Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 1 - Chương 122: Chiến đấu



Hỏa Đề ôm trán trởlại phòng, mở cửa ra nhìn gian phòng đen kịt. Bên ngoài, tiếng vui cườiríu rít và dòng nhạc du dương không ngừng truyền vào tai hắn, làm chotâm trạng vốn đã bực bội của hắn càng trở nên không xong. Hắn sập cửathật mạnh, dường như muốn đem tất cả buồn phiền nhốt lại bên ngoài.

Trong bóng tối, hắn dựa vào trực giác, uể oải trèo lên giường của mình. Nhưng mà…

“Là ai?” Ngay khi ngã người xuống giường, hắn liền cảm thấy tay mình chạmvào một làn da mềm mại mà ấm áp. Hắn la lên một tiếng, giật bắn ngườidậy, vung tay bật đèn lên. Cả căn phòng sáng trưng trong nháy mắt, giúpHỏa Đề nhìn rõ người ở trên giường. Sau đó, hắn sửng sốt.

Mộtthiếu niên trắng nõn gầy gò đang giãy giụa ở trên giường, thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt hơi đỏ lên vì giãy giụa, đôi mắt to tròn cũng vì vậymà nhuộm một màng hơi nước, mái tóc rối tung, cộng thêm chiếc nơ to lớntrên cổ, tất cả cộng hưởng lại biến hắn trở thành một phần lễ vật vôcùng mê người, khiến cho kẻ khác si mê.

Sí Viêm khẩn trương nhìnHỏa Đề, lúc này đối phương đang sững sờ ở tại chỗ. Trong lòng hắn bắtđầu trầm xuống. Ban đầu, hắn chỉ dự định phối hợp với Phượng Lại Tà mộtchút, để cho cô bé hài lòng, đợi tới khi mọi người đã rời khỏi, hắn sẽlặng lẽ trốn chạy ra ngoài. Nhưng mà, nhất thời hắn lại quên rằng tronghoàng cung huyết tộc giăng đầy kết giới, căn bản không thể sử dụng mapháp, nhất là vào buổi tối ngày hôm nay, khi tiệc rượu được tổ chức, sức mạnh của kết giới được tăng lên mức cao nhất để phòng ngừa các tuyểnthủ ngoại tộc có ý đồ gây rối làm tổn thương người khác.

Một sơsuất nho nhỏ vậy thôi đã đủ làm cho Sí Viêm khóc không ra nước mắt, hắnthuộc nhóm tuyển thủ chiến đấu linh hoạt dựa trên quy tắc “nhanh, gọn,chuẩn”, bây giờ không thể sử dụng ma pháp, bắt hắn dùng sức mạnh chíntrâu hai hổ mới có thể làm đứt sợi dây thừng này, quả thật là khó hơnlên trời.

Khoan hãy nói bộ tộc hồ yêu vốn chỉ toàn những tuyểnthủ mảnh mai, chỉ riêng kiểu trói gô khó nhằn này của Phượng Tê thôi làđã đủ biến mọi nỗ lực thoát khỏi trói buộc của hắn thành nhiệm vụ bấtkhả thi rồi, trừ khi ngay lúc này hắn đột nhiên có được sức mạnh thôngthiên để làm đứt cả sợi dây này.

Thật không ngờ lòng tốt nhấtthời của hắn lại tự hại chính mình, giờ hắn cũng chỉ biết trách bản thân hắn quá mức sơ suất, phạm vào sai lầm trí mạng. Tệ hơn nữa chính là:trò vui đùa này của Phượng Lại Tà vô tình lại khiến hắn gặp phải ngườimà hắn không muốn đối mặt nhất vào lúc này – Hỏa Đề.

Trời đấtchứng giám, vì tránh không cho Hỏa Đề phát hiện sự tồn tại của mình, hắn đã rất cẩn thận ẩn giấu bản thân trong những lần xuất hiện trước côngchúng, càng tận lực tránh né không chạm mặt Hỏa Đề. Hắn thậm chí đã lênkế hoạch trước, nếu như sau này có phải đối chiến Hỏa Đề ở Võ đạo đạihội, vậy thì hắn sẽ mang theo mặt nạ nghênh chiến, như vậy sẽ có thể che giấu gương mặt của mình.

