Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 628: Nhắc lại chuyện cũ



Đinh Nhị Cẩu đem ý của mình biểu đạt rất rõ ràng, chuyện tiếp theo là chờ xem Lâm Xuân Hiểu có đồng ý thao tác chuyện này hay không , nhưng theo Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ, phàm là đã làm quan tới trình độ này, 100% người là cũng muốn làm ra chút chuyện gì đó, cho dù là loại quan viên khốn kiếp đi nữa, bọn họ cũng là muốn cho mình đảm nhiệm lưu lại một việc làm có ý nghĩa để lưu danh, huống chi Lâm Xuân Hiểu không phải là loại người thụ động, cho nên Đinh Nhị Cẩu chỉ cần gieo xuống trong lòng Lâm Xuân Hiểu một hạt giống, thì cái hạt giống này sẽ từ từ nẩy mầm ….

Hắn lái xe ra khỏi văn phòng huyện ủy, vốn định trực tiếp quay trở lại thị trấn Lâm Sơn, nhưng chưa có kịp đi xa thì ở bên ngoài thì gặp Điền Thanh Như, Phó kiểm sát trưởng huyện Hải Dương, Đinh Nhị Cẩu vốn định vờ đi qua coi như là xong , nhưng Điền Thanh Như dường như không ý định buông tha cho hắn, ngoắc xe kêu Đinh Nhị Cẩu ngừng lại .
- Đi đâu vội thế, chị không gọi em...thì chắc là chạy mất.

Điền Thanh Như không chút khách sáo mở cửa xe của hắn ngồi xuống chỗ kế bên người lá .

- Hì…làm gì có, chị muốn đi chỗ nào, em cam đoan làm lái xe tiễn đưa chị đến đó.

- Em cứ chạy về phía trước kiếm một chỗ vắng nói chuyện một chút, nếu như không gặp được em, thì chị cũng sẽ không đi tìm em đâu, nhưng nay đã gặp, có vài chuyện cần tâm sự a.

Điền Thanh Như bình thản nói ra, sau đó quay đầu hướng về phía sau, phất phất tay ra hiệu cho chiếc xe của viện kiểm sát vượt qua đi trước.

- Chị à… em không có nghe lầm chứ, phó kiểm sát trưởng tìm em nói chuyện, làm em kinh sợ đấy, em không có phạm sai lầm gì đâu nhé.

- Phạm hay không phạm sai lầm, trong lòng em biết rỏ nhất? Chẳng lẽ còn muốn cho chị vạch trần ra sao?
- Đừng, chị Thanh Như, em đang là lái xe đấy, chị đừng làm em sợ, có an toàn tánh mạng hay không, thì em không có dám bảo đảm.

Sau một hồi chạy quanh co, đến bên ngoài ngoại thành Đinh Nhị Cẩu dừng xe bên một khu đát trống vắng vẻ.

- Vương Lão Hổ chống án đã kết quả ra rồi, vẫn duy mức án như cũ , khẳng định chắc chắn là xử tử hình rồi.

- Vương Lão Hổ? Hắc..chị không nhắc đến người này, thì em cũng quên mất , nói như vậy, pháp luật của chúng ta vẫn là rất công chính, trừng phạt cái ác biểu dương cái thiện, như vậy cũng tốt, đã cho người nhà Trần Tiêu Tử một cái công đạo rồi.

- Đúng vậy … nhìn bề ngoài là giống như vậy, nhưng điểm cuối cùng đáng ngờ vẫn còn đó, đó chính là vì lý do gì đi mà lão lại gϊếŧ Trần Tiêu Tử, đây cũng là cho tới nay chúng ta có rất nhiều chỗ không đoán ra, lão cứ nêu lý do đổ là vì nghe xong lời nói của em nên mớiđi gϊếŧ người, cho nên chị lại rất hoài nghi, đến cùng là em có nói hay không câu kia , chỉ là vì một câu nói mà dẫn đến hai tánh mạng con người bốc hơi khỏi thế gian này rồi.
Khi nói xong lời này, nàng để ý nhìn xem phản ứng Đinh Nhị Cẩu .

Nhưng Đinh Nhị Cẩu đối với chuyện này đã sớm có chủ ý của mình, đây là chuyện để trong bụng mình mang theo đến chết cũng không thể nói ra, trên cái thế giới này chỉ có một người biết rõ, đó chính là Dương Phụng Tê, nhìn bề ngoài thì hắn không có biểu lộ gì khác, nhưng trong nội tâm Đinh Nhị Cẩu lại kích động dị thường, bởi vì hắn chỉ cần Vương Lão Hổ chết đi , thì chuyện này sẽ tan thành mây khói, cũng sẽ không bao giờ có người nào nhắc tới chuyện này nữa.

