Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2207: Chương 2080 Sửa Chương



CHƯƠNG 2080.

Trần Lục sau khi rời đi, Đinh Trường Sinh cũng không có chú ý đến thịnh tình của nàng, mà là ra ngoài sân, ngồi bên dưới hàng hiên.

Nhìn ra được, Trần Lục lăn lộn cũng không tốt, cuộc sống cũng không dễ dàng, nếu lúc bắt đầu biết Trần Lục lăn lộn thảm như vậy, thì mình cho hắn một khoản tiền thì đã có thể mua chuộc được hắn, làm gì phải phí công như thế này, nhưng cũng có chút phiêu lưu, không biết hắn có chịu cầm lấy tiền của mình không?

Vừa mới ngồi xuống không lâu, thì nhận được điện thoại Hạ Nhạc Nhị.

-Như thế nào rồi? Không có sao chứ?

-Không có việc gì, chỉ là có tên côn đồ hướng đến trong sân nhà ném mấy con gà chó chết mà thôi, còn chuyện bên kia của chị cũng sao rồi, tôi không có nhiều thời gian ở lại Bắc Kinh, nều sự tình bên này xử lý không tốt, lúc tôi đi thì không an tâm.. .
Đinh Trường Sinh nói.

-Tôi nghe được tin tức là hắn đêm nay sẽ đến hội sở Thịnh Thế Vương Triều, còn nhưng vấn đề khác thì không rõ ràng lắm.

Hạ Nhạc Nhị nói.

-Tốt lắm, tôi đã biết, cám ơn chị nhé...

-Đừng cám ơn, vấn đề tôi nói cậu suy nghĩ như thế nào?

Hạ Nhạc Nhị giọng nói tại bên trong điện thoại cũng có vẻ rất lạnh, nhìn ra nàng đúng là một người đàn bà cao lãnh..

-Tôi bây giờ đang công tác ở thành phố Bạch Sơn, chỗ đó đang rất cần phải đầu tư, nếu như Hạ tổng có hứng thú, có thể đếnquan sát thăm dò, nói không chừng chị sẽ ưa thích chỗ đó, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tần Mặc cũng có khả năng sẽ đi đến Bạch Sơn một đoạn thời gian .

Đinh Trường Sinh nói.

-Nói như vậy, cậu đã quyết định?

Hạ Nhạc Nhị vẫn là lành lạnh, hỏi.

-Chuyện này còn phải tùy theo Tần Mặc…
Đinh Trường Sinh nói.

Hạ Nhạc Nhị không nói nữa, cúp điện thoại, nàng ngây người mấy phút, rốt cục thì thở dài một hơi.

Trần Lục trở về nhà vô cùng trễ, sắp đến tối rồi mới trở về, trong thời gian đó hắn gọi điện thoại nhiều lần cho vợ của mình, đều là hỏi người kia có rời đi chưa? Nhưng người kia cứ một mực ngồi ở dưới hang hiên trước nhà, như là bảo vệ giữ nhà vậy..

Trần Lục đẩy xe máy vào trong sân, lập tức đi đến gặp Đinh Trường Sinh hội báo thu hoạch.

-Đại ca, thật sự là tôi cũng không biết Cửu gia ở tại nơi nào, nhưng có nghe được đêm nay ông ta sẽ đi đến hội sở Thịnh Thế Vương Triều chơi, nhưng ông ta có đi hay không đến chỗ đó, thì tôi không biết .

Trần Lục khép nép nói, hơn nữa còn muốn tránh xa khỏng cách với Đinh Trường Sinh, sợ mình câu nào nói không đúng, thì lập tức liền bị đánh đánh, hôm nay bên cạnh cái giếng nước bị hắn đổ nước ngộp thở vẫn là hiện rõ mồn một trước mắt, đời này hắn chưa từng sợ chết qua như vậy.
-Tốt, tôi đã biết, tôi tin anh, cầm lấy cái này, chuyện này đứng nói với ai, nếu không thì anh cũng biết hậu quả đấy .

Đinh Trường Sinh nói xong đưa cho hắn một gói giấy nhỏ, sau đó đi ra khỏi, lúc này mặc dù đèn đường đã nất sáng, nhưng nơi này vẫn còn tối, Trần Lục mở ra gói giấy vừa nhìn, bên trong có một vạn đồng tiền, lúc hắn ngẩng đầu lên, thì đã không thấy hình bóng của Đinh Trường Sinh.

Đinh Trường Sinh quay trở lại nhà Tần Mặc, Diêm Lệ đã làm cơm xong, Đinh Trường Sinh xem như có sẵn để ăn , điều này làm cho Diêm Lệ không cao hứng, với lại nhìn thấy Đinh Trường Sinh biểu hiện vừa rồi với tên gia hỏa kia, làm nàng nhận thức được mặt khác của Đinh Trường Sinh phải nói là thô bạo.

Đinh Trường Sinh đương nhiên là không biết Diêm Lệ đang suy nghĩ về hắn như thế nào, dù sao sắc mặt Diêm Lệ thật không tốt nhìn.
-Hài người làm sao vậy? Tôi hiện tại không còn một thân nhân nào, Diêm Lệ, chị là chị em tốt của tôi, còn Trường Sinh là bằng hữu của tôi, các người không thể suy tính một chút về cảm nhận của tôi sao?

Tần Mặc đã sớm nhìn ra Diêm Lệ đối với Đinh Trường Sinh đối địch, theo từ lúc còn ở Hồ Châu đã là như vậy..

-Tôi…tôi có làm gì đâu?

Đinh Trường Sinh không biết mình bị nàng cằn nhằn cái gì, hỏi.

