

Ầm ầm ầm ầm!

Doãn Thiên Hùng không ngừng dập đầu, máu tươi chảy ròng ròng: “Tôi chỉ biết nhiêu đó, thật đấy, năm đó tôi thực sự chỉ đâm bà ta một kiếm, chia được một viên thuốc, không có gì khác…”

“Một kiếm đã đủ khiến ông chết rồi”.

Lời vừa dứt.

Diệp Bắc Minh một cước đạp vào ngực Doãn Thiên Hùng!

“Bố!!!”, người đàn ông trung niên hét thảm một tiếng, đứng đực tại chỗ.

Diệp Bắc Minh không thèm nhìn ông ta một cái.

Trạm kế tiếp.

Trương Nhất Phong nhà họ Trương.

Nợ máu phải trả bằng máu!

...

Trụ sở chính hiệp hội võ đạo Long Đô.



Trong khoảnh khắc cúp điện thoại, sắc mặt người đàn ông trung niên ngồi trong phòng làm việc cực kỳ khó coi.

Bùm!

Một chưởng giáng xuống, chia năm xẻ bảy bàn làm việc bằng gỗ đỏ.

Phó Quốc Hoa!

Một trong những nguyên lão tổng hội hiệp hội võ đạo.

Chính là phó hội trưởng hiệp hội võ đạo.

“Phó hội trưởng, sao vậy?”

Mọi người đều nhìn qua.

Phó Quốc Hoa chậm rãi mở miệng: “Diệp Bắc Minh đã biết chúng ta rồi, vừa mới đây tôi và Doãn Thiên Hùng gọi điện thoại, Diệp Bắc Minh ngay ở bên cạnh”.

“Doãn Thiên Hùng chết rồi!”

Trong phòng họp hiện lên vẻ kinh sợ!

“Cái gì?”

“Sao có thể nhanh như vậy?”

Con mắt mọi người đều nhíu lại.

Phó Quốc Hoa quét mắt nhìn mọi người: “Diệp Bắc Minh nói hắn đã có được danh sách người ra tay với mẹ hắn rồi, hắn muốn giết sạch từng người chúng ta!”

“Hắn dựa vào cái gì vậy?”

“Diệp Bắc Minh có thể giết sạch chúng ta?”

“Nằm mơ đi!”

Mọi người trong phòng họp đều khinh thường cười nhạt.

Một Diệp Bắc Minh có thể chấn động đến bọn họ?

Phải biết rằng bọn họ gần như đại diện cho toàn bộ Long Quốc, thậm chí là toàn bộ hiệp hội võ đạo Á Châu!

Đột nhiên, Tiêu Thiên Chiến mở miệng: “Đừng quên hắn là con trai của người phụ nữ đó… Thật sự hắn có cơ hội làm được!”

Trong nháy mắt.

Phòng họp tĩnh mịch!

Nhớ đến người phụ nữ kinh khủng năm đó, tất cả mọi người đều cảm giác xương sống phát rét!

Sợ hãi!

Kinh hoàng!

Run rẩy!

Bọn họ không sợ Diệp Bắc Minh, nhưng chắc chắn là sợ người phụ nữ kia.

Đây chính là ác mộng suốt đời của bọn họ!

Hạ Vũ Thần cắn răng nói: “Chư vị, tài liệu về Diệp Bắc Minh, trong một giờ đồng hồ trôi qua, chắc mọi người đã xem kỹ”.

“Năm năm trước, Diệp Bắc Minh vẫn là một tên phế vật!”

“Năm năm sau, hắn có thể dùng một quyền giết chết Quân Kiếm Phong trong nháy mắt! Trong năm năm này, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?”

Vẫn tĩnh mịch!

Nhưng ánh mắt mọi người ở đây đều lóe sáng.

Hạ Vũ Thần tiếp tục nói: “Nếu như chúng ta lấy được bí mật trên người Diệp Bắc Minh, giành được phương pháp tu luyện của hắn”.

“Có lẽ chuyện này đối với chúng ta mà nói chính là cơ hội!”



Soạt!!!

Mười mấy người đều nhìn lại.

Cơ hội!

Đúng vậy, chắc chắn là một cơ hội!!!

Có lẽ sẽ khiến thực lực võ đạo của bọn họ cao hơn một bậc.

Ánh mắt tất cả mọi người lập tức trở nên nóng bỏng.

Thậm chí có người thở hổn hển!

Phù phù phù!

Hạ Vũ Thần cắn răng: “Hai mươi ba năm trước, chúng ta có thể giết mẹ hắn! Hai mươi ba năm sau, chúng ta cũng có thể giết hắn!”

Nhà họ Trương, vùng ngoại ô Trung Hải.

“Cái gì?”

“Doãn Thiên Hùng chết rồi?”

Sau khi Trương Nhất Phong nhận được điện thoại của Phó Quốc Hoa, lập tức hoảng hốt.

Trên khuôn mặt già nua đều là vẻ không dám tin: “Sao có thể chứ?”

“Doãn Thiên Hùng chết như thế nào?”

Phó Quốc Hoa nói nhanh: “Con của người phụ nữ hai mươi ba năm trước quay về báo thù”.

“Người phụ nữ đó!!!”

Trương Nhất Phong ngược lại hít một hơi lạnh, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

“Được!”

“Được! Được, không thành vấn đề”.

“Được! OK, tôi biết rồi”.

Trương Nhất Phong liên tục gật đầu.

Sau khi cúp máy, lúc ông ta xoay người về phong mình, mở két sắt.

Thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi nhà họ Trương.

Đột nhiên.

Một giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Trương Nhất Phong, ông chuẩn bị đi đâu?”

Con ngươi Trương Nhất Phong co rút kịch liệt!

Chỉ thấy một cậu thanh niên đang nghênh ngang ngồi trước bàn đọc sách làm từ gỗ đỏ, mặt tươi cười nhìn mình.

“Diệp Bắc Minh?!!”

Trương Nhất Phong kinh hãi.

Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy: “Xem ra ông đã nhận được tin tức, biết tôi là ai chưa? Nói cho tôi biết chuyện xảy ra hai mươi ba năm trước, tôi có thể giữ lại một mạng cho ông”.

“Cút!”

Trương Nhất Phong quát một tiếng, giơ tay túm lấy Diệp Bắc Minh.

Một luồng nội kình đáng sợ trào dâng mãnh liệt trong thư phòng!

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Số lượng lớn bình sứ cổ xung quanh nổ tung.