- Bất luận là bởi vì nguyên nhân gì, người bị hắn gϊếŧ thì mọi người đều thấy là thật, theo em được biết, Trần Tiểu Tử còn có một đứa con gái, tuổi rất nhỏ, sau khi hắn chết, cô bé này này trở thành cô nhi, rất đáng thương a.. cho nên Vương Lão Hổ nếu có chết cũng còn chưa hết tội, do đó lão bị xử tử cũng là đúng, đây cũng là chỗ luật pháp công chính, chị nghĩ sao?
- Hừ.. cho tới bây giờ chị là chỉ đứng trên pháp luật, không cân nhắc đến nhân tình, nhưng mỗi lần thẩm vấn Vương Lão Hổ thời điểm, hắn đều một mực khăng khăng là do nghe em nói, rất nhiều người sau đó đều cho rằng hắn nói như vậy là có thể là sự thật, nếu hắn không nghe được ít lời nói châm thọt, có lẽ sẽ không đi gϊếŧ ngay Trần Tiêu Tử , nhưng về chuyện này, hắn không có chứng cớ, cho nên có một số việc chỉ có thể đành là phải chấp nhận sự việc xảy ra trước mắt.

- Sự thật chính là lão đã gϊếŧ người, điều này là không có dị nghị đấy, đúng không? Cho nên gϊếŧ người thì phải đền mạng, đây là đạo lý từ cổ chí kim không hề thay đổi, cũng như chuyện của em đây này, có người báo với Trịnh Lão Tam để lộ vị trí hành tung của em, suýt chút nữa là em bị thủ tiêu chết rồi, , mượn đao gϊếŧ người cũng tốt, tự mình động thủ cũng thế, mục đích đạt tới là được rồi, nhưng cuối cùng kẻ chân chánh chủ mưu thì sẽ không bị khiển trách, bởi vì bọn họ giấu giếm rất kỹ không có chứng cứ, thoạt nhìn qua thì chuyện đối với bọn họ không có một chút nào quan hệ.
- Ý em nói đến là Hoắc Lữ Mậu sao?

- Nói thật, về mối quan hệ cùng em gái của chị, em một mực rất hối hận, tuy nhiên ban đầu là do em gái của chị câu dẫn em, về sau em cũng hõm sâu vào, cho nên em đối với Hoắc Lữ Mậu rất áy náy, đây là thật, dù sao, nhân sinh của em có bước ngoặt thay đổi, đầu tiên cũng là do nhờ hắn giúp đở em đấy, cho nên có một số việc, cái ân tình đó em vĩnh viễn nhớ rõ, nhưng từ khi em biết hắn muốn mượn đao gϊếŧ người về sau, cái loại này áy náy trước đây cũng đã biến mất, thay vào đó là trả thù, chị suy nghĩ một chút , hắn muốn em chết, mà ta lại thỉnh thoảng chơi lấy vợ của hắn, đây cũng là đàn ông một loại cảm giác thành tựu a.

- Em thật là đồ hỗn đãn, em không biết là Ngạc Như thật sự rất thích em sao?

Điền Thanh Như nghe được Đinh Nhị Cẩu nói như vậy, nàng thật sự rất tức giận, không đáng cho em mình gánh chịu .
- Nàng yêu thích em cái gì? Em có cái gì? Đơn giản là em tuổi trẻ, có thể mang đến cho cái cảm giác người đàn ông khác không thể cho nàng mà thôi, điều em rất rõ ràng, nàng dựa dẫm vào em chỉ là mối quan hệ xáƈ ŧɦịŧ, còn nói về tinh thần, thật xin lỗi, chỗ này không có đâu , nàng cũng không cần dựa dẫm vào em cái gì gọi là tinh thần an ủi..

Đinh Nhị Cẩu có chút tự giễu nói ra.

Điền Thanh Như mặt tức giận tái xanh nói không nên lời, quay người lại bất ngờ đánh hắn một tát tai.

- Cậu…cậu…cậu ..là đồ…vô lại.

Máu nóng bốc lên, hắn lạnh lùng nói:

- Nếu đã là vô lại thì em sẽ là là tên vô lại cho chị xem.

Đinh Nhị Cẩu nói xong liền lấn người tiến lên, ôm chầm lấy Điền Thanh Như.

- Lưu manh, cậu... cậu đừng chạm vào tôi!

Điền Thanh Như xấu hổ và giận dữ đẩy hắn ra đồng thời cũng thay đổi cách xưng hô.
- Hừ…em chỉ chứng tỏ cho chị thấy…..

Đinh Nhị Cẩu hung mãnh nhào qua, một tay ấn ngã nàng dựa vào cái ghế, lời hắn nói còn chưa dứt thì cảm thấy trước mắt hàn quang chợt lóe, âm khí bức người, Điền Thanh Như chụp lấy con dao dùng để gọt trái cây nằm ở trong hộc nhỏ trước xe, để ở tại trước ngực hắn, chất liệu thép phát ra lành lạnh…

- Cậu còn lấn tới, tôi sẽ gϊếŧ cậu ngay!

