Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 1 - Chương 67: Cứu thoát



“Hỏa Đề.” Phượng Cađang thay quần áo trong phòng thì Hỏa Đề và Tiểu Bạch lại thình lìnhxuất hiện. Hắn giật mình, động tác trên tay cũng ngừng lại.

“Ngươi bị sao vậy?” Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hỏa Đề, Phượng Ca vội vàngđưa tay đỡ hắn dậy, sau đó lại phát hiện dòng máu chảy ra từ khe hở giữa những ngón tay đang che lấy cái cổ của Hỏa Đề. Giật mình, hắn đỡ Hỏa Đề nằm xuống giường. Khi đẩy tay Hỏa Đề ra, hắn phát hiện trên cổ có hailỗ nhỏ. Thân là người của huyết tộc, Phượng Ca liếc mắt cũng có thể nhận ra vết thương này là do răng nanh của huyết tộc gây nên.

Vấn đềlà: người nào có lá gan lớn như vậy, không ngờ lại dám công kích hoàngtử ma tộc. Hơn nữa, người bình thường không thể nào có đủ khả năng đốiphó với Hỏa Đề.

“Đừng để lộ chuyện này.” Hỏa Đề mở miệng một cách khó khăn, tình trạng thiếu máu đã rút hết sức lực của hắn, bây giờ,ngay cả việc nói chuyện cũng trở nên đặc biệt khó khăn.

“Trướchết, ngươi hãy nuốt huyết hoàn vào cái đã.” Phượng Ca gật đầu, lấy trong người ra một viên thuốc màu đỏ rồi nhét nó vào miệng Hỏa Đề. Đó là loại thuốc của huyết tộc dùng trong trường hợp mất máu quá nhiều, có tácdụng bổ sung một lượng máu nhất định. Sau khi nuốt huyết hoàn vào, sắcmặt trắng bệch dọa người của Hỏa Đề cũng dần dần trở nên hồng hào hơn.

“Ác…” Mùi máu tươi dày đặc của viên huyết hoàn làm cho Hỏa Đề nhăn mặt nhíumày. Sau khi cảm thấy khỏe hơn, hắn liền chống tay ngồi dậy.

“Khẩu vị của huyết tộc các ngươi thật là khó hiểu.” Trong mắt hắn lộ rõ sự khó chịu, thậm chí là ghê tởm.

“Không lẽ ngươi còn muốn kén cá chọn canh. Thôi, nói chuyện chính, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai tấn công ngươi?” Phượng Ca nhún vai, tại thời điểm sống còn mà người này còn đòi hỏi cao như vậy, thật là làm cho kẻ khácdở khóc dở cười.

“Không có ai tấn công ta hết.” Hỏa Đề thở hắt ra, trả lời một câu ngoài dự tính của Phượng Ca.

“Không có ai? Vậy vết thương trên cổ của ngươi là do tự mình gây ra phảikhông?” Phượng Ca nhướn mày giễu cợt. Hỏa Đề trước nay không hề có thiên phú nói dối. Tất cả các dấu hiệu bên ngoài đều cho thấy Hỏa Đề chắcchắn đã bị người của huyết tộc tấn công. Có điều, kẻ đó rốt cuộc là thần thánh nơi nào mà lại có thể khuất phục được cái tên ngông cuồng này?Nhất thời, Phượng Ca không thể nghĩ ra được người nào thích hợp.

“Ngươi đừng hỏi nữa. Chuyện này không được kể cho bất kì ai khác, nếu không,hậu quả sẽ khó lường.” Hỏa Đề phất tay, hoàn toàn không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Sau đó, hắn xoay người, đưa lưng về phía Phượng Ca, tỏ rõ ý định tiễn khách.

Phượng Ca cảm thấy bất đắc dĩ, định mở miệngnhắc nhở Hỏa Đề là hắn ta đang ở trong phòng của mình, nằm trên giườngcủa mình. Tuy vậy, nhìn thấy cơ thể Hỏa Đề vẫn chưa phục hồi như bìnhthường, thôi thì hắn làm quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, tạm thời thacho Hỏa Đề một lần đi.

