Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 469: Cục diên không còn khống chế được



CHƯƠNG 415: CỤC DIÊN KHÔNG CÒN KHỐNG CHẾ ĐƯỢC.

– Trước mắt mà nói, tình huống ở trấn Độc Sơn thật không tốt, ý của tôi là Trường Sinh dù sao tuổi còn rất trẻ, phải chăng nên chờ cục diện ổn định, thì mới có thể thuận lợi khai triển công việc, đây mới là điều trọng yếu, tôi không nói là Trường Sinh năng lực làm việc không được, theo tôi được biết, Đinh Trường Sinh tham gia công tác chưa lâu, thời gian ngắn như vậy, lại còn quá trẻ liền gánh vác chức vụ chủ tịch trấn, có thích hợp hay không?

Chu Truyền Sinh quay lại, bắt đầu công kích Đinh Trường Sinh .

Đại chủ nhiệm Lâm Đức Vinh nhìn Trọng Hải, thấy Trọng Hải trên khuôn mặt đang mỉm cười, hình như đối vời lời phản kích của Chu Truyền Sinh tựa hồ không thèm để ý đến chút nào, nhưng Lâm Đức Vinh biết rõ , lần này Trọng Hải nói là nghiêm túc, với tư cách ẩn bên trong là đồng minh với Trọng Hãi, Lâm Đức Vinh biết là lúc này mình phải lên tiếng nói .
– Lão Chu, có khả năng và chí hướng không nên đề cập đến tuổi tác lớn hay nhỏ, Tôn Quốc Cường niên kỷ cũng không nhỏ, mấy năm làm chủ tịch trấn Độc Sơn này đã làm nên trò trống gì, ngoại trừ liên kết với mỏ than đá ra, Đinh Trường Sinh tuy là tuổi trẻ, có thể về công tác còn có chút kinh nghiệm chưa đủ, nhưng là hắn là thư ký của chủ tịch Trọng, có chủ tịch huyện đứng ở phía sau lưng chống đỡ, lão vẫn còn chưa yên tâm sao?

Lâm Đức Vinh đem hoàn cảnh xấu hóa giải một cách vô hình, làm cho Chu Truyền Sinh có một loại cảm giác ra một quyền bị đánh hụt, đúng vậy…có Trọng Hải ở phía sau hướng dẫn, còn có thể xảy ra vấn đề gì …. ? Nếu bây giờ Chu Truyền Sinh lại cắn vào chuyện này không nhả, như vậy rất rõ ràng, ngươi là xem thường khả năng của chủ tịch Huyện, vẫn là chưa tin vào năng lực chủ tịch huyện thì cũng không ổn..
– Chủ nhiệm Lâm nói không sai, theo tôi được biết , đồng chí Đinh Trường Sinh có khả năng không bình thường, hình như là chuyện xây dựng làm mới con đường QL 1 hình thức ban đầu là Đinh Trường Sinh đề xuất nói ra, mang theo dân chúng thôn Lê Viên hướng về quốc lộ 220 làm đường, Đinh Trường Sinh cũng hóa giải thành công hàng vạn mẫu lê trái bị ế, đồng chí này vẫn có năng lực đấy, trước mắt mà nói, trấn Độc Sơn đã trải qua sự kiện Tôn Quốc Cường không khí rất là trầm lặng, chúng ta cần một lực lượng mới rót vào, tăng cường sức sống cho toàn bộ ê kíp lãnh đạo tại trấn Độc Sơn, tôi tán thành ý kiến của chủ tịch Trọng, là để cho Đinh Trường Sinh thử qua một lần, nếu như đồng chí làm tốt hoàn thành nhiệm vụ, như vậy chứng minh chúng ta không có nhìn lầm người, nếu như không có bổn sự kia, chúng ta sẽ kịp thời rút ra, cũng sẽ không tổn thất cái gì đâu..
Vu Toàn Phương rõ ràng cũng thay mặt Đinh Trường Sinh ra mặt, ý kiến rất là cụ thể thay cho chủ tịch Trọng Hải nói .

Cục diện trước mắt làm cho bí thư Trịnh Minh Đường cảm thấy chột dạ, nếu như chỉ có mình đại chủ nhiệm Lâm Đức Vinh nói vài lời, vậy thì vẫn còn khả năng nằm trong phạm vi khống chế, bởi vì ông cũng đã nghe nói Lâm Đức Vinh cùng Trọng Hải mắt đi mày lại với nhau, nhưng còn phó bí thư huyện ủy Vu Toàn Phương từ lúc nào đã cùng với chủ tịch Trọng Hải cùng chung một chỗ? Cảnh tượng này khiến cho bí thư Trịnh Minh Đường đột nhiên có một loại cảm giác mình không còn làm chủ được cục diện, loại chuyện này lâu nay chưa từng xuất hiện, lần này cũng là do mình chủ quan, rõ ràng không có gặp trước trước với từng người bên thường ủy đảng bộ thương thảo về chuyện bổ nhiệm chủ tịch trấn Độc Sơn, thật là quá coi thường đối phương, nhưng dù sao thì chuyện này vẫn còn chưa kết thúc …..
Huyện đội trưởng lực lượng vũ trang Đào Hán Mạnh cũng là một người bí ẩn gây ấn tượng khó chịu làm người ta phát bực, nằm trong tổ chức thường ủy, vậy mà thông thường muốn đi họp hay không cũng chẳng cần báo trước cho ai biết, nhưng là lần này sau khi Vu Toàn Phương nói xong, người này còn rõ ràng thêm vào một câu:

– Ừ..thì cứ cấp cho người trẻ tuổi một cơ hội đi, hết chó thì bắt mèo…đâu cần phải giáng cho một gậy chết tươi vậy, cứ để đi xem sao, chứ đừng nói trước là không có làm được.

