Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 149: Nụ cười của thần chết



Những bức tranh nổi tiếng dưới nội lực đều hóa thành mảnh vụn!

Diệp Bắc Minh vẫn ngồi đó, bình tĩnh nhìn Trương Nhất Phong đang đánh tới.

Một tiếng keng vang thật lớn!

Bàn gỗ đỏ bên cạnh Diệp Bắc Minh tách ra, bay về hai phía, Trương Nhất Phong cũng lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, móng vuốt chụp vào cổ họng anh.

Mắt thấy sắp bóp vỡ cổ họng Diệp Bắc Minh.

Bùm!

Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh ra tay, dùng chân đá ra.

Rơi vào ngực Trương Nhất Phong.

Vị cường giả hàng đầu đứng thứ 103 trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu bay ra ngoài!

Diệp Bắc Minh chỉ dùng một cước.

Đạp vỡ gân mạch trên cơ thể ông ta!

Trương Nhất Phong nằm trên đất, hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Bắc Minh, chỉ vào anh: “Mày… mày… dùng công phu gì?”

“Sao mày có thể mạnh như vậy!”

Một cước đạp đứt gân mạch toàn thân.

Quá kinh khủng!

Diệp Bắc Minh ngồi ở đó, vẻ mặt lạnh như băng, bình tĩnh hỏi: “Cho ông một cơ hội, trả lời vấn đề của tôi, tôi cho ông được sung sướng”.

“Nếu không tôi diệt toàn tộc nhà họ Trương ông!”

Cơ thể già nua của Trương Nhất Phong run rẩy, thanh niên tàn bạo trước mắt này đã vượt xa khỏi trí tưởng tượng của ông ta.

Ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh giống như nhìn thần chết!

Trương Nhất Phong trong nháy mắt chịu khuất phục: “Cậu hỏi đi…”

Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Ông vẫn thông minh hơn Doãn Thiên Hùng nhiều…”

Tiếp theo.

Diệp Bắc Minh hỏi Trương Nhất Phong chuyện xảy ra vào hai mươi ba năm trước.

Tình huống chủ yếu không khác với những gì Lâm Thương Hải nói.

Xem ra Lâm Thương Hải cũng không nói dối.

Ông ta thật sự đã cứu mẹ mình.

Điểm khác biệt duy nhất chính là mẹ của Diệp Bắc Minh được một người thần bí cứu đi, đám người Trương Nhất Phong cũng không tìm được bà.

Về sau nghe nói mẹ Diệp Bắc Minh xuất hiện ở Long Đô!

“Người trong danh sách này đều ra tay?”

Diệp Bắc Minh nâng tay lên, lấy ra danh sách chết.

Trương Nhất Phong quét mắt nhìn: “Về cơ bản đều ở trên đó”.

“Về cơ bản?”



Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Trương Nhất Phong giải thích: “Ngoại trừ người của giới võ đạo, còn có người của gia tộc Cổ Võ, một đám người Đông Doanh cũng từng ra tay”.

“Gia tộc Cổ Võ, người Đông Doanh!”

Đôi mắt lạnh lẽo của Diệp Bắc Minh dựng thẳng: “Ai?”

Trương Nhất Phong cười khổ lắc đầu: “Cái này tôi thật sự không biết, tôi chỉ có trách nhiệm tham dự, chi tiết cụ thể tôi không có tư cách thảo luận”.

“Phía bên người Đông Doanh hình như là gia chủ bây giờ của gia tộc Chiba…”

Gia tộc Chiba!

Diệp Bắc Minh gật đầu, nhớ kỹ cái này.

“Người tham gia thảo luận giết mẹ tôi có những ai?”

Diệp Bắc Minh biết những người này mới là đầu sỏ!

Mấy người khác cùng lắm cũng chỉ là con dao!

Trương Nhất Phong run rẩy trả lời: “Phó hội trưởng Phó Quốc Hoa chắc hẳn biết, đêm hôm đó chính ông ta đã liên lạc với mọi người”.

“Ông còn biết gì nữa?”

Trương Nhất Phong nằm trên đất, thê thảm nói: “Diệp Bắc Minh, tôi thật sự chỉ biết đến vậy”.

