Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 3 - Chương 17: Viễn chinh



Cái gì?

Lờinói của Phượng Lại như một quả bom tấn nổ tung trong lòng Gabriel. Chẳng lẽ ý của hắn là: nếu bọn họ nhất định phải làm như vậy, hắn sẽ dùng cái chết để uy hiếp?

Trong lòng có một linh cảm mãnh liệt, Gabriel nhìn ra được, Phượng Lại không phải cố ý hù doạ cô, thật sự hắn sẽ làm vậy.

“Bá Tước, xin chờ một chút.” Gabriel cảm thấy đau đầu. Việc này cũng khôngphải là chủ ý của một mình cô. Vì kế hoạch hôm nay, cô chỉ có thể chuyển ý tứ của Phượng Lại đến các Đại Thiên Sứ khác, hỏi ý kiến của mọingười.

“Xin ngài đừng làm loạn, chuyện này còn cần thương lượngthêm.” Bất luận như thế nào, hiện tại cũng không thể để hắn chết. Thầncũng không có ý bảo giết chết Phượng Lại, không có ý chỉ của Thần, bọnhọ không thể tuỳ tiện làm bậy. Bằng không, nhất định sẽ chịu sự tráchphạt của Thần.

Phượng Lại nhìn Gabriel mồ hôi lạnh như mưa, nụ cười càng thêm lạnh.

“Thương lượng, có thể được. Xin chuyển lời của ta đến các Đại Thiên Sứ, ta chờđáp án cuối cùng của các ngươi, ta nghĩ Thiên Sứ thần thánh chắc sẽkhông gạt người.” Híp mắt lại cười nhạt. Hắn chụp lên đầu Gabriel mộtcái mũ thật lớn, nếu tự xưng là sứ giả của Thượng Đế, như vậy bọn họvĩnh viễn phải thành thực. Nói dối… hắn tin tưởng Thiên Sứ sẽ không nóidối, đấy là thiên tính của họ.

Sau khi Gabriel khách khí cùngPhượng Lại vài câu liền lo lắng rời đi. Long Toa Toa và Hàn Ngự vẫn lolắng chờ đợi ngoài cửa, vừa nhìn thấy Gabriel thì lập tức bước tớinghênh đón. Mi tâm Gabriel có chút bất đắc dĩ, nhưng khi nhìn thấy dángvẻ lo lắng của hai tiểu tử kia, lòng của cô cảm thấy mềm nhũn.

“Các ngươi có thể đi vào, nhưng chỉ có năm phút.” Trong khoảng thời gian này sẽ không có Thiên Sứ khác đến đây, chắc hẳn năm phút cũng đủ để bọn họnói chuyện với nhau. Cô cũng không lo lắng Phượng Lại sẽ bỏ trốn, bởi vì hắn là người thông minh, biết rằng ở một nơi rộng lớn như Thiên giới,với sức mạnh của một mình hắn căn bản là trốn không thoát.

“Cảmơn Gabriel đại nhân.” Vừa được Gabriel đồng ý, nội tâm hai người cảmthấy vui vẻ, ngay lập tức không kịp chờ đợi đẩy cửa đi vào.

Vừavào cửa liền thấy bóng dáng cao gầy của Phượng Lại đang đứng trong phòng đưa lưng về phía hai người. Trong khoảng thời gian ngắn hai người cũngkhông biết phải nói gì với hắn. Thật ra bọn họ cũng chỉ nghe qua rấtnhiều lời đồn về Phượng Lại, bản thân cũng chưa từng tiếp xúc với hắn.Thời điểm còn chơi với Phượng Lại Tà cũng rất ít nghe cô bé nhắc tớiPhượng Lại. Đối với “đứa con cấm kỵ” thần bí này, trên Thiên giới, người sợ hắn còn nhiều hơn những người chán ghét hắn.

“Các ngươi làbạn của Tiểu Tà?” Ngay khi hai người còn đang do dự bất an, Phượng Lạibỗng nhiên xoay người, giọng điệu nhàn nhạt hỏi. Cùng lúc đó, mắt củahắn thản nhiên đảo qua hai gương mặt vẫn còn non nớt, vẫn là hai tiểuThiên Sứ tuổi vị thành niên. Bất quá có thể thấy được thiên tư của bọnhọ không tệ, về sau sức mạnh có lẽ sẽ không tồi.

“Đúng. Ta là Hàn Ngự, cậu ấy là Long Toa Toa. Chúng ta cũng có thể được coi là bạn củaTiểu Tà.” Bạn bè sao? Hàn Ngự cảm thấy xấu hổ vuốt vuốt mái tóc. Thay vì nói là bạn bè, không bằng nói là người giám thị. Dù sao đây cũng làtrách nhiệm ban đầu của bọn họ, vậy mà cuối cùng lại có tình bạn cùngvới Tiểu Tà, còn lại là ngoài dự liệu.

Tay Long Toa Toa bị Hàn Ngựcầm, cô cắn cánh môi nhìn Phượng Lại mang vẻ mặt lạnh lùng trước mắt.Tay khẽ run lên, cô vẫn thu thập tư liệu về Phượng Lại. Cô biết hắn làmột người thực sự cường đại, nhưng lại không biết khi bản thân mình đứng trước mặt hắn lại có cảm giác áp bách khó hiểu này.