Vậy mà sự cố tối hôm nay đã làm tất cảkế hoạch của hắn phá sản. Sí Viêm nhìn thấy khóe miệng của Hỏa Đề càngngày càng giương cao, trong lòng hối hận không thôi.

“Đã lâukhông gặp.” Hai mắt của Hỏa Đề lòe lòe tỏa sáng, nhìn chằm chằm con mồitự đưa lên cửa này, toàn bộ bực dọc trong bụng đều tan biến trong nháymắt.

Hắn còn nhớ rõ mặt mình – Sí Viêm âm thầm thở dài.

Nhớ ngày đó, chủ nhân mệnh lệnh hắn ẩn núp ở Đông Phương ma tộc, hắn dòthám được Tam hoàng tử Hỏa Đề của Đông Phương ma tộc đặc biệt thích thuthập các loại kì trân dị thú, cho nên hắn đã dùng hình thái của TiểuTiểu Bạch trà trộn vào phủ hoàng tử của Hỏa Đề. Hình dáng cửu vĩ hồ củahắn hiển nhiên đã gợi lên lòng hiếu kỳ cùng mong muốn chinh phục của Hỏa Đề, khiến cho hắn dồn hết sự chú ý vào “Tiểu Tiểu Bạch”. Nhờ đó, hắn có thể thường trú trong phủ Hỏa Đề, thừa dịp mọi người không chú ý biếnthân trở về thu thập tình báo. Không may là trong một lần dò thám, hắnbị Hỏa Đề phát hiện, hai người thậm chí đều động thủ, cũng nhờ hắn đủthông minh mới có thể toàn thân trở ra.

Bởi vì tình báo đã nằmtrong tay, đồng thời cũng lo lắng vì thân phận đã bại lộ, sau lần đốichiến đó không lâu, hắn liền rời khỏi ma tộc, nhưng mà bởi vì hắn bỏ đi, sủng vật mới của Hỏa Đề, cũng chính là hắn ở hình thái cửu vĩ hồ, cũngđồng thời biến mất.

Hỏa Đề hiển nhiên không chịu buông tha mộttrân thú quý hiếm như vậy, hắn mang theo đại đội nhân mã truy đuổi hànhtung Sí Viêm, cũng may là khi bị Hỏa Đề bắt được, Sí Viêm vẫn đang trong hình dáng cửu vĩ hồ. Đó là lần thứ hai hắn gặp phải Hỏa Đề, cũng vàohôm đó, Phượng Lại Tà từ trên trời rơi xuống, tình cờ đụng phải hắn,đồng thời giúp hắn tránh được một kiếp nạn.

Nhưng mà hắn thậtkhông ngờ, lần vui đùa này của Phượng Lại Tà lại triệt để đưa hắn tớitrước mặt Hỏa Đề. Càng xui xẻo hơn là bây giờ hắn thậm chí không có cơhội biến thân, chỉ có thể giữ hình dáng thiếu niên đối mặt Hỏa Đề. Chỉnhìn vẻ mặt của đối phương, hắn đã biết Hỏa Đề không hề quên mặt mình.Linh cảm không tốt càng ngày càng dày đặc, quả thật là “thành dã TiêuHà, bại dã Tiêu Hà”.[1]

“Ngươi hẳn là chưa quên ta đúng không?”Hỏa Đề nhoẻn miệng cười, vươn tay gỡ miếng vải bịt miệng của hắn ra, ung dung nhìn đối phương trợn to hai mắt: “Thành thật khai báo, ngươi làai?” Hắn không vội vã tìm hiểu xem ai có lòng tốt tặng cho hắn phần “lễvật” này, hiện tại hắn cần phải nắm chặt cơ hội để thẩm vấn người trướcmắt. Lúc trước khi bắt gặp hắn ta ở trong thư phòng, đối phương đang lén lén lút lút làm cái gì đó, hắn hoàn toàn có đầy đủ lý do bắt đối phương lại với tội danh là gian tế, chỉ tiếc lúc đó phần lớn tinh lực của hắnđều dồn vào việc đuổi bắt dị thú, cho nên không thể dành nhiều sự chú ýcho đối phương, bằng không thì…

Bây giờ đối phương tự động xuất hiện trước mặt, vậy thì cũng đừng trách hắn.