Diệp Bắc Minh cầm điện thoại của Trương Nhất Phong lên, hỏi mật mã của ông ta.

“Ông biết phải làm sao rồi chứ?”

“Đừng để tôi lại đến nhà họ Trương các người”.

Bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.

Trương Nhất Phong bất đắc dĩ cười khổ: “Tôi biết rồi…”

Nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi, nét mặt già nua của ông ta đầy thê lương: “Trương Nhất Phong tôi cả đời chưa từng làm chuyện xấu, duy chỉ có hai mươi ba năm trước…”

“Ha ha ha ha! Báo ứng, báo ứng!”

Đốt một ngọn lửa.

...

Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh ra khỏi nhà họ Trương.

Sau lưng ánh lửa ngút trời!

Nhà họ Trương sôi trào.

Tô Mạc Già lái xe, chờ đợi ven đường, sau khi Diệp Bắc Minh lên xe, cô ta đúng lúc nhìn thấy ánh lửa đầy trời.

“Tiểu sư bá, anh thật sự giết Doãn Thiên Hùng và Trương Nhất Phong?”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

“Rít!”

Tô Mạc Già ngược lại hít một hơi lạnh: “Giới võ đạo sắp có địa chấn rồi, Quân Kiếm Phong, Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong đều là nhân vật hàng đầu đứng khoảng 100 trong bảng xếp hạng Tông Sư”.

“Trong một ngày, tất cả đều chết trong tay anh”.



Diệp Bắc Minh không nói gì.

Mở khóa điện thoại của Trương Nhất Phong.

Mở lịch sử cuộc gọi, quả nhiên có một số điện thoại gọi đến từ một phút trước.

Anh trực tiếp mở loa ngoài.

Tút tút tút!

Khoảng ba mươi giây sau, đối phương nghe điện thoại.

Diệp Bắc Minh và người đầu dây giống như có dòng điện cảm ứng, không ai nói chuyện.

Một phút sau.

Đối diện truyền đến giọng một người đàn ông: “Diệp Bắc Minh?”

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Phó Quốc Hoa?”

Phó Quốc Hoa cười lớn: “Ha ha ha ha, giỏi lắm nhóc con, mày đoán ra được lão phu!”

“Tốc độ của mày đúng là khiến người ta kinh ngạc”.

“Tôi cho ông một cơ hội, nói cho tôi biết đêm hôm đó còn ai ra tay với mẹ tôi”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Tôi giữ lại toàn thây cho ông”.

“Toàn thây?”

Trong giọng nói của Phó Quốc Hoa mang theo vẻ dữ tợn: “Diệp Bắc Minh, mày tưởng mình là ai?”

“Mày định đoạt được giới võ đạo?”

Diệp Bắc Minh lạnh giọng mở miệng: “Ông không nói cũng được, tôi sẽ tìm tất cả các người”.

“Hai mươi chín người trong danh sách, một người tôi cũng không tha”.

Anh nhếch miệng cười như thần chết!

“Tôi sẽ lại đến Long Đô, ông chờ tôi”.

Nói xong.

Trực tiếp cúp điện thoại!

Phó Quốc Hoa ngây người, ông ta còn muốn nói thêm đôi câu.

Nhưng Diệp Bắc Minh lại cúp máy.

Lúc này, sau lưng Phó Quốc Hoa không hiểu sao dâng lên khí lạnh, khiến ông ta dựng tóc gáy.

Không lạnh mà run!

“Gặp quỷ rồi!!!”

Phó Quốc Hoa cắn răng: “Tên nhãi này dựa vào đâu mà giở giọng điệu này nói chuyện với mình?”

“Đáng chết!”

“Một tên nghiệt chủng mà thôi, lẽ nào thật sự có thể giết tất cả mọi người?”

Trong lòng tức giận.

Một lát sau, Phó Quốc Hoa lại cầm điện thoại, gọi vào một số: “Alo, mấy người cố gắng trốn đi, thực lực của Diệp Bắc Minh này vượt quá những gì chúng ta tưởng tượng đấy!”