Cái loại khí thế hồn nhiên thiên thành này không cần làm ra nhiều động tác cũng đủđể cô cảm thấy hô hấp khó khăn. ღd⊹đ⊹l⊹q⊹đღ Cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao nam nhân trước mắt này chính là nhân vật làm cho các Đại Thiên Sứđau đầu. Ẩn giấu ở dưới dung nhan tuyệt mỹ kia chính là khí thế đủ khiến lòng người run sợ.

Phượng Lại thấy vai cô bé Thiên Sứ kia khôngngừng run rẩy thì tử mâu loé lên, bản thân hắn quên không thu lại khíthế áp bách lúc trước khi nói chuyện cùng Gabriel, trong lòng âm thầmthu khí thế áp bách của mình lại.

Không khí trong phút chốc không còn căng thẳng nữa, Long Toa Toa nhận thấy cảm giác áp bách mạnh mẽ lúc trước biến mất. Cô có chút kinh ngạc nhìn Phượng Lại trước mắt.

“Chuyện lúc trước, cám ơn ngươi.” Nét mặt của Phượng Lại tuy rằng không nhiệttình, thế nhưng trong lạnh lùng cũng không có chút địch ý nào. Hắn nhìnLong Toa Toa, nói ra lời cảm tạ lại khiến Long Toa Toa và Hàn Ngự càngthấy hoảng sợ. Cảm ơn cô? Cảm ơn cô cái gì?

“Lúc trước là ngươinói chuyện Tiểu Tà quay về Ma giới cho ta biết.” Phượng Lại nhìn ra vẻmặt khó hiểu của cô bé, vì vậy nhẫn nại giải thích. Trong lúc hắn ngủsay, mặc dù hắn không thể cử động, nhưng tai hắn vẫn có thể nghe được âm thanh xung quanh. Hắn cảm giác được hai tiểu Thiên Sứ trước mặt khôngcó ác ý đối với Tiểu Tà, thậm chí hắn còn thường xuyên nghe được cô béThiên Sứ này chửi mắng các Đại Thiên Sứ khác, vì Tiểu Tà cùng mình màbất bình.

“A! Cái này… ngài nghe được?” Long Toa Toa cả kinh, che miệng lại kinh ngạc nhìn hắn.

Phượng Lại nhẹ nhàng gật đầu, với người đối đãi với Tiểu Tà bằng chân tình, hắn cũng không có địch ý.

“Các ngươi có biết tình huống gần nhất của Tiểu Tà không? Nếu như có thể thì nói cho ta?” Phượng Lại hỏi. Ba năm ngủ say khiến hắn hoàn toàn đoạntuyệt với thế giới bên ngoài. Tại nhân giới… ๖ۣۜd❄đ❄l❄๖ۣۜq❄đ Hắn khôngcách nào lấy được thông tin tại nhân giới. Liên hệ với Ma giới lại càngkhông thể biết được tình hình gần đây của Tiểu Tà. Hiện tại cũng chỉ cóthể ký thác hy vọng trên người hai tiểu Thiên Sứ trước mắt.

HànNgự và Long Toa Toa kinh ngạc há hốc mồm. Bọn họ vẫn cho rằng Phượng Lại là một người rất đáng sợ, không nghĩ tới hắn lại khiêm tốn hỏi haingười về tình hình của Phượng Lại Tà. Vào giờ khắc này, sợ hãi và mâuthuẫn đối với Phượng Lại trong lòng hai người biến mất vô tung vô ảnh.Hai người nhìn nhau ngay lập tức quyết định, chỉ cần có một chút khảnăng, bọn họ sẽ tận lực trợ giúp hắn cùng Phượng Lại Tà, đó cũng là việc duy nhất mà bọn họ có thể làm vào lúc này.

Vì vậy, sau khiPhượng Lại nói xong, hai người liền thao thao bất tuyệt, nói toàn bộtình hình tại Ma giới được tình báo viên truyền lên, tất cả hành độngcủa Phượng Lại Tà trong khoảng thời gian này cho Phượng Lại biết.

Theo giọng kể vui mừng của hai người, ánh mắt ⊹⊱d♡đ♡L♡Q♡Đ1 Phượng Lại cũng dần trở nên ôn hoà.

Nụ cười chậm rãi hiện lên, chỉ cần lơ đãng cũng có thể thấy được.

Tiểu Tà của hắn, đã trưởng thành.

* * *

“Võ đạo đại hội” sắp bắt đầu, Phi Mặc là người dẫn đầu các tuyển thủ thamgia “Võ đạo đại hội” lần này, hiện tại hắn đang đứng trước cửa phủ BáTước đợi Phượng Lại Tà đến.

Thời gian từng giây từng phút trôiđi, Phượng Lại Tà đi cùng Hồ Tư xuất hiện trước mặt mọi người. Một đầutóc bạc dùng sợi dây buộc lên một cách đơn giản, một thân trang phụcthoải mái. Cô bé giống như một thiếu nữ đi chơi xuân, bạch hổ uy phonglẫm lẫm, bước từng bước lười biếng đi ở phía trước.