“A, ngươi đang nói cái gì?” Sí Viêm hạ quyết tâm đánh chết cũng không khai. Chỉ cần không thừa nhận, về sau khi trốn thoát được, hắn sẽ có biệnpháp tự mình giải quyết, nhưng nếu bây giờ thừa nhận, Hỏa Đề sẽ rấtnhanh biết được hắn là tuyển thủ của huyết tộc, tiếp tục tra xét sẽ liên lụy tới chủ nhân, khi đó phiền phức mang lại tuyệt đối là lớn hơn rấtnhiều.

“Chà, tới lúc này mà ngươi còn không chịu thừa nhận?” Nhìn thấy ánh mắt vô tội của đối phương, Hỏa Đề chỉ cười nhạt. Không thừanhận cũng chẳng sao, cái hắn muốn chính là đối phương hãy cứ cứng đầunhư thế này, vậy thì hắn mới có thể “chiêu đãi” đối phương thật tốt.

Hỏa Đề xé rách quần áo của Sí Viêm, khiến cho lồng ngực trắng trẻo của đốiphương lộ ra, sau đó hắn lật Sí Viêm lại, để đối phương nằm úp sấp, rồibước đi lấy sợi roi da của mình, chuẩn bị “đãi khách” một “bữa ăn ngon”.

Tuy nhiên, ngay khi hắn vừa đi được một bước, cánh cửa sổ thủy tinh của căn phòng thình lình bị đập nát. Vô số mảnh thủy tinh rơi lả tả trên mặtđất, đồng thời, một bóng người mảnh khảnh xuất hiện trước mặt Hỏa Đề.

“Lại là ngươi.” Hỏa Đề trừng mắt nhìn Phi Vũ, hắn cảm thấy đầu mình lại bắtđầu đau, gặp được người này khẳng định không phải chuyện tốt.

“Ngươi quả nhiên là một kẻ biến thái.” Phi Vũ cũng trừng mắt nhìn Hỏa Đề, sauđó nhìn thoáng qua người thiếu niên đang nằm ở một bên. Vừa rồi, hắntình cờ đi ngang qua nơi này, lại đột ngột nghe thấy một tiếng kêu sợhãi phát ra bên trong căn phòng. Không nhìn thấy thì không sao, vừachứng kiến tình huống bên trong, hắn liền giận đỏ cả mặt. Gã hoàng tử ma tộc ác độc lạm tình này bây giờ lại trói một thiếu niên nhu nhược lại, ý đồ dùng vũ lực thương tổn hắn. Điều này làm cho một người rất có tinhthần trượng nghĩa như Phi Vũ tức giận đến mức ruột gan đều sôi trào.

Hắn quả thật là thành phần bại hoại của ma giới, nam nữ gì đều không chịubỏ qua, lần trước còn giải thích rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, nếu hômnay không phải hắn chính mắt thấy được, có phải tên kia còn dự định cứtiếp tục nói dối như thế?

“Ta? Biến thái? Ngươi nói vậy là ý gì?” Hỏa Đề tỏ vẻ nghi hoặc, hắn đang thuận buồm xuôi gió thẩm vấn nghiphạm, người này không nói không rằng đập vỡ cửa sổ xông vào, còn chỉ vào mũi hắn mắng hắn là biến thái? Theo như hắn thấy thì chính Phi Vũ là kẻ biến thái mới đúng.

