Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 2 - Chương 5: Vứt bỏ



Hai người ôm nhau thật chặt...

Trong mắt Sí Viêm tràn ngập đau đớn, cặp tử mâu kia với hắn mà nói là quenthuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa. Cặp tử mâu này quen thuộc vớihắn vì chủ nhân là người sở hữu nó, nó đối với chủ nhân có ý nghĩa nhưthế nào, mà đối với Tiểu Tà lại có nghĩa như thế nào.

“Tiểu Tà,nhìn ta." Trong lòng Phượng Lại căng thẳng, cương quyết nâng khuôn mặtnhỏ nhắn nhiễm lệ đang trốn trong lòng hắn lên. Hắn nhìn chăm chú gươngmặt đang khóc của Tiểu Tà, nhìn cô bé không tiếng động lưu lại nước mắtmàu tím, nhìn màu tím trong đôi mắt to kia rời rạc, tim của hắn giốngnhư ngừng đập, yêu thương muốn vỡ nát.

“Tiểu Tà, nhìn ta.” Hắndùng âm thanh dịu dàng nhất của bản thân ở bên tai cô bé chậm rãi dẫndụ. Trong thanh âm của hắn, Phượng Lại Tà chậm rãi chuyển động conngươi, từ từ ngưng tụ một tia chuyên chú yếu ớt ở trên mặt hắn, trongmắt cô bé nhiều hơn là sự tĩnh mịch gần như vô tận.

Phượng Lại thấy vậy, trong lòng đau nhói.

“Nhìn đôi mắt của ta, nhìn con trong mắt ta.” Hắn chịu đựng đau đớn xa lạ kia đang cuộn trào mãnh liệt, dùng thanh âm dịu dàng dẫn dắt cô bé, dẫn dắt cặp tử mâu đẫm nước mắt nhìn vào mắt hắn.

Phượng Lại Tà chỉ biết dựa theo lời nói của Phượng Lại, ngơ ngác nhìn vào cặp tử mâu mà nó yêu thích nhất. Nó không biết daddy muốn cho nó thấy cái gì, nó chỉ là bịđộng nhìn vào ánh mắt của daddy.

Nhưng mà rất nhanh nó đã hiểu daddy muốn cho nó xem cái gì.

Cùng là đôi mắt màu tím kia, lại khảm trên mặt của nó.

“Tại sao có thể như vậy.” Run rẩy giơ tay lên, nó nhẹ nhàng chạm vào mắt của chính mình.[diendanlequydon.com]

Ánh mắt kia, đôi mắt màu tím, đôi mắt giống như daddy, như thế nào lại ở trên mặt của nó.

Khiếp sợ tràn đầy đôi mắt nó, nỗi sợ hãi và bất an của nó xuyên thấu qua đáymắt Phượng Lại, cái bóng vừa xa lạ lại quen thuộc này lại chính là nó.

Đây... thật sự là nó sao?

Một mái tóc dài đen nhánh tán loạn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, mi mắt hạxuống, nó đối với con ngươi màu tím này loé lên sự sợ hãi. Vẫn là gươngmặt đó, vẫn là nó, lại có con mắt giống như daddy.

Cùng là cặp tử mâu, cho tới nay vẫn là ánh mắt mà nó yêu thích.

Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé nhiễm máu đang bao trùm lên hai mắt củacô bé. Đáy mắt Phượng Lại tràn ngập thương tiếc. Hắn thấy được sự khiếpsợ trong mắt cô bé. Thần chí cô bé bây giờ thanh tỉnh như vậy, toàn bộphong ấn vào giờ khắc này đã bị phá, hắn không có cách nào phong ấn đoạn ký ức này của cô bé lại, đã không thể phong ấn cặp tử mâu kia một lầnnữa.

Cho dù khổ sở, cho dù khó có thể tiếp nhận, hắn cũng sẽ ởbên cạnh cô bé, cho đến khi cô bé đón nhận cặp tử mâu kia, đón nhận thân phận “đứa con cấm kỵ".