“Hì hì. Tấtcả mọi người chuẩn bị xong chưa.” Trên gương mặt mỹ lệ là nụ cười sánglạn. Phượng Lại Tà nhìn mọi người tinh thần phấn chấn trước mắt, ngaysau đó ánh mắt của nó nhìn về đám người phía sau Phi Mặc, lại không ngờkhông nhìn thấy Phượng Tê. Nó cho rằng, khi sắp lên đường Phượng Tê hẳnsẽ đến tiễn, nhưng không ngờ ngay cả một cái bóng cũng không có.

Phi Mặc nhìn thấy ánh mắt tìm kiếm của nó, lập tức nói: “Phượng Tê bệ hạđang bận. Bệ hạ nói hôm nay không cách nào đến tiễn Tiểu Tà tiểu thư nên để ta đưa đồ vật này cho em.” Phi Mặc tiến lên một bước, đó là một cáilắc tay xinh đẹp, mặt trên là bảo thạch bảy màu rất là mỹ lệ.

Phượng Lại Tà nhận lấy lắc tay, quan sát trên dưới một phen rồi mang ở cánhtay không có thất thải hoàn. Lắc tay mỹ lệ trên da thịt trắng nõn của cô bé cực kỳ chói mắt.

Không nghĩ tới ánh mắt của Tê Tê cũng không tồi.

“Ông Hồ Tư, ta phải đi rồi.” Phượng Lại xoay người nói với ông lão vẫn cố chấp cẩn trọng chăm sóc phủ Bá Tước.

Trên khuôn mặt Hồ Tư mang theo kính ý thật sâu, cúi người một cách tiêuchuẩn chín mươi độ, thanh âm già nua mang theo chúc phúc chân thành:“Chúc tiểu thư kỳ khai đắc thắng.” (thắng ngay từ trận đầu)

Thanh âm già nua xuyên qua không khí chạy thẳng đến đáy lòng Phượng Lại Tà, đáy mắt nó hơi ướt át.

“Ông Hồ Tư, ông yên tâm, nhất định ta sẽ đạt được danh hiệu đệ nhất “võ đạođại hội”, tự mình đi Thiên giới đón daddy trở về, một lần nữa trở lạingôi nhà này, ông nhất định phải chờ chúng ta.”

Xoay người mộtcách lưu loát nhảy lên lưng bạch hổ, Phượng Lại Tà hít vào một hơi thậtsâu, nhìn sắc trời xanh lam nói: “Anh Phi Mặc, chúng ta xuất phát thôi.”

Phi Mặc gật đầu, dẫn đầu một đội tuyển thủ đi đến khu vực Đông phương Matộc tham dự “võ đạo đại hội”. Bước từng bước bắt đầu cuộc viễn chinh.

Đứng trước cổng phủ Bá Tước, trên khuôn mặt già nua của Hồ Tư xuất hiện nụcười ôn hoà. Ông tin tiểu thư, cũng như tin tưởng chủ nhân.

Ôngtin vào hứa hẹn của tiểu thư. Từ ba năm trước đến nay, trong tiếng cườinhạo và khinh thường của mọi người ông vẫn tin tưởng, vào một ngày nàođó trong tương lai, tiểu thư và chủ nhân sẽ cùng trở lại ngôi nhà quạnhquẽ này. Bây giờ, tiểu thư đã bình an trở về, ông tin rằng không lâusau, nhất định chủ nhân sẽ bước vào trong toà thành một lần nữa.

Mà trước đó, việc ông cần phải làm là bảo trì trạng thái hoàn mỹ nhất của phủ Bá Tước, chờ đợi chủ nhân của nó trở về.

Tại Vương cung Huyết tộc phía xa, một mình Phượng Tê đứng trước cửa sổ tolớn sát đất, xuyên qua lớp kính trong suốt nhìn về con đường phương xahướng đến Đông phương Ma tộc.

Hắn không đi tiễn cô bé, hắn sợchính mình sẽ không nỡ để cô bé rời đi. Trong Huyết tộc vẫn có rất nhiều việc cần bản thân hắn hoàn thành.

Sau khi Phượng Ngâm chết đi,hắn tìm được một bức di thư trong căn phòng của Phượng Ngâm. Trước khiPhượng Lại Tà đến Phượng Ngâm đã chuẩn bị bức di thư này. Kinh ngạc vạnphần, từ bức di thư này hắn biết được càng nhiều chân tướng. Càng đọchắn lại càng kinh hãi, giống như sương mù ùn ùn kéo tới. Sắp tới, đốimặt sẽ là sự việc khó có thể đối phó.

Tay nắm thật chặt, Phượng Tê biết, hắn cần phải mạnh hơn nữa, rất nhiều, sức mạnh đủ để bảo vệ Tiểu Tà.

Tử mâu nặng nề nheo lại, trước khi Phượng Lại Tà giành được thắng lợitrong “võ đại đại hội”, hắn cũng có việc cần phải hoàn thành.