“Ngươi còn muốn ngụy biện nữa à? Mau thả vịthiếu niên này.” Phi Vũ lười nghe hắn xảo biện, mở miệng bảo hắn mauchóng thả người.

“Thả hắn? Không đời nào.” Hỏa Đề rú lên quái dị, hắn cảm thấy đầu óc của người kia có chút vấn đề, đang yên đang lànhbắt hắn thả người? Hắn ta cho rằng mình là ai?

“Ngươi quả nhiênvẫn như cũ, tính háo sắc không hề suy giảm.” Phi Vũ cảm thấy Hỏa Đề đãkhông còn thuốc chữa, trong mắt tràn đầy khinh miệt.

“Vẫn như cũ? Háo sắc? Ngươi nói vớ vẩn cái gì đó?” Cơn giận của Hỏa Đề cũng bị châmdậy bởi hai câu nói tràn ngập tính công kích của Phi Vũ. Không có việcgì bỗng dưng mắng hắn như vậy, cho dù hắn có rộng lượng đến đâu cũngkhông thể chịu đựng được. Trước kia hắn đã nhiều lần nhường nhịn Phi Vũ, nếu không phải vì nể mặt Xưng Quân, không muốn nghe Xưng Quân khuyênrăn dong dài, hắn đã sớm trở mặt rồi, làm sao có thể nhẫn nại nhiều lầnchịu đựng sự khiêu khích của đối phương. Kết quả Phi Vũ không chỉ khôngbiết cái gì là đủ, ngược lại càng ngày càng quá đáng, lần này trực tiếpkhiêu khích giới hạn chịu đựng của hắn.

“Ta chỉ hỏi ngươi: thảngười hay không?” Vừa nhìn thấy thân hình gầy yếu của người thiếu niêntrên giường, Phi Vũ liền nhịn không được cảm thấy đồng cảm, lại liêntưởng tới chính bản thân mình, càng nghĩ càng tức giận, thù cũ hận mới,Phi Vũ càng cảm thấy Hỏa Đề vô cùng chướng mắt.

“Không thả.” Đừng nói đối phương có thể là gian tế, cho dù không phải, ngày hôm nay hắn cũng phải đối nghịch với Phi Vũ.

“Tốt, ngươi không thả, ta thả.” Phi Vũ căn bản không thèm bận tâm tới câu trả lời của Hỏa Đề, hắn bước lên một bước, chủy thủ trong tay nhanh nhưchớp cắt đứt toàn bộ dây thừng quanh người Sí Viêm, sau đó xoay người đá một cước thật mạnh vào người Hỏa Đề, bởi vì đối phương đang vọng tưởngtiến lên ngăn cản. Hỏa Đề không kịp né tránh, bị Phi Vũ đánh bay rangoài.

“Ngươi mau chạy.” Phi Vũ ném cho người thiếu niên một câunói, sau đó linh hoạt nhảy xuống trước mặt Hỏa Đề, ngăn cản không chohắn bắt người trở về.

Sau khi có được tự do, Sí Viêm lập tứcxuống giường, chạy thoát khu vực nguy hiểm. Cũng may có Phi Vũ hoàng tửđột nhiên xuất hiện gây rối, nếu không hắn cũng không biết hôm nay phảithoát thân bằng cách nào.

“Không được đi.” Hỏa Đề trợn to mắtnhìn “gian tế” chạy thoát, vô cùng sốt ruột muốn đuổi theo, nhưng tayhắn vừa vươn ra, ngón tay liền có cảm giác mát lạnh, hóa ra đầu móng tay của hắn đã bị chủy thủ mà Phi Vũ thình lĩnh phóng tới cắt đứt một đoạn. Hỏa Đề lập tức giận dữ nhìn Phi Vũ.

“Ngươi quả nhiên là thíchgây sự.” Chết tiệt, không ngờ lại để cho gã thiếu niên kia chạy thoát,tâm trạng của Hỏa Đề vốn đã không được tốt lắm, bây giờ có thể nói là vô cùng tệ hại. Hắn không thèm bận tâm những lời khuyên của Xưng Quân,trực tiếp nhảy lên nhắm về phía Phi Vũ: “Ngươi muốn đánh nhau đúngkhông, ta với ngươi triệt để đánh một trận.”