“Tiểu Tà, chúng ta là cùng một loạingười.” Hắn chậm rãi mở miệng nói cho cô bé tất cả, cô bé không phảiquái vật. Cô bé cùng hắn giống nhau, chỉ có thân phận là cấm kỵ riêngbiệt, có được sức mạnh cường đại mà lại dơ bẩn.

Đó là thứ thuộc về “đứa con cấm kỵ”, bọn họ có đôi mắt màu tím, lưng mang tất cả nguyền rủa của thượng đế.

Kinh ngạc mở to đôi mắt ngập nước, trong mắt Phượng Lại Tà có bất an,lo lắng không yên. Tim đập càng lúc càng chậm, nó không thể nào lý giải đượccảm nhận của mình giờ phút này. Có đôi mắt giống như daddy, thân phậngiống nhau.

Như vậy nó là ai? Nó là người nào? Daddy cùng mẹ của nó là nhân loại? Nhưng mà, vì sao nó không phải?

Daddy là Huyết tộc, nó giống daddy, như vậy, nó cũng là Huyết tộc sao?

Thế nhưng, lúc trước dị nhân ngư nhắc tới thân phận “đứa con cấm kỵ”, đâylà chuyện gì xảy ra. Nếu như nó là “đứa con cấm kỵ”, vậy theo như lờinói của daddy, như nào mới được coi là Huyết tộc?

Nghi hoặc tập trung tại một chỗ trong đầu nó, làm cho nó cảm thấy ngày càng bất an.

“Daddy, cái gì là “đứa con cấm kỵ”” Nghi hoặc trong lòng, vẫn là buột miệng nói ra.

Vậy mà, khi nó nhắc đến bốn chữ này, đáy mắt của daddy lại hiện lên tia đau đớn.

Đây, đến tột cùng là có chuyện gì?

“Tiểu Tà, ta sẽ nói cho con biết, nhưng bây giờ không phải lúc.” Nụ cười nhàn nhạt hiện ở trên môi, bàn tay Phượng Lại dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, nhìn cặp tử mâu quen thuộc để lộ ra sự nghi ngờ. Đáymắt hắn hiện lên bi thương gần như khô kiệt. Kí ức kia đã lâu chưa từngđược nhắc đến ở trong đầu hắn lại hiện lên.

Hiện tại, cũng chưa phải lúc.

Tha thứ cho lời nói dối có thiện ý của hắn, hắn chỉ là không muốn để cô béthấy tất cả những chuyện xấu xí không chịu nổi này, lại càng không muốnđể cho cô bé phát hiện nhiều hơn những thứ dơ bẩn ở sau lưng côbé.[diendanlequydon.com]

Những việc này, đều không phải là những thứ cô bé nên thừa nhận.

“Daddy, người biết từ lúc nào.” Phượng Lại Tà đột nhiên nheo lại hai mắt, cắn môi hỏi.

Dường như daddy không bất ngờ với thân phận của nó, giống như daddy đã sớmbiết nó không phải nhân loại. Bắt đầu từ lúc nào daddy đã biết tất cả,biết nó không phải nhân loại, ngay cả chính nó cũng không phát hiện việc này.

Một cảm giác chua xót khi bị giấu diếm cuồn cuộn nổi lêntrong lòng. Nó khao khát muốn biết kết quả, lại cảm thấy sợ hãi, daddyđã giấu nó bao lâu, dường như là lâu lắm…

Lòng nó cảm thấy đau nhói.

Phượng Lại híp mắt, ngón tay vuốt ve gò má không nén nổi chút run rẩy của cô bé.

Đáy mắt hắn tồn tại bi thương, nhưng lại không lảng tránh câu hỏi của cô bé.

“Từ khi nhìn thấy con, ngày đầu tiên ta đã biết.”

Ngày đầu tiên!!

Tại nơi diễn ra cơn ác mộng nửa đêm ấy, trong khu rừng âm u, ở đó bọn họ quen biết nhau.

Tim thật là đau. Thì ra daddy vẫn biết, biết nó không phải nhân loại, nhưng vẫn giấu diếm bản thân nó.

Vừa nghĩ đến đó, Phượng Lại Tà cảm thấy hít thở không thông. Dường như nóbị một người nắm chặt cổ, không thể hít thở, sắc mặt trong nháy mắt táinhợt, mất đi toàn bộ huyết sắc.

