Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 1 - Chương 112: Kinh biến



Trên đường trởvề, Phượng Lại Tà trái lo phải nghĩ, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, côbé giật nhẹ ống tay áo daddy, kề sát vào tai hắn hỏi: “Daddy, có phải là huyết tộc có thể tùy ý thay đổi ngoại hình không?”

Nhìn thấy đại trưởng lão biến hình chẳng khác gì diễn ảo thuật thế kia, nó thật sựhoài nghi là bọn họ có thể tùy tiện thay đổi hình dáng theo ý mình, vậychẳng phải là muốn biến già biến trẻ, giả thần giả quỷ thế nào cũng được sao?

“Sau khi huyết tộc trưởng thành thì có thể thay đổi số tuổi của ngoại hình tùy theo sở thích.” Phượng Lại gật đầu, kiên nhẫn giảithích cho cô bé.

“Wow… Vậy daddy người cũng có thể trở nên thậttrẻ tuổi giống như con rồi?” Phượng Lại Tà cười càng thêm tà ác. Nó rấtlà tò mò không biết thời kì thiếu niên thì daddy trông như thế nào, chắc chắn phải là một mỹ thiếu niên rồi. A, tư tưởng của nó càng ngày càngtrở nên đen tối.

Phượng Lại liếc nhìn cô bé, lựa chọn lảng tránh vấn đề này.

“Daddy, người không cần phải xấu hổ mà, người ta chỉ là hiếu kỳ nên hỏi mộtchút thôi mà.” Đương nhiên, sau khi hỏi xong thì nó sẽ tìm cách để nhìn, nhưng mà cái này thì không thể làm cho daddy biết được.

“Tiểu Tà.”

“Dạ?” Thật chờ mong khát vọng a, nhanh lên một chút thỏa mãn trí tò mò của nó đi.

“Phượng Tê.” Phượng Lại chỉ vào một bóng đen ngồi trên thềm đá ở cách đó không xa.

“A, thật là Phượng Tê.” Tiểu Tà nhìn theo tầm mắt của hắn, quả thật thấyđược bóng dáng quen thuộc. Cô bé le lưỡi, quay qua nói với Phượng Lại:“Người ta đi cổ vũ chị Phượng Tê nha.” Nói xong liền co chân chạy tớichỗ Phượng Tê.

Một bóng người lanh lợi bỗng xuất hiện trước mặtPhượng Tê, lúc này hắn đang cúi đầu nhìn xuống đất, đập vào mắt là mộtđôi giày xinh xắn màu trắng. Hắn cảm thấy hơi kinh ngạc, ngẩng đầu lênthì nhìn thấy gương mặt Phượng Lại Tà đang cười tươi rói như ánh nắngbuổi ban trưa.

“Tiểu Tà.” Âm thầm kéo cao áo của mình, Phượng Tênhẹ nhàng cười. Ngày hôm nay cô bé mặc một bộ trang phục màu trắng noãn, càng tôn lên vẻ thanh thuần động lòng người sẵn có.

“Tê Tê này,chị ở chỗ này làm cái gì? Không phải sắp bắt đầu thi đấu rồi sao? Ngườita hôm nay đặc biệt tới hò hét trợ uy cho chị đó nha, nếu chị mà thuatrận là hình tượng oai phong của chị trong lòng em sẽ sụp đổ đó.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm nói.

Tê Tê? Phượng Tê hơi ngạc nhiên, từ bao giờ mình lại được trao tặng một cái tên như thế này? Hắn hơi nhíu màylại, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.

“Em đi cùng ngài bá tước?” Phượng Tê chú ý tới bóng dáng cao gầy đứng cách đó không xa, cũng gật đầu chào hỏi.

“Bing boong, chúc mừng chị đã trả lời chính xác.” Phượng Lại Tà cười ngâyngô, còn vươn tay vỗ vỗ đầu Phượng Tê xem như phần thưởng.

Phượng Tê chỉ có thể thở dài, bất đắc dĩ mặc kệ hành động trẻ con của cô bé.

“Phượng Tê.” Phượng Ca bước ra khỏi một căn phòng, khi hắn thấy Phượng Lại Tàthì có hơi chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền lại bày ra nụ cười lãngtử phong lưu thường nhật.

“Tiểu điểm tâm, em tới cổ vũ bọn anh đó à?”

Phượng Lại Tà quay qua hướng Phượng Ca làm một cái mặt quỷ, sau đó trốn sau lưng Phượng Tê, lại hướng về phía hắn lè lưỡi.

“Làm ơn đi, anh bỏ ngay cái ảo tưởng không thực tế này được không? Người ta tới là để cổ vũ cho Tê Tê.”

“Tê Tê?” Phượng Ca cau mày, “Tê Tê” trong miệng Phượng Lại Tà không phải là cô em gái băng sơn mỹ nhân của hắn chứ? Ánh mắt kì dị lập tức bắn vềphía Phượng Tê, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của em mình, hắn không nhịn được phá lên cười.