Hỏa Đề cởi bỏ áo khoác, hắn đã hoàn toàn phẫn nộ.

“Tốt. Ta cũng đang muốn thế.” Phi Vũ nghiến răng nghiến lợi, hắn chịu đựngđối phương đã lâu rồi, giờ phút này hắn cũng rất phóng khoáng cởi bỏ áokhoác vứt xuống đất.

“Nhưng nếu muốn đánh thì ra ngoài đánh,tránh phá hủy đồ đạc của huyết tộc.” Nói xong, Phi Vũ liền tung cánh bay ra ngoài cửa sổ.

“Ai sợ ai?” Hỏa Đề cười lạnh, theo sau nhảy ra ngoài.

Sau khi rời khỏi hoàng cung, cả hai đều tung ra ma pháp, Phi Vũ giang rộngđôi cánh, Hỏa Đề cũng dùng pháp thuật đứng giữa bầu trời, hai cặp mắtđối đầu nhau, gió lạnh nổi lên bốn phía, một trận chiến là không thểtránh khỏi.

Sí Viêm thoát khỏi một kiếp nạn, hắn chạy ra hànhlang, sau đó thông qua cửa sổ nhảy xuống dưới. Trong chớp mắt khi hắnnhảy ra ngoài, một vầng sáng trắng thoáng hiện, khi rơi xuống đất chỉcòn lại một con vật màu trắng khả ái.

Tiểu Tiểu Bạch.

Ngửa đầu nhìn Hỏa Đề cùng Phi Vũ đang đánh nhau túi bụi giữa không trung,trong mắt Tiểu Tiểu Bạch hiện lên vẻ lo lắng. Nó nhanh chóng phóng đihướng về phía hoàng cung, lòng thầm hi vọng có thể giải quyết rắc rốinày trước khi có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

Trên sàn nhảy,Phượng Lại Tà bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng vẫn phải cố gắng ứng phó vớiPhượng Ngâm. Có trời mới biết tại sao một bài hát này lại dài đến thế?Cô bé quay đầu chờ mong nhìn về phía cầu thang, nhưng vẫn không thấy SíViêm cùng Hỏa Đề xuất hiện, lẽ nào trò hay mà nó chờ đợi nãy giờ cònchưa trình diễn sao?

Nhưng mà chỉ trong khoảnh khắc Phượng Lại Tà phân tâm, một vật nho nhỏ liền rơi lên trên vai cô bé, phát ra tiếng kêu “chi chi”.

“Tiểu Tiểu Bạch.” Phượng Lại Tà mở to mắt nhìn sủng vật đã chơi trò mất tíchnhiều ngày liền của mình, chu môi lên liếc mắt nhìn nó. “Cũng biết đường trở về nữa sao?” Thật là không có lương tâm.

Tiểu Tiểu Bạch đứng trên vai Phượng Lại Tà, mượn độ cao từ đó quét mắt nhìn khắp căn phòng. Rất nhanh, nó thấy được mục tiêu muốn tìm.

“Chi chi.” Tiểu TiểuBạch khẩn trương kêu lên, làm cho Phượng Lại Tà cảm thấy có chút bấtthường, vào lúc này, nó lại nhảy xuống khỏi vai cô bé, chạy về phíaPhượng Lại.

“Phượng Ngâm bệ hạ, xin cho con tạm thời rời khỏi một lát.” Phượng Lại Tà nảy ra một sáng kiến, mặc kệ Tiểu Tiểu Bạch tìmdaddy làm cái gì, trước mắt nó cũng có được cái cớ để né tránh PhượngNgâm.

Phượng Ngâm nhã nhặn gật đầu, buông tay ra. Ngay lập tức,Phượng Lại Tà co chân chạy lấy người. Cô bé xoay người quá khẩn cấp, cho nên không nhìn thấy được ý cười trong mắt Phượng Ngâm.