“Này, ngươi ở chỗ này cùng với hắn hay làtheo ta đi ra ngoài?” Phượng Ca nhìn bạch lang, kinh ngạc phát hiệndường như nó đang đăm chiêu suy nghĩ. Lập tức, hắn không khỏi tự cườinhạo bản thân mình, ở chung với tên Hỏa Đề kia lâu ngày, hắn cũng bắtđầu có ảo giác đối với các loại thú quý rồi.

Bạch lang đi tớicạnh giường, nằm úp xuống, dùng hành động để nói rõ quyết định của nó.Phượng Ca nhún vai, đi ra ngoài, nhường căn phòng lại cho một ma một thú nghỉ ngơi.

Phượng Ca vừa bước ra khỏi phòng, ý cười ngả ngớntrên mặt toàn bộ biến mất, thay vào đó là sự sắc sảo ánh lên trong đôimắt. Là phụ vương hay là Phượng Tê? Tại sao Hỏa Đề không chịu nói rathân phận của đối phương? Ánh mắt của Phượng Ca ngày càng trở nên sắcbén. Trong lúc đó, hắn nhìn thấy Phượng Tê đang đi đến từ phía xa, liềnnhanh chóng thu hồi vẻ nghiêm túc trên mặt, rồi bước tới trước với mộtnụ cười ngả ngớn.

*****

Hỏa Đề nằm trên giường nhưng không tài nào ngủ được. Mỗi khi hắn nhắm mắt lại thì trong đầu liền hiện rađôi mắt màu tím bí ẩn kia, một lần lại một lần làm rung động trái timcủa hắn.

Đó thật sự là Phượng Lại Tà sao?

Hắn cũng khôngbiết vì sao mình lại không muốn để Phượng Ca biết được chuyện này. Dángvẻ quỷ dị của Phượng Lại Tà cùng mật thất trong địa lao, những đóa hồngđỏ phủ kín mặt đất cùng với bức họa chưa hoàn thành – tất cả giống nhưvô số ngôi sao đang xoay tròn trong đầu hắn, càng xoay càng nhanh khiếncho hắn cảm thấy buồn nôn. Chống tay ngồi dậy, hắn phun ra một ngụm máu. Đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, hắn biết đó không phải là máucủa hắn mà là lượng máu dư thừa không được cơ thể hấp thụ của viên huyết hoàn mà Phượng Ca vừa cho hắn uống.

Tiểu Bạch cúi đầu nhìn vếtmáu trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn Hỏa Đề đang thở dốc không ngừng,trong mắt dường như muốn hỏi hắn có khỏe hay không.

“Không sao,ta còn chưa chết được.” Hỏa Đề cười nói, sau đó nằm xuống giường, ngóntay vô thức vuốt ve vết thương của mình. Nhờ có Phượng Ca, nơi đó đãngừng chảy máu, nhưng vẫn còn lưu lại chút máu của lúc đầu. Lấy tay quệt qua vết thương rồi đặt trước mũi, Hỏa Đề không khỏi cau mày, hóa ra máu của chính hắn cũng có mùi khó chịu như vậy.

*****

Phượng Tê định đi tìm Phượng Ca thì lại nhìn thấy hắn xuất hiện ngay trước mặt mình.

“Hoàng huynh.”

“Phượng Tê, em tìm anh có việc à?” Nhìn thấy Phượng Tê đi về phía phòng củamình, Phượng Ca liền biết nhất định là có chuyện gì cần tìm hắn.

“Tìm một nơi để nói chuyện đi.” Phượng Tê nhìn bốn phía, cẩn thận nói.

“Tới phòng của em.” Phượng Ca quay đầu nhìn căn phòng của mình, nhún vai.Bên trong phòng có Hỏa Đề và Tiểu Bạch, nếu như Phượng Tê đi vào thìchắc chắn sẽ phát hiện vết thương trên cổ Hỏa Đề.

“Được.” Phượng Tê gật đầu, đi tới nơi nào cũng không quan trọng, điều quan trọng là thứ mà hắn muốn nói.

