Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 101: Tháp Càn Khôn Trấn Ngục





Nhưng nếu uống đan dược đề thăng thực lực võ đạo, giống như võ giả khổ luyện, không có bất kỳ khác biệt.

Một gia tộc Cổ Võ nếu như lấy được phương thuốc.

Sau đó sản xuất số lượng lớn đang dược.

Rồi đào tạo số lượng lớn tông sư.

Hậu quả đó quả thật không dám tưởng tượng!

“Phương thuốc và đan dược đều là đồ mẹ cậu để lại cho cậu”, Diệp Lăng Tiêu thở dài: “Minh Viễn tư lợi quấy phá, chiếm mấy món đồ này làm của riêng, lo lắng cậu trả thù, vì vậy mới đuổi giết cậu”.

Trong nháy mắt Diệp Bắc Minh đã hiểu ra.

Đây là Diệp Minh Viễn giết người diệt khẩu!

Một vài phương thuốc và đan dược có thể đề thăng tu vi võ giả, quả thật có thể khiến Diệp Minh Viễn bí quá hóa liều.

“Sau này gặp Diệp Minh Viễn, cậu có thể tha cho nó không?”

Diệp Minh Viễn là con trai của ông ta.

Diệp Bắc Minh cười: “Dù Diệp Minh Viễn không giết tôi, nhưng ông ta đã giết bố mẹ nuôi và anh cả của tôi!”

“Bố mẹ nuôi đối với tôi mà nói cũng quan trọng như mẹ ruột”.

“Cho nên, Diệp Minh Viễn phải chết!”

Diệp Bắc Minh nói rất có khí phách.

Không có thương lượng!

“Aiz”.

Diệp Lăng Tiêu ngây ra tại chỗ, thở dài một tiếng, im lặng gật đầu.

Một lát sau ông ta mới nói một câu: “Diệp Bắc Minh, chuyện tôi biết đều đã nói với cậu rồi”.

“Hy vọng cậu đừng trách nhà họ Diệp, cậu giết Diệp Minh Viễn, lão phu sẽ không ngăn cản, cũng không có sức ngân cản”.

Biết càng nhiều, Diệp Lăng Tiêu nhận ra thanh niên này thật đáng sợ!

Thân là quân thần Long Quốc, ông ta không dám nảy sinh tâm tư giết Diệp Bắc Thần!

Diệp Bắc Minh nhìn Diệp Lăng Tiêu, vị quân thần Long Quốc này già rồi.

“Được rồi, tôi chỉ giết một mình Diệp Minh Viễn, về sau tôi sẽ không quay lại nhà họ Diệp Long Đô nữa”.

Diệp Bắc Minh gật đầu, xoay người rời khỏi phủ Diệp.

Anh đã nhận được câu trả lời mình muốn!

Sau khi rời khỏi phủ Diệp, Diệp Bắc Minh đi trên đường, tay nắm ngọc bội.

Đột nhiên đầu óc anh mơ hồ, ngã xuống đất.

“Diệp Bắc Minh?”

Ngụy Yên Nhiên rời khỏi dạ tiệc từ thiện, tâm trạng vô cùng buồn rầu, cô ta lái xe trên đường hóng gió, đúng lúc nhìn thấy Diệp Bắc Minh ngã xuống đất.



“Két…!”

Đạp thắng ga.

Ngụy Yên Nhiên đỡ anh dậy: “Diệp Bắc Minh, anh sao vậy?”

“Xảy ra chuyện gì vậy, cơ thể không động đậy?”

Diệp Bắc Minh kinh hãi ngã xuống đất.

Anh có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ của ngoại giới, nhưng không thể nói chuyện, cũng không có cách nào điều khiển cơ thể.

“Ngụy Yên Nhiên?”

“Cô ta muốn làm gì?”

Diệp Bắc Minh nhìn thấy một người phụ nữ xông đến, chính là Ngụy Yên Nhiên.