“Daddy,đã xảy ra chuyện gì?” Khi Phượng Lại Tà chạy tới cạnh Phượng Lại, TiểuTiểu Bạch đang loay hoay đứng trên vai hắn, giống như là đang nói chuyện với hắn vậy.

“Không có gì.” Phượng Lại nhíu mày lại, âm thầmliếc nhìn Tiểu Tiểu Bạch, sau đó Tiểu Tiểu Bạch liền ngoan ngoãn nhảysang vai Phượng Lại Tà.

Phượng Lại nhìn về phía Phượng Ca cùng Phượng Tê, sau đó đi tới phía bọn họ, lúc này hai người họ đang trò chuyện cùng Già Duệ.

“Daddy?” Tiểu Tà nhìn thấy vẻ nghiêm nghị của daddy, trong lòng rất kỳ quái, cóchuyện gì đã xảy ra sao? Cô bé lại quay đầu nhìn Tiểu Tiểu Bạch, vừa rồi có phải là nó đang nói chuyện với daddy không?

Nhưng mà, trả lời cô bé chỉ là một đôi mắt to ướt át của Tiểu Tiểu Bạch.

Phượng Ca đang nói chuyện trời đất cùng Già Duệ thì bỗng nhiên vai bị vỗ một cái.

Trong đầu Phượng Tê cùng Phượng Ca đồng thời nghe được giọng nói của Phượng Lại: “Ra ngoài.”

Hai người quay sang nhìn nhau, cùng thống nhất quyết định, sau đó khéo léonói lời tạm biệt với Già Duệ rồi lặng lẽ rời khỏi vũ hội, đuổi theo bước chân của Phượng Lại

“Phượng Lại bá tước, xảy ra chuyện gì?”Phượng Ca hỏi với vẻ hơi lo lắng, nếu như không có gì xảy ra, Phượng Lại sẽ không dùng truyền âm để nói cho bọn họ.

“Hai kẻ phiền toái.” Phượng Lại nhàn nhạt nói, chân vẫn bước nhanh ra khỏi hoàng cung.

Phượng Tê theo sau Phượng Lại, đồng thời đưa mắt hỏi ý Phượng Ca, nhưng đốiphương cũng chỉ nhún vai, ý bảo chính hắn cũng không hiểu Phượng Lại có ý gì.

Tuy nhiên, ngay khi bọn họ vừa ra khỏi hoàng cung, cả haiđều đồng thời hiểu được câu trả lời của Phượng Lại – hai kẻ phiền toái.

Giữa không trung, chỉ nhìn thấy hai bóng người lấy tốc độ cực nhanh va chạmvào nhau, sau đó tách ra rồi lại tông vào nhau, song song với đó làtiếng kim loại va đập cùng tiếng ma pháp công kích vang lên không dứt.

“Hai người bọn họ lần này là đánh nhau thật sự?” Phượng Ca cau mày, hắn nhìn ra vẻ tức giận trên mặt Hỏa Đề cùng sự nghiêm túc của Phi Vũ. Tuy rằnghai người bọn họ hễ gặp nhau là phải đánh, thế nhưng hôm nay không phảilà ngày thường, hôm nay là ngày hội khánh công, trên lý thuyết, haingười bọn họ dù cho có thích đánh nhau nhưng cũng nên biết chừng mực mới đúng. Cả hai đều là hoàng tử của bộ tộc mình, thân phận không giốngngười thường. Thật bất ngờ là bọn họ lại chọn ngay thời điểm này để laovào đánh nhau kịch liệt.

“Xem ra đúng vậy.” Phượng Tê gật đầu,hắn có thể cảm nhận được lượng ma lực tản ra từ trận chiến giữa haingười họ, rõ ràng bọn họ đều sử dụng lực lượng ma pháp lớn hơn rất nhiều so với ngày thường.