Sau khi cả hai đã ngồi trong phòng, Phượng Ca lẳng lặng nghe những suy đoán liên tiếp từ Phượng Tê, vẻ mặt của hắn cũng trở nên nghiêm túc.

“Ý của em là: em hoài nghi Tiểu Tà đang ở trong địa lao?” Phượng Ca đoán ra ý tứ của Phượng Tê từ những nhận định vừa rồi.

“Đúng vậy.” Phượng Tê gật đầu, hắn đã sớm có cảm giác như vậy, chỉ là vì engại phụ vương cho nên mới không nói ra miệng. Vừa rồi, hắn muốn đi dòxét phản ứng của phụ vương, nhưng phụ vương lại vội vã rời khỏi cho nênkhông thu hoạch được gì.

“Chuyện này…” Phượng Ca tựa người vào sô pha, có chút khổ não day day trán. “Phượng Tê, em cũng biết, nếu sựthật là như vậy thì em cũng không làm gì được cả.” Nếu như là người khác thì thật tốt, đằng này, đối phương là cha của bọn hắn. Phượng Ca biết,Phượng Tê hoài nghi là có cơ sở, nếu không thì sẽ không nói ra như vậy.Tuy nhiên, hắn cảm thấy nếu như vì việc này mà làm cho hai người bất hòa thì cũng chẳng phải là biện pháp tốt lành gì.

“Địa lao không cókhông khí, nếu như Tiểu Tà có thật sự ở bên trong, e rằng bây giờ cũngđã…” Phượng Ca mở miệng với vẻ khó xử. Hắn và Phượng Tê là một trong sốít những người đã từng được vào xem địa lao, trong đó có một vài mậtthất mà bọn họ chưa đi qua, cũng chưa bao giờ nhìn thấy chúng nó được mở ra. Thế nhưng, toàn bộ địa lao hoàn toàn không có không khí, Phượng Lại Tà là người, vậy thì không thể có khả năng sống sót, huống chi, đã bangày ba đêm trôi qua rồi.

Tiểu Tà đã chết – ý tứ trong lời nóicủa Phượng Ca giống như một hồi chuông tang tóc vang lên trong lòngPhượng Tê. Trong nháy mắt, Phượng Tê cảm thấy cơ thể của mình hoàn toànvô lực, suýt nữa thì đã té ngã. Cũng may là hắn đang dựa vào tường nênPhượng Ca mới không thể nhìn ra được sự khác thường nơi hắn.

“Không thể, Tiểu Tà làm sao lại chết được, tuyệt đối không thể.” Tay củaPhượng Tê hơi run run, hắn không muốn tin vào lời nói của Phượng Ca,nhưng lý trí lại nói cho hắn biết rằng phân tích như vậy trên cơ bản làchính xác. Chỉ có điều, dù có là thế thì…

“Em vẫn quyết định tớixem địa lao.” Cho dù chỉ còn một tia hy vọng, hắn vẫn muốn níu lấy. Dùcho, những gì hắn có thể tìm thấy – chỉ là một khối tử thi.

“Haizz.” Phượng Ca hít sâu vào, hắn luôn cảm thấy khó hiểu, đứa em lúc nào cũnglạnh lùng như sương của hắn tại sao lại chú ý tới một cô bé nhân loạinhư vậy?

“Anh đi với em, nếu như phụ vương có trách tội thì cũng đỡ bớt phần nào.”

“Hoàng huynh, không cần đâu.” Phượng Tê kinh ngạc nhìn Phượng Ca. Việc tự ýxông vào địa lao, nếu bị phụ vương phát hiện thì sẽ phải chịu trừng phạt không nhỏ. Thủ đoạn của phụ vương rất lạnh lùng, vô tình, chuyện nàybọn họ rõ ràng hơn bất kì ai. Sự tàn nhẫn của phụ vương tuyệt đối sẽkhông vì quan hệ huyết thống với bọn họ mà giảm bớt.