“Khụ, em nghĩ hẳn cũng đến giờ thi đấu rồi. Hoànghuynh, chúng ta nên đi thôi.” Phượng Tê nhìn thấy Phượng Ca cười nhạomình, một lần nữa cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải quay đầu nói với Phượng Lại Tà: “Bọn chị phải đi đây.”

“OK, ráng lên nha.” Gật đầu nhưtrống bỏi, Phượng Lại Tà phất phất tay tạm biệt hai người. Nhưng mà khiPhượng Ca đi được một đoạn thì bỗng nhiên lại quay đầu, nhẹ nhàng mởmiệng dường như muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng lại không ngheđược âm thanh nào.

Cái tên đại lưu manh này, chẳng biết lại đang tính toán cái gì đây.

Vui sướng chạy trở lại bên cạnh daddy, hai người cùng nhau đi tới sân thi đấu.

Phượng Lại Tà không khách khí đặt mông ngồi ở trên đùi daddy, ngang ngượcchiếm lấy cái ôm của daddy. Người đầu tiên xuất hiện trên sân đấu là vịtrọng tài mặc áo bào trắng, kế tiếp là một thanh niên vóc người cao lớn, có đến ba con mắt. Hắn vừa đi lên đã biến sân đấu vốn rất rộng rãi trởthành một góc sân nhỏ hẹp.

Phượng Lại Tà chớp chớp mắt nhìn vịtuyển thủ có thân mình trông cứ như xe tăng thiết giáp này, không nhịnđược quay đầu lại hỏi daddy.

“Daddy, kì thi đấu này có phải đặcbiệt thích đem hai người có tỉ lệ vóc người cách xa nhau ghép vào mộtcặp không?” Đầu tiên là Nạp Hạ cao to cùng Phi Vũ mảnh khảnh, bây giờlại đưa ra một chiếc xe tăng thiết giáp nữa, phỏng chừng một cánh taycủa hắn thôi cũng đã to bằng vòng eo Phượng Tê rồi.

Trong tiếnghoan hô của khán giả, nam tuyển thủ ôm quyền chào mọi người, ngay sauđó, Phượng Tê cũng ưu nhã bước vào sân đấu. Dáng người mảnh mai củaPhượng Tê khiến cho mọi người đều cảm thấy đây là một cô gái rất nhunhược, nước da trắng nõn càng làm tăng lên vẻ yếu đuối, dường như chỉcần đối phương vung tay lên là có thể đem cô gái xé thành mảnh nhỏ.

Dù vậy, Phượng Tê vẫn chỉ hờ hững đứng trên sân đấu gật đầu, dường như mọi ồn ào náo động cùng tiếng hoan hô bên dưới hoàn toàn không liên quan gì tới hắn.

“Anh ấy bị sao vậy?” Phượng Lại Tà nhạy cảm nhận ra sựtrầm mặc khác thường của Phượng Tê. Tuy rằng ngày thường hắn cũng khôngnói nhiều, thế nhưng không có cảm giác cả người đều trầm lắng tĩnh mịchnhư bây giờ. Điều này làm cho nó cảm thấy bất an.

Hai tuyển thủ có vóc người rất chênh lệch lần lượt đứng ở vị trí của mình, trận thi đấu bắt đầu.

Sau khi tiếng chuông báo hiệu vang lên, nam tuyển thủ với ba con mắt làngười ra tay trước. Hắn hét lớn một tiếng, hai tay chập vào nhau, sau đó bổ về phía Phượng Tê. Một quyền này giống như một cái búa lớn mạnh mẽđánh xuống đầu đối thủ.

Tuy nhiên, khi hắn gần chạm đến Phượng Tê thì bóng dáng đối thủ bỗng nhiên nhoáng lên như ảo ảnh. Đến khi hắnnhìn thấy rõ thì mới biết dưới tay mình đã đập nứt ra một hố sâu, nhưngmục tiêu của hắn thì vẫn đang đứng yên không nhúc nhích, có khác thì chỉ là vị trí đứng của Phượng Tê giờ đã di chuyển tới bên cạnh tay hắn.

“A…” Vung tay lên, hắn tiếp tục lao về phía Phượng Tê, thao tác vô cùngnhanh nhẹn và chuẩn xác. Nhưng một lần nữa, Phượng Tê lại lướt đi tựanhư một đám mây có quỹ tích bất định, tùy theo động tác của đối phươngmà di chuyển, thong thả và nhã nhặn. Càng bất ngờ hơn là bất kể đốiphương sử dụng chiêu thức gì, tốc độ nhanh hay chậm, Phượng Tê vẫn chỉgiữ nguyên tư thế bất động như vậy, chẳng khác nào một pho tượng.

