Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 1 - Chương 48: Đối chiến



Đi xuyên qua khu rừng rậm xa lạ, tâm trạng vốn dĩ đang vui vẻ của Phượng Lại Tà bỗng nhiên bị một cảm giác quái dị chen vào. Vươn đầu ra ngoài nhìn con đường lạ lẫm, Phượng Lại Tà nheo mắt lại. Nó đã từng đi cùng với Daddy tới quảngtrường, trí nhớ của nó rất tốt, hầu như có thể nhớ kĩ toàn bộ lộ trình,nhưng mà con đường hiện tại lại cực kì xa lạ. Bỗng nhiên, Phượng Lại Tàcó dự cảm không tốt.

“Thị vệ đại ca, anh xác định là chúng ta đang đi đúng đường tới quảng trường chứ?” Phượng Lại Tà cao giọng hỏi.

Gã thị vệ đang đánh xe lại không trả lời, ngược lại, xe ngựa còn đi với tốc độ nhanh hơn.

Phượng Lại Tà lập tức biết được ý đồ của hắn. Mặc kệ hắn muốn đưa hai người đi chỗ nào, nhưng chắc chắn sẽ không phải là nơi mà ban đầu hắn đã nói.

“Chị Tiểu Tà?” Ly Mạt còn không ý thức được chuyện gì đang xảy ra, khônghiểu tại sao nụ cười trên khuôn mặt Phượng Lại Tà lại tắt ngúm.

Phượng Lại Tà mở cửa sổ xe ngựa ra, nhìn cảnh vật trôi như bay trước mắt,trong lòng cười nhạt, hắn ta cho rằng làm như vậy thì nó sẽ khoanh taychịu trói sao?

Cho dù là nhảy xuống từ trên xe ngựa đang phóng như bay, nó cũng có thể đảm bảo bản thân mình sẽ bình yên vô sự.

Chẳng qua…

Phượng Lại Tà nhìn về phía Ly Mạt, lập tức gạt bỏ ý định vừa rồi. Cô đặt môngngồi trở xuống, đợi xem cái tên phản bội kia mang mình tới chỗ nào. Dùsao thì cũng thật lâu thật lâu rồi cô không được động thủ.

“LyMạt, lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì, phải nhớ kỹ: có cơ hội liền bỏchạy.” Nếu một mình thì miễn cưỡng có thể đối phó, nhưng mang thêm mộtđứa nhóc thì lại không thể đảm bảo. Nếu như mục tiêu của đối phương chỉlà mình thì bọn họ sẽ không ngăn cản Ly Mạt chạy trốn.

Ly Mạt hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt to của cô bé tràn ngập sợ hãi và khó hiểu.

Phượng Lại Tà thở dài, ngồi sang phía bên kia ôm Ly Mạt vào ngực.

Ngàn vạn lần đừng xảy ra tình huống mầm non tương lai còn chưa tàn phá đượcthì chính mình đã bị kẻ chủ mưu trong vụ này tàn phá nha.

Sau một hồi xóc nảy, cuối cùng, tốc độ của xe ngựa cũng từ từ chậm lại. PhượngLại Tà nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi, chắc là cái tên thị vệ kiachạy trốn.

Lúc Phượng Lại Tà chuẩn bị nhô đầu ra thì một cây roida màu đen thình lình đánh xuống từ phía trên xe ngựa, quấn lấy cổ rồinhấc Phượng Lại Tà ra khỏi xe.

“A!” Ly Mạt hoảng sợ hét to, địnhlao ra nhưng Phượng Lại Tà đã đá cửa xe đóng sập lại. Ly Mạt chỉ đànhghé mắt lại gần cửa sổ nhìn thân thể mảnh khảnh của Phượng Lại Tà lơlửng giữa không trung.

“Không được đi ra.” Bị roi da quấn giữakhông trung, Phượng Lại Tà nhanh nhẹn xoay người tránh khỏi sự kiềm chế, thân thể nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, lúc này mới nhìn thấy hai bóngdáng cao gầy đang đứng trên đỉnh xe ngựa.

“Hóa ra là chị Linh Vũ và chị Khắc La Lạp.” Phượng Lại Tà xoa xoa cái cổ bị roi da làm đau, cười tủm tỉm.

Hắc Linh Vũ thu hồi roi da, cười nhạt, vẻ mặt khinh thường nhìn Phượng Lại Tà.