“Muốn đi thì đi sớm, nhanh một chút thì hi vọng sẽ nhiều hơn một chút.” Phượng Cađứng dậy vỗ đầu Phượng Tê. Phượng Tê còn chưa kịp phản đối thì đã thấyhắn cười sang sảng đi về phía địa lao.

*****

Phượng Ngâmngồi bên giường Phượng Lại Tà, mắt dán vào tiểu mỹ nhân đang ngủ say.Hắn nhẹ nhàng nâng ngón trỏ lên, ly rượu máu liền bốc hơi, biến mấtkhông lưu lại chút dấu vết gì. Ở đây không được phép tồn tại sự dơ bẩn,hắn sẽ cho Tiểu Tà một căn phòng ngăn nắp sạch sẽ nhất thế giới.

Đặt tay trên gáy Phượng Lại Tà, Phượng Ngâm cảm nhận được máu đang lưu thông nơi đó, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Phượng Lại Tà, con là nhân loại phải không?” Phượng Ngâm nhìn vẻ đẹp lúc ngủsay của Phượng Lại Tà, nhẹ nhàng lên tiếng. Hắn cho rằng cô bé sẽ chết,bởi vì căn phòng này thiếu dưỡng khí. Cũng chính vì không có không khínên thi thể của Tiểu Tà cũng sẽ không bị thối rữa, sau đó, hắn sẽ dùngchú ngữ để bảo tồn nó đến trăm ngàn năm sau.

Chỉ có điều, nhịptim của Phượng Lại Tà vẫn đập và các cơ quan trong cơ thể vẫn hoạt độngbình thường, điều này phá hỏng sự tính toán của hắn. Cô bé không chếtsau ba ngày ba đêm không có không khí, không thức ăn và cũng không cónước uống. Phượng Lại Tà vẫn sống, chỉ là đang ngủ say dưới tác dụng mapháp của hắn.

Ban đầu, hắn không khỏi cảm thấy hoài nghi thânphận của Phượng Lại Tà, nhưng khi hắn hút một ít máu ở cổ tay cô bé, mùi vị ngọt ngào trong từng giọt máu đã chứng minh cho hắn thấy rằng cô béchỉ là một con người bình thường – một con người bình thường có dòng máu ngọt ngào đến dị thường.

Hắn thi triển ma pháp trên cơ thểPhượng Lại Tà, mỗi khi có người động vào bức tranh, cô bé sẽ ngồi bậtdậy như một con rối rồi tạo đúng tư thế của người trong tranh.

Đã có người động vào bức họa, có người tìm ra Phượng Lại Tà. Hắn phải tìmđược kẻ kia, đồng thời bắt kẻ ấy trả giá xứng đáng. Vẻ đẹp của Tiểu Tàchỉ có thể để một mình hắn thưởng thức. Tất cả những gì thuộc về Tiểu Tà chỉ được phép tồn tại trong căn phòng này. Ngoại trừ hắn, bất kì aicũng không thể tới gần.

Việc Phượng Lại Tà vẫn còn sống khiến cho hắn hết sức kinh ngạc, rồi lại làm cho hắn lo lắng. Nếu như Tiểu Tàkhông chết, vậy thì thân thể của cô bé sẽ ngày càng già đi. Theo thờigian, Tiểu Tà sẽ đánh mất vẻ đẹp thanh xuân kiều diễm bây giờ, biếnthành một cụ già xấu xí nhăn nheo. Đó là điều mà hắn không bao giờ muốnthấy. Hắn cần phải duy trì vẻ đẹp hiện tại của Tiểu Tà, làm cho cô bémãi mãi như bây giờ, không bao giờ thay đổi, cũng sẽ không già đi, vĩnhviễn dừng lại ở thời khắc đẹp đẽ nhất.

Chẳng qua, bây giờ vẫnchưa tới thời khắc đó, hắn phải đợi tới khi Tiểu Tà mười tám tuổi – thời điểm rực rỡ nhất, xinh đẹp nhất, thời điểm mà đóa hoa đã nở rộ rạng rỡ, rồi hái nó xuống – tự tay hắn hái đóa hoa đó xuống.