“Như vậy, như vậy daddy cùngngười ta ký khế ước, lại là chuyện gì xảy ra.” Nó hầu như dùng hế khílực toàn thân để nói ra những lời này.

Hai vai nó run rẩy, đáy mắt tràn ngập nước mắt.

Nếu như nó không phải nhân loại, như vậy, khế ước kia tồn tại còn có giá trị gì.

Nếu ngay từ đầu daddy đã biết nó không phải nhân loại, như vậy vì sao cònmuốn nó lập ra khế ước đó.[truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com]

“Tiểu Tà, ta muốn để cho con lấy thân phận nhân loại để sống.” Đau lòng nhìnđáy mắt bi thương của cô bé, lần đầu tiên hắn phản bội tín nhiệm của côbé, che giấu tất cả.

Nhưng, tất cả những suy nghĩ lúc đầu của hắn đã trượt khỏi quỹ đạo vận mệnh, ban đầu hắn chỉ vì đồng cảm.

Đồng cảm vì cô bé có số phận giống hắn, cho nên hắn ra tay mang cô bé về nhà mình, định ra khế ước không có khả năng tồn tại kia.

Nhưng mà hiện tại, tất cả đều đã biến chất. Phần đồng tình kia bất tri bất giác đã biến chất, trở thành…

Đau đớn trong mắt, nhưng hắn lại không cách nào vì cô bé xoá đi tất cả.

Nguyện vọng của hắn cũng không được ứng nghiệm. Quả nhiên, người bị thượng đếnguyền rủa, ngay cả cầu nguyện cũng không được thần tiếp nhận.

“Daddy, nhưng con không phải là nhân loại, vì sao người không nói cho con.”Nước mắt nóng bỏng từ trong viền mắt lăn xuống, nó không biết mình còncó thể làm những gì.

Nó còn sống, vì khế ước của daddy mà sống,nó cho rằng nó là của daddy, cho dù chỉ là huyết nô, cho dù chỉ vì daddy mà cung cấp nguồn máu mới, thế nhưng, nó, là của daddy.

Mà hiện tại, phần khế ước kia đã không tồn tại, như vậy, nó là của ai? Nó vẫn là của daddy sao?

Khủng hoảng cùng bi thương dường như muốn nhấn chìm Tiểu Tà, nước mắt của nó không ngừng rơi xuống.

Rơi xuống gò má, biến mất trong lòng bàn tay của Phượng Lại, nóng bỏng tay của hắn, tim của hắn.

“Daddy, con còn là Tiểu Tà của người ư, người chính là daddy của con sao? Conđối với người đã vô ích.” Cả người trong nháy mắt giống như bị rút đitoàn bộ khí lực, hai chân nó xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất, cúi đầu haitay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, khóc tê tâm liệt phế.

Nó đã trởthành vô ích. Giờ thì nó đã hiểu vì sao khi nó mười tám tuổi, daddykhông chịu hút máu của nó, bởi vì máu của nó không phải máu của nhânloại, không có cách nào vì daddy cung cấp máu thuộc về loài người. Nócùng daddy là cùng một loại người, nó không biết bản thân nó như vậy, nó đã không thể cung cấp máu cho daddy.

Thế nhưng mặc kệ thế nào, tất cả đều đã thay đổi.

Nụ hôn ở trên mu bàn tay đã tạo thành khế ước. Khế ước sau khi nó trưởngthành sẽ thành huyết nô chỉ thuộc về daddy, căn bản ngay từ đầu đã không tồn tại.

Nó rất sợ hãi. Sợ cứ như vậy mất đi daddy, sau khi nótrưởng thành, có đúng hay không sự tồn tại của nó đối với daddy là không có tác dụng. Daddy nuôi dưỡng nó đến mười tám tuổi, là lúc nó thực hiện khế ước, dâng lên dòng máu ngọt ngào của bản thân, trở thành huyết nôchỉ thuộc về daddy.

Nhưng mà…

Nó không phải là nhân loại.

Đến tột cùng nó là cái gì?