“Cũng may là kết giới ở hoàng cung đủ rắnchắc mới có thể không quấy rầy đến quan khách bên trong.” Phượng Ca bấtđắc dĩ nhìn hai bóng người đan vào nhau giữa bầu trời, đột nhiên cảmthấy thật đau đầu.

“Trước hết phải tách hai người họ ra đã rồitính tiếp.” Phượng Tê bình tĩnh đưa ra ý kiến. Nói xong, hai cặp mắtđồng thời nhìn về phía Phượng Lại. Trong số ba người bọn họ, cũng chỉ có Phượng Lại là đủ sức an toàn chia tách hai người kia mà không gây ramột tổn thương nào.

Phượng Lại liếc nhìn Phượng Tê, ánh nhìn của hai người chạm vào nhau dường như đang nhắn nhủ một thông điệp nào đó.

Ánh mắt của Phượng Tê hơi thay đổi, hắn cười khổ quay đầu sang hướng khác.Hắn biết Phượng Lại muốn nói gì, thế nhưng hiện tại hắn còn chưa thểhoàn toàn sử dụng sức mạnh mà đôi mắt của mình mang lại.

“Daddy,các người chạy tới đây để làm gì?” Bất ngờ là vào lúc này Tiểu Tà cũnghiếu kỳ chạy lại, sau đó cô bé nhìn thấy trận chiến trên bầu trời, haimắt liền mở to kinh ngạc.

Đánh nhau rồi?

“Ta đi tách rahai người bọn họ, hai ngươi mỗi người đỡ lấy một bên.” Phượng Lại trongnháy mắt quyết định phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này. Hắn thôikhông quản những chuyện khác nữa, hắn không muốn để bất kỳ nhân tố nàocó thể gây thương tổn cho Tiểu Tà tồn tại.

Vừa dứt lời, Phượng Lại đã biến mất trước mặt mọi người.

“A? Daddy đi đâu rồi?” Phượng Lại Tà đã quen với việc Phượng Lại đột ngộtbiến mất. Cô bé đi tới giữa Phượng Ca cùng Phượng Tê, hỏi thăm hai người bọn họ.

Phượng Ca đưa tay chỉ lên giữa không trung.

“A…”Quả nhiên, giữa trận chiến đang kịch liệt bỗng nhiên xuất hiện một vầngsáng màu tím, vầng sáng này rất nhanh khuếch tán, trong chớp mắt đã trởnên sáng chói phủ trùm lên hai vầng sáng ban đầu của hai người đangchiến đấu.

“Phượng Lại.” Hỏa Đề và Phi Vũ trừng mắt nhìn người đang xuất hiện giữa bọn họ, sau đó gần như đồng thời gầm lên.

“Hai vị hoàng tử dường như đã nhớ nhầm giờ thi đấu.” Phượng Lại lạnh lùng mở miệng. Bọn họ rõ ràng đang đánh nhau rất hăng say. Phượng Ca nói khôngsai, lần này họ đánh nhau là nghiêm túc, như vậy hắn càng cần phải kếtthúc trận chiến này trước khi cả hai triệt để phóng xuất toàn bộ ma lực, tránh cho bọn họ phá phỏng cả tòa hoàng cung này.

Thế nhưng, mặc kệ là Phi Vũ hay là Hỏa Đề đều vì đủ loại nguyên nhân mà có mâu thuẫnhoặc cảm thấy bất mãn với Phượng Lại, huống chi bọn họ đã sớm đánh đỏ cả mắt, làm sao còn chịu nghe lời khuyến cáo của Phượng Lại nữa. Cho nên,cả hai người đều đồng thời xem như không nhìn thấy hắn, tiếp tục lao vào công kích đối phương.

Phượng Lại nheo mắt lại, ngay từ đầu hắn cũng đã dự đoán được tình huống sẽ là thế này.

“Xin thứ cho ta vô lễ.” Phượng Lại lạnh nhạt bỏ lại một câu nói, cũng khôngbận tâm bọn họ có nghe được hay không. Đôi mắt tử sắc của hắn tản ra hơi thở băng giá, hắn dùng tốc độ nhanh như ánh sáng tách rời hai người rahai phía, đồng thời đánh bay bọn họ ra ngoài.