Phượng Ngâmnhẹ nhàng cười, đưa tay nâng khuôn mặt Phượng Lại Tà lên rồi cúi ngườixuống hôn lên làn môi đỏ mọng của cô bé, lưu luyến không chịu rời.

Trong lúc đó, Phượng Ngâm bỗng phát hiện có người đang đến gần địa lao. Hắnlập tức rời khỏi đôi môi Phượng Lại Tà, đứng lên, vung tay sử dụng mapháp làm cho hình ảnh tất cả lối vào địa lao hiện lên trước mắt mình.Sau khi thấy rõ hai người đang đi vào, hắn không khỏi nhếch môi cườinhạt.

“Lá gan của hai người họ quả nhiên là càng lúc càng lớn.”Nhìn chằm chằm Phượng Tê và Phượng Ca, trên khuôn mặt Phượng Ngâm hiệnlên ý cười.

“Tiểu Tà, ta phải đi dạy dỗ hai đứa con ngỗ nghịchcủa mình, con ngoan ngoãn ở đây đợi ta.” Phượng Ngâm mơn trớn gò máPhượng Lại Tà, trong mắt thoáng hiện vẻ si mê. Sau đó, hắn xoay người,toàn bộ khuôn mặt đã bị sự lạnh lùng chiếm giữ, bước ra ngoài nhanh nhưmột cơn gió.

*****

“Hoàng huynh, để em mở cửa.” Phượng Têtiến thêm một bước tới gần cánh cửa lớn kì dị. Những lần trước đều dophụ vương tự mình mở cửa cho bọn họ, nhưng lúc này, bọn họ là tự tiệnxông vào, cho nên cả hai đều rất cẩn thận trước mỗi căn phòng ở đây.

“Anh nghĩ, cả hai chúng ta cùng mở đi.” Phượng Ca nhếch miệng cười, hắn đãcảm thụ được phía sau cánh cửa sắt là một lực ma pháp mạnh mẽ.

Bỗng nhiên, “đùng” một tiếng, cánh cửa sắt bị mở ra một cách thô bạo, đồngthời, một cơn gió mang theo ma pháp lập tức thổi về phía hai người.

Phượng Tê và Phượng Ca nhanh chóng hóa giải cơn gió sắc bén kia, nhưng lạikhông ngờ, phía sau đó là Phượng Ngâm đang đặt hai tay sau lưng, vẻ mặtnghiêm trọng nhìn bọn họ.

“Phụ vương.” Cả hai vội vã gọi.

“Các con dám tự ý xông vào địa lao?” Phượng Ngâm nham hiểm đảo mắt qua bọn họ, giọng điệu lộ rõ vẻ tức giận.

“Phụ vương, con có một chuyện muốn hỏi người.” Phượng Tê nhanh chóng cướplời Phượng Ca. Nếu được, hắn cũng không muốn liên lụy tới Phượng Ca, dùsao thì tất cả đều là chủ ý của hắn, nếu phụ vương trách tội, cùng lắmthì hắn một người gánh chịu.

“Vậy sao? Chuyện gì?” Phượng Ngâm hơi nghiêng đầu, nhìn đứa con luôn ngoan ngoãn của mình.

“Con xin hỏi phụ vương, người có biết dưỡng nữ Phượng Lại Tà của bá tướcPhượng Lại hiện đang ở đâu không?” Vừa hỏi dứt câu, Phượng Tê liền cảmnhận được một áp khí mạnh mẽ bao phủ xung quanh mình. Trong chớp mắt,Phượng Ngâm đã xuất hiện trước mặt hắn, khuôn mặt của Phượng Ngâm gầntrong gang tấc, hắn thậm chí có thể thấy được hình ảnh của mình phản xạlại trong mắt Phượng Ngâm.

“Con muốn hỏi, có phải là ta bắt Tiểu Tà hay không?” Phượng Ngâm nhếch miệng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn toát ra sự uy hiếp.