Cô ta ném chiếc túi xách Gucci của mình sang một bên.

Quỳ một chân trên đất giống như vịt con.

Ôm Diệp Bắc Minh trong lòng, ấn nhân trung của anh: “Này… Diệp Bắc Minh, anh sao vậy?”

“Sao anh lại ngất xỉu?”

“Anh không phải võ giả thực lực rất hùng mạnh sao?”

“Anh xảy ra chuyện gì vậy, thiếu máu?”

Ngụy Yên Nhiên ấn nhân trung của Diệp Bắc Minh, nhưng dù thế nào, Diệp Bắc Minh vẫn không tỉnh lại.

Diệp Bắc Minh lớn tiếng nói, đáp lại Ngụy Yên Nhiên.

Nhưng dường như Ngụy Yên Nhiên không nghe thấy!

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Anh nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới phát hiện, bốn phương tám hướng lờ mờ.

Giống như bước vào trong một không gian dị giới.

Bốn phía lờ mờ, hỗn độn.

Phía trước có một tòa tháp bằng đá màu trắng sữa, cao mấy trăm mét, trông vô cùng khổng lồ.

Bên trái tòa tháp chạm trổ một con phượng hoàng!

Bên phải chạm trổ một con rồng!

Vị trí cửa lớn ở tầng một tháp đá xuất hiện một biển hiệu.

Một hàng chữ lớn: Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

“Diệp Bắc Minh, anh nặng quá… anh tên là Diệp Bắc ‘Trầm’ à?”, Ngụy Yên Nhiên gọi Diệp Bắc Minh không tỉnh liền cõng anh, đi về phía xe thể thao của mình.

Tốn bao nhiêu sức lực!



Ném vào ghế lái phụ.

Xa xa, một thanh niên nhìn thấy cảnh này, lập tức bật cười.

“Mẹ nó, tôi nhìn thấy con gái nhặt thi thể, không ngờ đàn ông cũng bị nhặt thi thể”.

“Cô em này được đấy, xinh đẹp có thể so sánh được với Lưu Diệc Phi!”

“Là tôi tôi cũng lên!”

Mặt đẹp của Ngụy Yên Nhiên có hơi đen lại.

Cô ta ngồi vào ghế lái, chân đạp ga.

Đi về phía biệt thự của mình.

“Người anh em này đêm nay sướng rồi!”

“Đúng vậy”.

Mấy thanh niên cười bỉ ổi.

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục? Hình vẽ của rồng và phượng hoàng này rất giống với ngọc bội mẹ mình để lại”, Diệp Bắc Minh sờ cằm.

Bừng tỉnh hiểu ra!

Mẹ nó!

Đây là thế giới bên trong ngọc bội?

Không thể nào!

Không thể tưởng tượng nổi!

Bên trong ngọc bội có một không gian?

Lẽ nào là Nguyên Thần Xuất Khiếu các sư phụ nói?

“Mẹ nó là ai mà kinh khủng vậy?”, Diệp Bắc Minh có chút ngơ ngác.

“Ầm!”

Lời vừa dứt, toàn bộ tháp Càn Khôn Trấn Ngục rung chuyển, thân tháp lập tức sáng lên chói lóa.

Diệp Bắc Minh không mở nổi mắt.

Một giọng nói uy nghiêm truyền tới: “Chỉ là cảnh giới Võ Linh mà cũng dám bước vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục? Cũng được, đã mấy chục ngàn năm qua không ai bước được vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

“Cảnh giới Võ Linh?”

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Đây là cảnh giới võ đạo của mình?

Nói thật ra, anh cũng không biết cảnh giới của mình là gì.

Nhưng chắc chắn ở trên Đại Tông Sư!

“Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tiến lên! Thử máu! Nếu không thể mở ra tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xóa bỏ Nguyên Thần, vậy thì vĩnh viễn không được siêu sinh!”, bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến một giọng nói.

Diệp Bắc Minh có một loại ảo giác.