Diêm Lệ thì cắm đầu ăn cơm, chỉ trong chốc lát, ăn xong liền đi ra ngoài, Đinh Trường Sinh nhìn theo Diêm Lệ, đối với Tần Mặc nói:

-Tôi phát hiện cô nàng kia có cái gì không đúng.

-Làm cái gì?

Tần Mặc sửng sốt, hỏi.

-Tôi thấy chỉ cần tôi và cô cùng một chỗ, thì nàng liền có vẻ rất tức giận, tôi có cảm giác là nàng yêu thích cô đấy…

Lời này làm cho Tần Mặc trợn mắt há hốc mồm, nàng đương nhiên biết Đinh Trường Sinh nói đến yêu thích là có ý gì, cho nên khi Đinh Trường Sinh vừa nói như vậy, Tần Mặc đơn giản nghe qua là muốn té xỉu…
-Anh nói nhăng cuội gì đấy? Cứ nói hươu nói vượn, nghe qua thật là muốn nổi da gà a…

Tần Mặc cực lực phản ứng, chính mình khó khăn lắm mới cùng Đinh Trường Sinh có một chút tia lửa thân mật, tự nhiên lại bị chuyện vớ vẫn gì đó tiêu diệt hết, cho nên nàng phải giải thích.

-Tôi biết mà, tôi có nói là cô giống như Diêm Lệ đâu chứ….

Đinh Trường Sinh nói, nhưng Đinh Trường Sinh càng nói, Tần Mặc càng là sởn hết cả gai ốc

-Được rồi, đừng nói nữa, ghê tởm chết.

Tần Mặc đem chén cơm để phía trên bàn, không ăn nữa.

Đinh Trường Sinh không còn trêu ghẹo nàng nữa, lúc hắn nói đêm nay còn phải đi ra ngoài, Tần Mặc muốn hỏi hắn đi ra ngoài để làm chi, nhưng lời nói đến bờ môi thì lại trở thành:

-Cẩn thận một chút, sớm một chút quay trở về.

-Không rời xa tôi không được phải không? Vậy tối nay tôi sẽ lưu lại trong nhà với cô….
Đinh Trường Sinh nhìn nhìn Diêm Lệ phía ngoài sân, nhỏ giọng nói.

-Lại nói cái gì bậy bạ, anh cứ loạn nghĩ, tôi chỉ là lo lắng an toàn của anh, nơi này không thể so với tại Bạch Sơn của anh được, anh ở tại nơi này chỉ là con dán, so với chức quan của anh thì quan lớn hơn có hằng hà sa số, anh cẩn thận một chút .

Tần Mặc dặn dò.

-Tôi biết, cám ơn cô, tôi sẽ cố gắng về sớm, nhưng nếu tôi có việc không về được, thì cô cũng đừng lo lắng, nếu thấy không an tâm, thì cô hãy xuống tầng hầm ngủ.

-Không có việc gì, còn có Diêm Lệ đây mà..

-Tôi lo lắng.. đúng là Diêm Lệ đấy.

Đinh Trường Sinh nói.

-Anh lo lắng nàng cái gì?

Tần Mặc không rõ Đinh Trường Sinh có ý tứ gì, chẳng lẽ Diêm Lệ cũng không đáng tin cậy?

-Tôi lo lắng nàng đã làm hỏng… làm hỏng …cái bí ẩn kia của cô ….
Đinh Trường Sinh xấu xa da^ʍ tà nói.

-Hừ… nằm mơ đi, đầu óc cứ nghĩ gì đâu không, nói loạn thất tao bát, vậy mà làm lãnh đạo …

Tần Mặc nhìn thấy Đinh Trường Sinh cười dâʍ đãиɠ, giờ mới hiểu được hắn có ý gì.

Đinh Trường Sinh thuê xe taxi đến hội sở Thịnh Thế Vương Triều, tại trên đường phía đối diện xuống xe, nhìn vào bên trong hội sở Thịnh Thế Vương Triều vàng son lộng lẫy, có thể tại nơi này mở hội sở, đương nhiên không phải là nhân vật đơn giản, cho nên Đường Cửu Sơn đến nơi này ăn chơi, cũng không phải chỉ là đơn giản ăn chơi, có thể hắn cũng muốn tìm người sang để bắt quàng làm họ, tìm cái núi nào đó để dựa vào, hoặc là cùng với cái chỗ dựa của mình cùng nhau ăn chơi, tất cả đều là có khả năng .

Trước cửa hội sở là một cái quảng trường nhỏ đậu đầy xe sang trọng, xe tầm mấy chục vạn tiền thì không có thấy, Đinh Trường Sinh trước khi đi đã đổi một thân quần áo, nhìn qua chẳng khác gì một công tử nhà giàu, chỉ là còn thiếu một chiếc xe sang trọng, bên trong gara xe của Tần Mặc thì có, nhưng hắn tới nơi đây là tìm Đường Cửu Sơn, tự lái xe thì không tiện, với lại cũng không tốt nếu muốn thoát thân, cho nên thuê xe taxi đến là thuận tiện nhất.
Đinh Trường Sinh vừa vừa đi đến cổng còn chưa kịp tiến vào, thì bảo vệ duỗi tay cản hắn, hắn vừa lui lại, lúc này mới phát hiện nguyên lai là phía sau mình có một chiếc xe chạy vào, cho dù nơi này đèn đuốc sáng trưng, nhưng chiếc xe hơi kia có dán dấu hiệu hồng kỳ vẫn là thập phần bắt mắt, Đinh Trường Sinh liếc nhìn một cái liền nhận ra đây là được chiếc xe của Trung Quốc bản Rolls-Royce Hồng Kỳ l5, giá trị năm trăm vạn, lúc này xe đã dừng hẳn, bước xuống một người, làm cho ruột gan của Đinh Trường Sinh đều bị treo ngược lên.