“Con…” Phượng Tê vừa mở miệng thì đã bị một lực rất mạnh đánh bay ra ngoài,lưng đập mạnh vào vách tường. Sự đau đớn mãnh liệt truyền đến từ saulưng làm cho hắn cau mày lại, nhưng vẫn nhẫn nhịn không rên lấy mộttiếng.

“Phụ vương bớt giận.” Phượng Ca chạy tới bên cạnh Phượng Tê, đưa tay đỡ Phượng Tê đứng dậy.

“Bớt giận?” Phượng Ngâm lạnh lùng hừ một tiếng.

“Dám vì một đứa nhân loại mà đi chất vất ta, Phượng Tê, có phải đầu óc củacon có vấn đề hay không?” Phượng Ngâm tức giận quát khẽ, đứa con nàytrước giờ chưa từng phản đối bất kì quyết định nào của hắn, hôm nay lạivì một con bé nhân loại không đáng kể mà hoài nghi hắn. Đây là điều màhắn không mong muốn một chút nào.

“Dạ vâng. Phượng Tê đã làm phụ vương thất vọng.” Phượng Tê ôm ngực, cúi đầu nói.

“Hừ.” Phượng Ngâm lạnh lùng.

Ngay lúc hắn đang định dạy dỗ hai đứa nghịch tử này, đột nhiên, hắn cảm nhận được một dòng ma pháp rất mạnh bay đến từ mật thất, trong lòng lập tứcthấy không ổn, Phượng Ngâm liền bỏ lại Phượng Ca và Phượng Tê, bay nhanh vào trong mật thất.

Cánh cửa mật thất – trước khi hắn kịp mở ra – thì đã bị một cơn gió rất mạnh phá hỏng, những đóa hoa hồng bay tánloạn, che khuất tầm mắt của Phượng Ngâm.

“Huyết chủ đại nhân,chuyện mà ta hứa với ngài đã được hoàn thành rồi. Bây giờ, ta tới đưadưỡng nữ của ta hồi phủ.” Giọng nói của Phượng Lại vang lên không mộtchút tình cảm, trong tay hắn là Phượng Lại Tà đang ngủ say giữa rấtnhiều đóa hồng.

Lúc này, khuôn mặt hoàn hảo của Phượng Lại hếtsức nghiêm nghị, không mỉm cười, cũng không phẫn nộ. Hắn phất tay lên,một thứ gì đó màu vàng đã rơi vào tay Phượng Ngâm.

“Phượng Lại.”Phượng Ngâm mở to mắt nhìn Phượng Lại, ngạc nhiên không biết hắn ta xuất hiện từ khi nào. Nhất thời, Phượng Ngâm không biết nên nói cái gì, lẽra Phượng Lại không nên có mặt trong lãnh thổ của huyết tộc mà phải ởbên ngoài thực hiện giao dịch lúc trước của bọn họ. Tại sao hắn lại trởvề nhanh như vậy chứ?

“Cảm ơn huyết chủ đã chiếu cố Tiểu Tà trong suốt mấy ngày qua, có điều, bây giờ ta sẽ mang Tiểu Tà rời khỏi hoàngcung.” Phượng Lại bay lên giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng lướt quabốn phía. Giọng nói của hắn rất thản nhiên, nhưng lại khiến kẻ kháckhông thể từ chối.

Sau đó, dường như hoàn toàn không để ý tớiviệc Phượng Ngâm có đồng ý hay không, Phượng Lại đã ôm Phượng Lại Tà bay lướt qua cả ba người ở đây, rời khỏi địa lao mà không hề liếc mắt nhìnPhượng Ngâm thêm một lần nào nữa.

Phượng Tê và Phượng Ca hết sứckinh ngạc vì sự xuất hiện đột ngột của Phượng Lại. Khi nhìn thấy PhượngLại Tà, ánh mắt của Phượng Tê không khỏi có chút lo lắng cùng khẩntrương.

“Phượng Lại bá tước.” Phượng Tê mở miệng định nói cái gìđó, nhưng Phượng Lại không hề để ý tới sự tồn tại của hắn và Phượng Ca,chớp mắt đã biến mất khỏi địa lao.

“Tiểu Tà, ta tới đón con.”