Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 642: Bị bãi quan



CHƯƠNG 588 : BỊ BÃI QUAN.

- Nhưng bây giờ có nói đến những chuyện này thì cũng đều đã xong, cha cũa tôi đã không còn quay trở lại nữa.

Lý Vĩnh Cường thương cảm nói ra .

- Đúng vậy, nhưng là người sống thì phải hiểu được tâm ý của người chết, cha của các anh phí hết hơi sức mới đem hai anh em đưa vào trường đại học, nhất định là muốn hai anh em sau này sẽ có thể cuộc sống khá hơn, ông ta cũng chắc chắn là không muốn hai người sẽ gặp bất kỳ một chuyện không may nào xảy ra.

Đinh Nhị Cẩu ý vị sâu xa nói ra .

Lý Vĩnh Cường nhìn nhìn Đinh Nhị Cẩu rồi không nói gì, nhưng em của y Lý Vĩnh Cương không phải người ngu, hắn cũng nghe được trong lời nói của Đinh Nhị Cẩu có sự uy hϊếp, chỉ là bất quá hắn nhỏ hơn mấy tuổi, cho nên căn bản không có khả năng như anh của hắn Lý Vĩnh Cương nhẫn nhịn như vậy.
- Anh đang uy hϊếp chúng tôi?

Lý Vĩnh Cương nhịn không được hỏi.

- Tôi không có dám làm như vậy, mà nếu có thể thì cũng không cần phải làm vậy, tôi chỉ là nói một sự thật, hai anh em cứ thử nghĩ qua đi, nếu như hai anh em sau khi trở về , được những người họ hàng thân thích kia tác động, mang thi thể cha của các anh đi lên tỉnh thành khiếu kiện, nếu làm như vậy, thì trong nhà của các anh đã phạm vào sai lầm đối với nền kinh tế của thị trấn Lâm Sơn rồi, bởi vì thị trấn Lâm Sơn vừa mới xây dựng xong con đường cái, đang trong thời kỳ mấu chốt kêu gọi đầu tư chiêu thương từ bên ngoài đến, tiếng xấu lan ra, nhất định sẽ ảnh hưởng đến chiêu thương dẫn tư, đến lúc đó hai anh em các người lại phủi mông một cái đi lên Bắc Kinh học rồi, nhưng họ hàng thân của các người thì vẫn còn ở lại tại địa phương lăn lộn, các anh cứ suy nghĩ một chút hậu quả sẽ ra sao?
- Hậu quả sẽ là cái gì?

Lý Vĩnh Cương hung tợn hỏi.

Đinh Nhị Cẩu trầm ngâm không trả lời ngay câu hỏi, mà nói tiếp:

- Bâu giờ hai anh em vẫn còn đang đi học, nếu như sau này bị vạch trần là đã từng đi khiếu kiện, con đường sau này khi đi làm việc có thể dễ dàng sao? Đơn vị nào, sẽ tiếp nhận một người động một chút lại là đi khiếu kiện, cho nên chủ ý của tôi rất rõ ràng, chính là cùng nhau giải quyết vấn đề tại thị trấn, nếu được như vậy, đối với tất cả mọi người đều tốt đẹp cho cả đôi bên.

Đinh Nhị Cẩu trong bông có kim, vừa đấm vừa xoa, phân tích nặng nhẹ , nói chuyện đối với người có văn hóa trình độ thì hắn càng phải dùng đến đầu óc thông minh chinh phục cho bằng được bọn họ, chỉ có như vậy mới là biện pháp tốt nhất .