“Tiểu quỷ, ngươi biết tại sao hôm nay ta lại tìm tới ngươi không?” Khắc La Lạp hất mặt lên hỏi.

Phượng Lại Tà nghiêng đầu hỏi: “Không biết, hai chị tìm em có chuyện gì vậy?Có chuyện thì nói một tiếng là được rồi, người ta khẳng định sẽ đến,việc gì phải tốn công sức như vậy?” Nói chuyện phiếm, uống trà? Chỉ sợnói ra cũng không có ai tin, nhưng mà theo tình thế hiện tại mà nói thìngày hôm nay cũng không dễ vượt qua.

“Phượng Lại Tà, ta muốn nhìn xem, ngày hôm nay, Phượng Lại bá tước không có mặt thì ngươi còn kiêungạo được bao nhiêu.” Hắc Linh Vũ vung roi da, sợi roi màu đen đập lênmặt đất phát ra tiếng kêu chói tai.

“Ai da, có chuyện gì từ từnói…” Cho dù là đứa ngốc cũng biết được ý định của bọn họ, lần này lừanó tới đây chẳng qua là vì báo thù rửa hận.

Tại sao con gái Huyết tộc đều hận dai như vậy, mình chỉ là chơi đùa một chút những trò chơi“không ảnh hưởng toàn cục”, vậy mà hai chị này vẫn ghi thù. Bộ dáng tànbạo của Hắc Linh Vũ kia trông giống như phải đem nó chặt thành trăm mảnh thì mới hài lòng.

“Không cần phải nhiều lời với ngươi. Tiểu quỷ, tiếp chiêu.” Khắc La Lạp lười dông dài với Phượng Lại Tà. Từ nãy tớigiờ ở chỗ này cùng Hắc Linh Vũ, cô sớm đã không chịu nổi, hiện tại nhìnthấy nhân vật chính đã xuất hiện, cô dĩ nhiên sẽ không để cho người đànbà kia giành mất cơ hội báo thù rửa nhục.

Khắc La Lạp nhún chân một cái, phi thân về phía Phượng Lại Tà, tay phải cầm một thanh trường kiếm đang tỏa sáng.

“A, các ngươi tại sao lại lấy lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều khi ít?” Phượng LạiTà lắc mình né tránh, hít một hơi thật sâu trừng mắt nhìn hai người. Nếu có thể, nó cũng không muốn trực diện xung đột với bọn họ, trò chơi thìlà trò chơi, dù sao cũng chỉ là chút bỡn cợt không ảnh hưởng toàn cục,nhưng nếu như đã xuất thủ thì tính chất lại hoàn toàn khác, nó khôngmuốn vì vậy mà liên lụy đến Daddy.

“Ta muốn mạng của ngươi.” Khắc La Lạp thấy chiêu vừa rồi của mình không trúng đích, nhóc con kia lạiné tránh rất dễ dàng, lập tức cảm thấy hơi mất mặt, trở tay tiếp tụcđánh tới.

“Quân tử động khẩu bất động thủ.” Phượng Lại Tà hết nébên phải rồi lại tránh bên trái, lách ra khỏi làn kiếm lạnh lẽo của Khắc La Lạp, tuy rằng trông có vẻ khó khăn, nhưng vẫn chưa bị một thương tổn nào. Đứng ở một bên quan sát, Hắc Linh Vũ híp mắt lại, nhìn thân phápbề ngoài chật vật nhưng kì thật khá thành thạo của Phượng Lại Tà, trongđáy mắt ánh lên một tia hung ác.

Thật không ngờ con nhóc nhân loại này cũng có được một chút công phu.

“Khắc La Lạp, nếu như ngươi không thắng nổi thì để cho ta.” Hắc Linh Vũ kích động Khắc La Lạp.

“Ngươi dám? Mạng của tiểu quỷ này là của ta.” Trong lòng Khắc La Lạp cực kìsốt ruột, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng bắt được con nhóc nhu nhược này, không ngờ nó lại nhiều lần tránh thoát công kích, làm cho cô tức giậnđến mức bàn tay cầm kiếm cũng run lên, mỗi chiêu đều rất hung ác nhằmvào chỗ trí mạng của Phượng Lại Tà đâm tới.

“Ta cho ngươi thêmmười phút, nếu vẫn không giết được con nhóc kia thì ta sẽ tự mình ratay.” Hắc Linh Vũ nhìn đồng hồ. Cô thừa dịp Phượng Lại bị huyết chủtriệu kiến mới ra lệnh cho tay sai cài đặt ở phủ bá tước lừa Phượng LạiTà tới đây, một khi Phượng Lại hồi phủ, phát hiện Phượng Lại Tà không ởthì sẽ không còn kịp nữa. Cô tuyệt đối tin rằng tay bá tước thần bí kiacó thể dễ dàng tìm thấy bọn họ.