“Quá hay.” Phượng Lại Tà ngửa đầu nhìn thấy tất cả, không khỏi cảm thán hành động vừa rồi của daddy quá là tuyệt vời.

Ngay khi Hỏa Đề cùng Phi Vũ bị đánh bay ra ngoài, Phượng Ca cùng Phượng Têvốn đang đứng bên cạnh Phượng Lại Tà lập tức dùng tốc độ khó có thể thấy được bằng mắt thường phóng tới hai phương hướng mà bọn họ rơi xuống, vô cùng chuẩn xác đỡ lấy bọn họ chỉ trước khi bọn họ chạm đất một giây.

“Ôi…” Phi Vũ cau mày ôm lấy lồng ngực. Ban nãy khuỷu tay của Phượng Lại đánhvào ngực hắn, hắn cảm thấy chúng nó dường như muốn nứt ra. Mở to mắtnhìn người đàn ông đang lạnh nhạt đứng giữa không trung, trong đầu hắnthầm hỏi: Phượng Lại rốt cuộc là quái vật gì? Làm sao có thể dễ dàngchen ngang vào giữa hắn và Hỏa Đề như vậy, thân thủ nhanh như chớp,chiêu thức vô cùng chuẩn xác – tất cả đều vượt quá sức tưởng tượng củahắn.

“Chết tiệt.” Hỏa Đề được Phượng Ca tiếp được vững vàng,nhưng mà hắn lại có cảm giác xương sườn của mình dường như bị cú đánhcủa Phượng Lại làm gãy. Tên đáng chết kia có còn là người không, thựclực của hắn cùng Phi Vũ có thể nói cao thủ bình thường cũng không thể so sánh được, nhưng hành động vừa rồi của Phượng Lại dễ dàng như đang tách hai đứa trẻ con ra, thật sự là làm cho hắn kinh sợ.

“Phượng Têcông chúa, Phượng Ca hoàng tử, xin hãy dìu hai vị hoàng tử trở về phòngnghỉ ngơi.” Giọng nói lạnh nhạt của Phượng Lại vang lên bên tai mọingười.

Phượng Tê cùng Phượng Ca nhìn thấy Phượng Lại vẫn trầmtĩnh như cũ, trong lòng cũng biết rõ hành động vừa rồi đã để lại ấntượng khó có thể phai mờ đối với Hỏa Đề cùng Phi Vũ. Thế nhưng, PhượngLại rất mạnh là điều mà bọn họ đã biết từ lâu.

“Daddy, người quángầu.” Tiểu Tà cười tủm tỉm giơ ngón tay cái lên với Phượng Lại. Nó phát hiện nó càng thêm sùng bái daddy đại nhân rồi.

“Ngoài trời lạnhlẽo, ta đưa con về nhà.” Phượng Lại mỉm cười ôm lấy Phượng Lại Tà. Nếunhư đã có một cái cớ để rời khỏi hoàng cung, vậy thì hắn sẽ không quayvề.

“Phượng Lại bá tước, đã làm phiền ngài.” Phượng Ca nói lờicảm ơn. Nhưng Phượng Lại chỉ lạnh nhạt gật đầu, sau đó ôm Phượng Lại Tà, xung quanh nổi lên một cơn gió lốc, sau khi cơn lốc biến mất, bọn họcũng không nhìn thấy Phượng Lại cùng Tiểu Tà nữa.

Giữa bọn họ vàhắn, khoảng cách rốt cuộc là bao xa? Câu hỏi này đồng thời vang lêntrong đầu tất cả mọi người còn ở lại. Bất kể là người hận Phượng Lại như Phi Vũ, hay là bất mãn với hắn như Hỏa Đề, giờ phút này đều không thểkhông thừa nhận Phượng Lại – người mà bọn hắn không muốn khâm phục nhất – quả thật rất mạnh.