…………………………………………………………………………………………….
Tuy đã chuẩn bị xong tinh thần trước, nhưng khi bí thư thành ủy Đường Bính Khôn TP Bạch Sơn tự mình gọi điện thoại cho Lâm Xuân Hiểu, nàng vẫn là cảm nhận được áp lực vô hình, sự kiện này đã làm lớn chuyện lên, không đơn giản là bởi vì trưng thu đất có người tự sát , mà còn bởi vì tiếp sau lại còn phát sinh thêm một chuyện, Đinh Nhị Cẩu tuy rằng một lòng công tâm đi xử lý việc này, nhưng là bởi vì tuổi trẻ, có một số việc xử lý không được hoàn toàn tốt lắm, ví dụ như quỳ xuống thắp nhang cho Lý Nhị Tước, chuyện này bị phóng viên truyền thông giải thích thành vô số phiên bản… .

……………………………………………………………………………………………

Sau khi bí thư thành ủy Đường Bính Khôn dạy bảo về chuẩn mực nguyên tắc, thì Lâm Xuân Hiểu đi đến gặp người lãnh đạo cũ là La Bàn Hạ, hiện tại La Bàn Hạ là phó bí thư thành ủy TP Bạch Sơn, cũng có thể là do Đường Bính Khôn vì chống lại chủ tịch TP Thành Thiên Hạc , cho nên Đường Bính Khôn cùng La Bàn Hạ có mối quan hệ không tệ, La Bàn Hạ là một lãnh đạo kiểu học giả, cho nên rất được sự tín nhiệm Đường Bính Khôn.
- Lãnh đạo, xin anh cứ phê bình em đi, em không có hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, làm cho anh xấu hổ mất mặt với mọi người rồi.

Lâm Xuân Hiểu ngồi đối diện với La Bàn Hạ , trầm mặc một hồi, rốt cục mới nói một câu.

- Phê bình cô cái gì ? Cũng chẳng có gì để mà phê bình, còn phải khen ngợi đấy, cô xem, hiện tại huyện Hải Dương chẳng phải là đã mở ra cục diện mới rồi sao ? Tôi nghe nói thị trấn Lâm Sơn đã chiêu thương dẫn tư khá tốt, đã qua nhiều năm không có xí nghiệp nào nguyện ý đến huyện Hải Dương đầu tư, hiện tại đã có, các ngươi còn mất hứng à.

- Thế nhưng cũng là bởi vì chuyện chiêu thương dẫn tư, nên mới xảy ra nhân mạng, bí thư Đường bảo em lên đây gặp, đoán chừng cũng là bởi vì việc này.

- Ừ, báo chí cùng trên internet đã làn truyền thực hư không tưởng tượng nổi về vụ này, nhưng là bây giờ là thời buổi tự do ngôn luận, chúng ta không xen vào miệng người ta được, vậy phải làm sao bây giờ ? Chỉ có thể là cố gắng làm tốt chuyện của mình, nếu để cho người khác nắm mũi dẫn đi, vậy thì rất phiền toái , cô phải nhảy thoát ra khỏi cái vòng này .
- Cho nên việc này phải có người đứng ra nhận lấy gánh trách nhiệm, thì chúng ta mới có thể trả lời được cho dư luận bên ngoài xã hội…

- Ừ, cô định làm như thế nào?

La Bàn Hạ hỏi.

- Theo như tình hình xảy ra, trách nhiệm này không thể để cho Đinh Trường Sinh gánh chịu, hơn nữa còn có mặt mũi của nhà họ Trọng, nhưng ở chỗ của chủ nhiệm phòng tổ chức thành ủy Hạ cũng rất phiền toái, Hạ Phi xuống dưới rèn luyện, từ dưới tay của em làm xảy ra chuyện, chủ nhiệm Hạ cùng anh nếu có chuyện gì cũng rất khó nói chuyện, cho nên vì việc này em cũng rất là đau đầu, ngày hôm qua bí thư thành ủy Đường bảo em hôm nay tới gặp mặt, trong nội tâm của em rất là lo lắng.