Khắc La Lạp căm giận hừ mộttiếng, cô tuyệt đối không muốn để cái mạng nhỏ của Phượng Lại Tà lại cho Hắc Linh Vũ, làm như vậy thì chẳng khác nào thừa nhận là khả năng củamình không bằng ả đàn bà kia. Bất kể ra sao, cô cũng không thể thất thủngay trước mặt ả ta.

Vì vậy, Khắc La Lạp bắt đầu biến hóa chiêuthức với tốc độ nhanh nhất, trường kiếm nhằm thẳng vào hai chân củaPhượng Lại Tà mà chém tới.

Nhìn thấy Khắc La Lạp sắp chém đứt hai chân của mình, Phượng Lại Tà đạp đất nhảy lên cao, hai mắt nheo lại,khẽ quát một tiếng: “Phá kim.” Thủ hoàn trên cổ tay thình lình bắn ramột dải sáng màu vàng đánh thẳng vào mặt Khắc La Lạp.

Nó muốn dàn xếp ổn thỏa, thế nhưng Khắc La Lạp lại chiêu chiêu đòi mạng, hơn nữa,Hắc Linh Vũ đứng một bên khiêu khích, nếu như còn không ra tay, chỉ sợtới khi Hắc Linh Vũ nhảy vào tham chiến, nó thật sự sẽ chết dưới tay hai người này mất. Còn rất nhiều chuyện nó chưa có cơ hội làm, không thểtùy tiện bỏ mạng ở đây được.

Khắc La Lạp thật không ngờ nửa đường lại xuất hiện một cái quang tiên, muốn né tránh cũng đã không còn kịp.Cô vội vàng dùng tay trái che trước mặt, từ lòng bàn tay lóe lên vầngsáng màu lam nhạt, một lá chắn ma pháp cũng theo đó xuất hiện trướcngười cô.

Quang tiên của Phượng Lại Tà hung hăng đánh vào lá chắn ma pháp, từng đợt từng đợt tiếp xúc tạo ra những đám lửa nổ tung, cuốicùng, lá chắn ma pháp cũng đứng vững trước chiêu thức trí mạng củaPhượng Lại Tà. Dù vậy, lực lượng cường đại của quang tiên cũng làm choKhắc La Lạp lùi lại phía sau mấy bước.

“Không ngờ lại dùng mapháp.” Cười nhạt, trong mắt Phượng Lại Tà hiện lên vẻ nghiêm túc, đốiphương cho rằng nó là một nhân loại nho nhỏ dễ dàng trêu chọc, vậy thìnó sẽ giúp bọn họ kiến thức chút bản lĩnh của “nhân loại nho nhỏ”.

“Đồ nhân loại, ngươi đừng làm càn.” Khắc La Lạp xem thường hừ lạnh. Cô sớmđã bị Phượng Lại Tà làm cho đổ mồ hôi lạnh, không ngờ thân thủ của connhóc này lại tốt như vậy, ban nãy nếu như không phản ứng kịp thì e rằngngười nằm dưới đất bây giờ chính là mình rồi.

“Làm càn? Chị KhắcLa Lạp, không biết ai mới là kẻ làm càn đây?” Nở một nụ cười, đáy mắtPhượng Lại Tà hiện lên vẻ sắc bén hoàn toàn khác với ngày thường, làmcho người khác vô thức cảm thấy sợ hãi.

Khắc La Lạp nhìn thấyPhượng Lại Tà từng bước tới gần, không tự chủ được lui về phía sau nửabước, hít vào một ngụm khí lạnh, mở to mắt nhìn nét cười trên khuôn mặtPhượng Lại Tà. Chết tiệt! Cô đường đường là thuần huyết quý tộc, việc gì phải e ngại khí thế của một nhân loại chứ.

Nhưng mà, nụ cười kia của Phượng Lại Tà, mặc dù có vẻ giống như nụ cười hòa bình thường ngày, lại làm cho Khắc La Lạp cảm thấy lạnh lẽo.

Hắc Linh Vũ đứng ở một bên cũng cảm nhận được bầu không khí khẩn trương, tay nắm chặt roi rồi đột nhiên vung lên.