Nội tâm sợ hãi dường như muốn cắn nuốt nó, nó vô lực che mặt khóc, nó không biết mình muốn nói cái gì, muốn làm cái gì. Nó sợ hãi sau khi tất cảchân tướng được vạch trần, nghênh tiếp nó sẽ là daddy rời đi. Một lờikết thúc, nghĩa là từ đây về sau tất cả cũng sẽ chấm dứt có đúng haykhông.[diendanlequydon.com]

Nó không cần, không cần daddy rời khỏi nó.

Nó đã, nó đã…

Lòng của nó, có lẽ là đã sớm mất tại trên người daddy, nó đã hai bàn tay trắng.

Phượng Lại híp mắt, trong mắt đau xót, không tiếng động nhìn Tiểu Tà ngã ngồitrên đất khóc giống như một đứa trẻ. Tay hắn không cách nào vươn ra, hắn gắt gao nắm chặt nắm tay, dùng hết khí lực toàn thân khắc chế xúc độngmuốn ôm lấy cô bé của bản thân.

Trời mới biết, lý trí cùng tự chủ của hắn dường như đã mất hết.

Hắn là cỡ nào muốn ôm cô bé vào lòng, cỡ nào muốn ôm cô bé vào ngực cẩn thận che chở, cẩn thận chăm sóc tỉ mỉ.

Thế nhưng hắn đã không có thời gian.

Ngay khi câu nói cuối cùng với cô bé bật ra khỏi miệng, nơi nào đó tronglòng, một tai hoạ ngầm đã bị hắn quên sạch, trong nháy mắt lại nhen nhóm lên.

Người vô ích, không phải cô bé.

Mà là....

Chính bản thân hắn, hắn đã không có năng lực tiếp tục bảo vệ cô bé.

Hai tay nắm lại thật chặt, Phượng Lại nhìn cô bé khóc giống như một đứatrẻ, trái tim đau đớn như bị xé rách. Nhưng hắn lại dùng khí lực lớnnhất để xoay người, lạnh lùng rời khỏi.

“Sí Viêm, đưa tiểu thư về phòng.” Phượng Lại đi qua bên người Sí Viêm trầm thấp nói, nói xong hắn liền bước nhanh rời khỏi nơi áp lực này.

Hắn không dám cam đoan, nếu còn nhìn cô bé thêm nữa, hắn có thể nhịn được xúc động muốn ôm cô bé vào lòng một lần nữa hay không.

Đối mặt với cô bé, hắn đã mất đi toàn bộ tỉnh táo cùng lí trí.

Tử mâu căng thẳng, mang theo bi thương nặng nề rời đi.

Nếu như tất cả đều đã kết thúc, như vậy để cho cô bé quên tất cả những chuyện này đi thôi.

Nghe tiếng bước chân đi xa, Phượng Lại Tà hoàn toàn tan vỡ, nó bật khóc thành tiếng.

Daddy thật sự đi, daddy không chút do dự, cứ như vậy rời đi.

Nó giống như một đứa trẻ không biết làm sao, bất lực lau đi nước mắt, runrẩy nghẹn ngào.[truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com]

“Tiểu Tà tiểu thư.” Sí Viêm đi tới bên người Phượng Lại Tà, ngồi xổm xuống.Nhìn dáng vẻ này của cô bé, lòng của hắn sớm đã bị nghiền nát, đáy mắthắn tràn đầy đau lòng cũng không dám để cho cô bé thấy. Hắn biết vì saochủ nhân rời đi, vì sao tại lúc Tiểu Tà tiểu thư cần an ủi cùng che chởnhất lại buông tay.

Nhưng mà, cái gì hắn cũng không thể nói.

“Tiểu Tiểu Bạch!!” Oa một tiếng Phượng Lại Tà gục trong lòng Sí Viêm, khóc không kịp thở.

“Daddy không cần em, người thật sự không quan tâm em.”

Sợ hãi trong nội tâm cuối cùng cũng phát tác ở một người, nó cảm thấy mình giống như sắp chết, daddy thực sự không cần nó. Vỏ ngoài bình thản cuối cùng cũng bị xé rách, cuối cùng daddy cũng lựa chọn buông tay nó.

Nó đã bị ném đi rồi, nó đã không còn bất kỳ giá trị gì nữa rồi.