Điền Thanh Như chõ phải chống đỡ cái thành ghế nhỏm người dậy, tay trái nắm một cây dao nhỏ nhọn chỉa vào ngực Đinh Nhị Cẩu nói.

Đinh Nhị Cẩu không ngờ tới Điền Thanh Như thế mà nhanh nhẹn như thế, lập tức bị dọa ngây người, hắn kinh ngạc nhìn nhìn trước mắt cổ tay trắng như ngọc trắng, thoạt nhìn như mềm mại không xương tay nhỏ bé, giờ chỉ cần nhẹ nhàng về phía trước đẩy tới một nhát, chính mình lập tức biến thành một khối tử thi lạnh như băng…
Trong không gian nhất thời đông cứng lại rồi, hai người đều vẫn không nhúc nhích, bên trong xe an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người, vài giọt mồ hôi hột lớn hạt đậu theo cái trán Đinh Nhị Cẩu nhiểu xuống ở trên trước ngực áo sơ mi trắng của Điền Thanh Như, ánh mắt hắn chợt nhìn thấy mờ mịt một mảnh hồng trắng của lớp da bầu vú, hiện lên minh diễm không loá mắt, tròng mắt hắn lập tức trừng lớn nhìn xuống, hơi thở trở nên dồn dập …

- Cậu mà lấn tới tôi thật sự sẽ gϊếŧ cậu đấy!

Điền Thanh Như hét lên lên, cây dao lại nhấn đưa tới, đầu mũi dao đã rạch một chút trước ngực áo của hắn chạm vào da thịt, một làn khí lạnh như băng hàn thấu quá da thịt chui vào, Đinh Nhị Cẩu không khỏi rùng mình, hắn cúi đầu thì lại trông thấy nơi chỗ cổ xẻ một mảnh trắng noãn, bộ ngực no đủ do khẩn trương nên hô hấp cao thấp phập phồng, thân thể tuyệt vời như thế nếu bỏ lỡ lần này chỉ sợ sẽ không còn có cơ hội nhúng chàm, nếu thất bại trong gang tấc hắn thật sự cũng không cam lòng, bỗng nhiên trong lòng tà niệm lấn át lý trí, hắn hung hăng nói:
- Hôm nay nếu là ngày chết của em, thì em cũng muốn làm con quỷ phong lưu!

Hắn cắn răng ấn bộ ngực của mình về phía trước một cái, trực tiếp đối đầu lấy mũi dao, lập tức da thịt bị thủng vào một chút, vết máu đỏ sẫm nhiễm đỏ đầu mũi dao lan ra trên bộ ngực.

- Cậu….! ...em…làm cái gì..vậy?

Điền Thanh Như không nghĩ đến thằng này thường ngày thì cợt nhả, vì muốn giữ lấy chính mình, thậm chí ngay cả tánh mạng cũng không để ý tới, trong lòng nàng vô cùng khϊếp sợ, ngây dại ra.

Đinh Nhị Cẩu thì không để ý tới khϊếp sợ của nàng, hắn gầm lên một tiếng, hai bàn tay lớn mật luồn từ dưới vạt áo của nàng hai bên sáp nhập, không kiêng trên thân thể nàng vuốt ve.

Điền Thanh Như tay cầm cây dao nhỏ trên xe của hắn vô cùng sắc bén, đối với hắn bây giờ thì không có chút nào tác dụng uy hϊếp, dưới tình huống hắn bây giờ đang liều mạng như vậy, mà còn dám mạnh mẽ dâʍ ɭσạи trên thân thể của mình, hai bàn tay hắn luồn vào trong quần áo tại trên các bộ vị nhạy cảm người nàng khắp nơi sờ soạng vuốt ve, hành động của hắn làm cho Điền Thanh Như không dám tin đây là sự thật…
Điền Thanh Như hét lên, ngẩng đầu thì trông thấy đôi mắt hắn chớp động tỏa ra như loài dã thú, giống như là một xon chó sói đang đói khát đột nhiên nhìn thấy một con sơn dương to béo, chẳng biết tại sao khi Điền Thanh Như thấy ánh mắt của hắn như thế, phương tâm lại có một trận quỷ chiến, thân thể cũng bắt đầu run run, tứ chi mềm lại không có bất kỳ phản ứng nào khi quần áo của mình đang bị hắn thô bạo cỡi ra!

Đây thật là một màn cảnh tượng cổ quái kỳ dị tới cực điểm! Một giai nhân tuyệt thế, thân là phó kiểm sát huyện tài trí danh xưng, tay thì đang cầm con dao lợi khí, dưới tình huống đang bị một gã thanh niên trẻ tuổi không một tấc sắt cợt nhả đem y phục trên người từng cái từng cái bong ra từng màng, cho đến khi bị lột thành một thên thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trắng, đảo mắt nhìn qua thân đã không còn mảnh vải