Trận đấu đã trôi qua được mười phút, Phượng Tê cùng đối thủ vẫn đang duy trì hình thức chiến đấu giống như vậy. Tuy nhiên, ngược lại với vẻ thảnnhiên nhàn hạ của Phượng Tê, đối thủ của hắn lại đã sớm nổi trận lôiđình. Lúc đầu cho rằng gặp phải một tuyển thủ là nữ thì có thể chiếnthắng dễ dàng, kết quả lại phát hiện rằng cô gái có vẻ yếu ớt này lạiquá sức khó chơi, hắn hao hết tâm sức truy kích lại lần lượt bị hóa giải toàn bộ, càng đáng giận chính là cô gái này lại chỉ đứng yên không ratay nhưng vẫn có thể giải quyết mọi chiêu thức của hắn, bây giờ vẫn cònbày ra tư thế nhã nhặn như lúc đầu. Ngược lại, bản thân hắn sau nhiềulần dùng sức đánh thì đã mồ hôi đầm đìa. Chỉ mười phút thôi mà hắn đãtiêu hao quá nhiều thể lực, trong khi sợi tóc của đối phương còn chưachạm vào được, thậm chí cô ta còn không buồn liếc mắt nhìn hắn lấy mộtgiây. Điều này làm cho hắn cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị sỉ nhục nghiêm trọng. Nghĩ vậy, hắn bất chấp tất cả, hai tay nắm chặt đặt ở hai bên hông, hít vào một hơi thật sâu, sau đó thét lên một tiếng vang vọng đất trời. Theo tiếng thét đó, thân thể của hắn bắt đầu bốc cháy, lửa từ đó lan tràn ra ngoài, cảm giác giống như hắn đang bị ngọn lửa cắn nuốt.

“Nóng quá.” Cho dù đang ngồi ở dưới đài, Phượng Lại Tà cũng cảm giác đượcnhiệt độ thiêu cháy từ sân đấu. Lập tức, một bàn tay lướt qua mặt nó,theo sau là cơn gió mát xua tan cái nóng. Phượng Lại Tà quay đầu nherăng cười, nó biết mà, daddy là tốt nhất. Sau đó, nó vội vàng quay trởlại nhìn chằm chằm trận đấu. Xem ra anh chàng ba mắt to con kia đã tứctối lắm rồi, nhưng không biết Phượng Tê sẽ phản ứng như thế nào đây?

“A.” Tuyển thủ bị ngọn lửa bao lấy đang giang rộng hai tay, hầu như đã chiếm hơn phân nửa sân thi đấu, cộng thêm ngọn lửa xung quanh nữa, diện tíchcủa cả sân đấu gần như đều bị phủ kín. Hắn dùng tốc độ cực nhanh lao tới Phượng Tê, tin rằng cho dù cô ta có nhanh nhẹn cỡ nào cũng không thểtránh né công kích trên diện rộng như vậy. Hắn thật muốn nhìn xem cô tacòn có biện pháp nào nữa để mà chạy thoát.

Trên sân đấu bây giờ chỉ còn một gã tuyển thủ rống giận hùng hổ mang theo ngọn lửa thiêu cháy nhằm phía đối phương.

Tuy nhiên, trong lúc mọi người bắt đầu đổ mồ hôi lo lắng, Phượng Tê – vốnluôn cúi đầu từ lúc bắt đầu trận đấu – lúc này lại bỗng nhiên ngẩng đầulên, nhưng mà đôi mắt của hắn không còn có màu đỏ sậm truyền thống củahuyết tộc nữa, mà được thay bằng sắc tím kì bí giống như của Phượng Lại.

Trong đôi mắt màu tím của hắn hoàn toàn trống trải và vắng lặng, sâu thẳm như vực sâu hút hồn người khác.

Giữa lúc chiến đấu căng thẳng, hầu như không ai phát hiện được vấn đề khácthường đang diễn ra, chỉ riêng Phượng Lại lạnh lùng nhìn Phượng Tê. Lúcnày, cả người hắn như mũi tên rời khỏi dây cung, bắn xuyên qua ngực củađối thủ, kết thúc chiến đấu chỉ trong vòng một giây đồng hồ.

“Cóchuyện gì xảy ra vậy?” Phượng Lại Tà nghiêng đầu nhìn sân đấu, trên đócó hai người đang đứng. Thanh niên cao lớn đứng yên không nhúc nhích,trong miệng tràn ra từng âm thanh nức nở.

Khi hắn nặng nề ngãxuống, mọi người mới có thể nhìn thấy vết thương cực lớn ở trên lồngngực hắn, đâm thủng một lỗ xuyên từ ngực đến tận sau lưng.

Đằngsau hắn, Phượng Tê vẫn đứng thong dong như cũ, trong bộ chiến bào màuđen, nhưng khác là trên quần áo của hắn đã thấm đẫm máu tươi, gương mặttrắng nõn giờ cũng chỉ còn lại sự tàn nhẫn.

Chỉ là, máu nhuộm trên chiến bào kia không phải là của hắn.

Đôi mắt màu tím. Phượng Tê ngẩng đầu lên, để lộ ánh mắt khác biệt của mình. Song song đó, Phượng Lại Tà vô thức rúc mình vào ngực daddy, nhìn chămchú vào đôi mắt có màu sắc giống hệt daddy của Phượng Tê.

Đồng thời, Phượng Lại cũng nheo mắt lại đánh giá Phượng Tê.

Hai đôi mắt cùng một sắc tím chạm vào nhau – đánh dấu một bước ngoặt thay đổi tương lai.