Vì sao, vì sao trong lần đầu tiên gặp mặt thì không buông tay nó ra, vìsao muốn cầm tay nó, cho nó hy vọng. Hy vọng chính là tốt đẹp như vậy,nhưng mà kết quả lại thật tàn nhẫn.

Vì sao không để nó tự sinh tự diệt.

Vì sao...

Để cho nó cảm thụ ấm áp, cảm thấy yêu thích, lại ném nó trở lại hầm băng lạnh lẽo.

“Tiểu Tà tiểu thư.” Đau lòng tột cùng, nhưng Sí Viêm chỉ có thể ôm cô bé đang khóc nỉ non, khóc tê tâm liệt phế, ngay cả hắn cũng cảm thấy một trậnchua xót nồng đậm.

“Tiểu Tiểu Bạch, em muốn làm người, em thật sự có ý nghĩ muốn làm người.” Nó nghẹn ngào, nó không nên có cùng thânphận với daddy, nó không đủ sức để gánh vác sức mạnh cường đại này, nóchỉ muốn daddy, chỉ cần daddy ở bên cạnh nó, dù cho chỉ là thức ăn củadaddy, cung cấp máu cho daddy, nó cũng đã cảm thấy hài lòng.

Nhưng hiện tại, ngay cả việc cơ bản nhất nó cũng không làm được.

Sí Viêm cắn chặt hàm răng, trong tiếng khóc bi thương của Phượng Lại Tà,hắn rất sợ bản thân sẽ không nhịn được, nói tất cả mọi chuyện ra khỏimiệng.

Tiểu Tà tiểu thư, không liên quan đến thân phận của tiểuthư, mặc kệ là “đứa con cấm kỵ” hay nhân loại, kết quả cũng sẽ như nhau.

Chủ nhân, tất cả cũng là vì tốt cho tiểu thư.

Phượng Lại một mình ngồi trên ghế sô pha trong phòng, chán nản dựa vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà.

Trong lòng một trận đau đớn nhắc nhở hắn, tất cả mọi chuyện vừa rồi đã trôi qua.

Thật xin lỗi, Tiểu Tà, thật xin lỗi.

Tiếng khóc thút thít dường như quanh quẩn bên tai, Phượng Lại nhăn đôi màyrậm, bức bách bản thân không cần suy nghĩ những việc này nữa.

Cần phải giải quyết dứt khoát, hắn không hy vọng sau này cô bé sẽ nhận càng nhiều đau khổ.

Rời khỏi “võ đạo đại hội”, đại hội đã kết thúc gần được một tháng, tính thời gian, ngày

"săn bắt Thiên Sứ" đã không xa. Hắn tin tưởng không lâu nữa, Phượng Ngâm sẽ phái người tìm mình quay về.

Đây là quy củ của “võ đạo đại hội”, ngày “săn bắt Thiên Sứ” cũng giống như“võ đại đại hội”, ba năm một lần, Thiên Sứ trên Thiên giới, một ngày ởnơi đây sẽ tuỳ ý săn giết người Ma giới, chỉ cần xuất hiện ở Nhân giới,bọn họ sẽ giết hết.

Ma giới vì để bảo hộ các tộc ở Ma giới, đã tổ chức “võ đạo đại hội” để tuyển ra ba người mạnh nhất, cũng chính bangười này sẽ thống soái quân đội các tộc Ma giới tập kết, đối kháng lạivới quân đoàn Thiên Sứ.[diendanlequydon.com]

Đây là một trận đánh giằng co, ba năm một lần.

Kết thúc trong đồ sát cùng máu tươi.

Mỗi một lần là máu chảy thành sông, thây phơi khắp nơi, nhưng chưa hề ngừng nghỉ.

Lúc này đây, bản thân hắn không chỉ đạt được danh hiệu Đệ Nhị, hơn nữatrước khi trận đấu bắt đầu, hắn cũng đã đáp ứng với Phượng Ngâm, lãnhbinh xuất chiến.

Nghĩ đến đây, trong mắt hắn thoáng hiện lên tia sáng phức tạp.

Trận chiến này…

Sinh tử khó dò.