Khi có Huyện đội trưởng Đào Hán Mạnh tham gia vào làm Trọng Hải có một chút ngơ ngẫn, đây là ý gì ? Lúc nào thì Đào Hán Mạnh bắt đầu thay mặt mình nói chuyện, hồi tưởng lạ , mình và Huyện đội trưởng này hình như là cũng chưa hề nói qua một câu thân tình, chẳng qua là sơ giao mà thôi, nhưng hôm nay giống như hướng gió đã thay đổi hoàn toàn .
Trịnh Minh Đường hiểu rỏ cuộc họp này phải lập tức chấm dứt ngay tại đây, nếu không, rất có thể sẽ trở thành sự thật, ông vừa rồi cũng không có dũng khí nói mọi người giơ tay biểu quyết về chuyện của Đinh Nhị Cẩu, vì rất rõ ràng, Trọng Hải trong tay đã có vững vàng bốn phiếu, số còn lại thì cần phải trưng cầu ý kiến bí thư Chánh pháp ủy và chủ nhiệm phòng văn hóa thông tin? Cho dù là hai người kia giúp đỡ mình, nhưng trưởng ban Dương Đại Chí của ban kỷ luật thanh tra thì sao ? Ông ta đối với mình vừa rồi mới bị phê bình sẽ trả đũa, nhất định sẽ đứng về phía chủ tịch Trọng Hải một bên, đây là điều không nghi ngờ chút nào .

– Hiện giờ mọi người ý kiến còn có sự bất đồng về chức vụ chủ tịch trấn Độc Sơn, chúng ta sẽ chuẩn bị bàn tính lại sau , tan họp.
Trịnh Minh Đường uể oải nói ra .

Vẻn vẹn chỉ có một mình Chu Truyền Sinh là có chút ý kiến phản đối, giống như là chuyện đùa tiếu lâm, có thể nói từ ngày bí thư Trịnh Minh Đường công tác đến nay ở huyện Hải Dương, đây là lần thất bại đầu tiên trong cuộc họp thường ủy đảng, không có dấu hiệu nào nghiêng về phía bên của ông, điều này làm cho ông cảm thấy vô cùng khϊếp sợ, trước giờ từng người trong thường ủy đảng vẫn rất là rất nghe theo lời ông, Nhưng bắt đầu từ khi nào lại xuất hiện tình huống như vậy đây này?

Từng người thường ủy đảng bộ nối đuôi nhau ra ngoài, cuộc họp lần này không có giải quyết được vấn đề gì, ngoại trừ làm cho Dương Đại Chí rất là khó chịu, nhưng khó chịu nhất phải nói chính là bí thư huyện ủy Trịnh Minh Đường rồi, bàn tay khống chế huyện Hải Dương của ông bắt đầu bắt đầu bị buông lỏng, loại dấu hiệu này có lẽ đã sớm có, nhưng là ông không có chú ý tới, thế cho nên hôm nay lại có cục diện trở cờ như vậy …………………………..
………………………………………………………………………….

– Lão Chu, ngồi đi.

Khi vào văn phòng của mình, cùng đi vào là trưởng phòng tổ chức cán bộ Chu Truyền Sinh, Trịnh Minh Đường nói .

Ông biết Chu Truyền Sinh có lời muốn nói, xuất hiện loại tình huống vừa rồi, đối với Chu Truyền Sinh cũng không có một chút nào tốt, hiện giờ lại có một loại là bầu bí thương nhau mà cùng lo lắng .

– Bí thư Trịnh , thấy những người này đối với chúng ta đã bất mãn.

– Ừ… chuyện bất mãn này cũng không phải là một ngày hay hai ngày rồi, nhưng do tôi chủ quan , không nghĩ tới bọn họ sẽ mượn chuyện thay thế vị trí của Tôn Quốc Cường mà làm lớn chuyện, lão Chu à…qua chuyện này, chúng ta phảiđề cao cảnh giác ah.

– Vâng… tiếp theo nên làm cái gì? Chức vụ chủ tịch trấn này cũng không thể vô kỳ hạn keo dài không có người điền vào?
Chu Truyền Sinh lo lắng cau mày.

– Lão có người nào đó để đề cử không?

– Vốn là tôi muốn để cho phó chủ tịch thường vụ trấn Lưu Hòa Nguyên tiếp nhận, nhưng tình hình bây giờ xem ra, đưa người này không có thể có hiệu quả tốt rồi.

Chu Truyền Sinh cẩn nhắc nói ra, thật ra ông và Lưu Hòa Nguyên không hề có một chút quan hệ nào, nhưng do Lưu Hòa Nguyên động tác rất nhanh nhạy, khi biết tin chủ tịch Tôn Quốc Cường tự sát, thông qua một người họ hàng xa với vợ của Chu Truyền Sinh, đưa cho Chu Truyền Sinh năm vạn nguyên tiền mới vào tối ngày hôm qua, cho nên ông phải đem người này đẩy ra, hơn nữa Lưu Hòa Nguyên là thường vụ phó chủ tịch trấn lên thay củ tịch trấn cũng là đương nhiên hợp lý.