Lâm Xuân Hiểu vừa nói chuyện vừa xem sắc mặt của La Bàn Hạ, nhưng La Bàn Hạ nghe xong lại không có có phản ứng gì cả , xem ra từ lúc trở thành phó bí thư về sau, công phu hỉ nộ ái ố của ông không lộ ra lại tiến triển hơn trước, lúc còn làm bí thư bên Ban Kỷ Luật Thanh Tra nếu ông mắng liền mắng, không có chỗ để thương lượng .
- Người của lão Hạ tại nơi đó đích xác không dễ làm, nhà họ Hạ chỉ có một cây độc miêu này, lão Hạ còn đang định bồi dưỡng thành người nối nghiệp đấy, hiện tại xem ra, em đở không nổi bức tường này đâu, trước kia ở Hạ Phi còn ở thành phố đã có bộ dáng không ra gì rồi, hiện tại xuống dưới đáy cơ sở, lại là càng sẽ gây họa, tiểu tử Đinh Trường Sinh này tôi rất chú ý đến hắn, không bởi vì cái khác, là bởi vì hắn đã cứu La Gia Nghi, về chuyện này Gia Nghi thường xuyên nhắc tới, nhưng cô nói cũng đúng, việc này phải có người gánh lấy trách nhiệm, hắn là chủ tịch thị trấn, dựa theo qui chế hành chính, thì thủ trưởng phụ trách đơn vị cơ quan cũng có thể gánh trách nhiệm, cứ làm như thế đi, hắn còn trẻ, rèn luyện thêm một chút cũng tốt.

La Bàn Hạ nói mấy câu thì đã quyết định vận mệnh Đinh Nhị Cẩu .
- Lãnh đạo, điều này có công bằng với hắn hay không ? Theo em nhận xét , hắn đối với chuyện này cũng chẳng có bao nhiêu trách nhiệm, với lại sau khi sự tình phát sinh, hắn chủ động gánh vác giải quyết tất cả vấn đề, ngày hôm qua hắn đã báo cáo nói với em là đã cùng người trong cuộc tiếp xúc, vấn đề có lẽ rất nhanh thì sẽ xử lý tốt.

- Trên đời thì làm gì có chuyện tuyệt đối công bằng, cứ như vậy đi, chuyện của hắn do em xử lý, nếu như đối với chuyện này cô xử lý không tốt, như vậy thì sẽ có người ở bên ngoài nhìn vào nói cô xử sự bất công, cô vừa mới đến tại huyện Hải Dương chưa đứng vững gót chân, tôi hi vọng cô không có sơ xuất gì xảy ra, chuyện trong quan trường, thay đổi trong nháy mắt, làm người cũng tốt làm việc cũng thế, vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.
La Bàn Hạ thâm ý sâu xa nói ra, Lâm Xuân Hiểu đương nhiên cũng minh bạch ý tứ của lãnh đạo, vì do lãnh đạo của mình ở trong thành phố cũng có đông đảo cường địch rình rập chung quanh, chỉ cần sơ ý một chút, sẽ cho địch nhân có lý do công kích…

……………………………………………………………………………………….

Tuy Đinh Nhị Cẩu vẫn kiên trì muốn tự mình xử lý tốt chuyện của nhà họ Lý xong rồi sau đó mới ly khai, nhưng Lâm Xuân Hiểu chủ ý đã định, để cho hắn đem mọi công tác bàn giao lại cho Khấu Đại Bằng, vì để chứng tỏ cho thấy trong ủy ban huyện đối với chuyện này rất coi trọng, Lâm Xuân Hiểu một hơi đem chức vụ của Vương Bạch Lệ cùng Đinh Nhị Cẩu đều cách chức đi, giao cho phó chủ tịch huyện Khấu Đại Bằng tạm thời quản lý chịu trách nhiệm toàn bộ thị trấn Lâm Sơn.
Cứ như vậy, vụ Lý Nhị Tước tự sát tại ủy ban trấn, phải bồi thường 300 ngàn đồng khối, miễn luôn chức chủ tịch trấn cùng bí thư trấn coi như là đã quyết định xong.