Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2147



Đã nhận được file word truyện ĐNC và CTTH của bạnTruyenHD

, một lần nữa cám ơnTruyenHD và tất cả mọi người nhé...@TruyenHD, cám ơn bạn nhiều nhé...CHƯƠNG 2020.

Tần Mặc nhận ra xe của Đinh Trường Sinh, sau khi lầu trong căn biệt thự của mình, liền một mực nhìn sang động tĩnh bên biệt thự của Từ Kiều Kiều, quả nhiên, chỉ trong chốc lát Từ Kiều Kiều đi ra, theo sau chính là Đinh Trường Sinh, Tần Mặc nhìn thấy, tại trong lòng thầm mắng một câu cẩu nam nữ…

Đinh Trường Sinh không có đi cùng chung Từ Kiều Kiều, mà đi bộ đến trước cổng biệt thự Tần Mặc, bấm chuông ...
Không lâu, là Diêm Lệ mở cổng, nhìn thấy người đàn bà này là biết người Tần gia rồi, nàng vẫn luôn bảo vệ Tần Mặc, còn chưa thấy qua Tần Mặc đi đâu một mình…

-Sao cậu lại tới đây? Tìm ai?

Diêm Lệ khẩu khí rất lãnh đạm, khả năng nàng cũng biết sự tình Đinh Trường Sinh cùng Tần Mặc, cho nên này thái độ coi như là ra mặt bênh vực Tần Mặc.

-Đương nhiên là tìm Tần Mặc rồi, như thế nào, nàng có ở đây không? Tôi vừa nhìn thấy nàng mới quay về…

Đinh Trường Sinh nói.

-Có trở về cũng không gặp anh đâu, như thế nào… anh còn dám xông vào vào sao?

Diêm Lệ tiến lên trước một bước, thủ thế ra bộ cùng với Đinh Trường Sinh quyết đấu.

Đinh Trường Sinh há là người dễ chọc, nhìn đến tư thế của Diêm Lệ, không giận mà cười, hơn nữa hắn cười vô cùng quỷ dị, Diêm Lệ tiến lên trước một bước, hắn liền lui về phía sau từng bước, sau đó, nhìn Diêm Lệ lắc đầu rồi nói.
-Ách... này Diêm Lệ, tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?

-Có chuyện gì mà hỏi, nơi này không chào đón anh.. .

Diêm Lệ lạnh lùng nói.

Diêm Lệ không nói thêm, nhưng ánh mắt nhìn Đinh Trường Sinh vẫn là lãnh khí sát nhân, Đinh Trường Sinh mỉm cười, thấp giọng hỏi:

-Diêm Lệ, có phải là cô yêu thích Tần Mặc? Như thế nào sự tình tôi cùng Tần Mặc mà cô cứ xen vàoy phản đối vậy? Nơi này không có ngoại nhân, cô cứ nói thật, nếu thật cô yêu thích nàng, tôi có thể rời khỏi...

-Vô sỉ.

Diêm Lệ vừa nghe Đinh Trường Sinh nói lời này, nàng liền nhấc chân cao lên thành một chữ mã, thẳng tắp theo từ trên đỉnh đầu Đinh Trường Sinh ép xuống, một cước này nếu như bị nàng đá trúng, đầu của hắn không nở hoa thì cũng không xê xích gì nhiều…

Vì thế Đinh Trường Sinh liền nghiêng đầu, tiến về phía trước một bước, dùng bả vai của mình đỡ lấy chân dài của Diêm Lệ đang ép xuống, hơn nữa Đinh Trường Sinh hai tay còn ôm chặt lấy chân của nàng, khiến nàng muốn rút về đi thì cũng không thể nào, cứ vậy tư thế của Diêm Lệ đôi chân thẳng hàng, mà nàng thì mặt cái váy jean ngắn, cho nên toàn bộ hạ thể đều lồ lộ ra…
-Hỗn đản, mau buông….buông.

Diêm Lệ mắng .

Chính giữa hai chân nàng trong lúc đó cái gì cũng thấy rõ ràng, dưới loại tình huống này, Đinh Trường Sinh điều chỉnh thoáng cái góc độ, hắn liền chứng kiến, hai chân nàng phân ra, chính giữa cặp đùi ngọc là cái qυầи ɭóŧ ren màu hồng ôm lấy cái bánh bao thịt phồng lên, chứng kiến cái xinh đẹp này một màn, Đinh Trường Sinh hít vào một hơi, bánh bao thịt Diêm Lệ phảng phất cảm giác được có người đang liếc nhìn xem, bắt đầu có chút không an phận, phảng phất là cái qυầи ɭóŧ ren màu hồng quá chật nhỏ, bên trong cái âʍ ɦộ có chút màu tối của thảm lông ẩn hiện cũng rơi vào trong mắt Đinh Trường Sinh, còn có mấy sợi lông đen chui ra khỏi đường viền qυầи ɭóŧ đón gió run rẩy, và đây là lần thứ hai hắn lại nhìn thấy cái âʍ ɦộ của nàng..
Dương dương đắc ý, Đinh Trường Sinh vốn là cho rằng chính mình nắm chặc phần thắng, thì phát hiện Diêm Lệ bỏ qua cùng hắn phân cao thấp, một tay của nàng duỗi đυ.ng đến bờ eo mình, rút ra một cây súng ngắn, sợ tới mức Đinh Trường Sinh vội vàng đem đùi của Diêm Lệ buông ra, hai tay giơ lên đầu hàng.

-Dừng tay, các người ăn no rỗi việc à? Tại nơi này làm cái gì vậy?

Ngay tại thời khắc mấu chốt này, Tần Mặc theo từ bên trong căn biệt thự xuất hiện, Diêm Lệ đem súng thu hồi, sau đó hung dữ nói:

-Nếu anh còn nói như vậy lần thứ hai, tôi sẽ nhất định gϊếŧ anh..

Nói xong liền bỏ đi quay vào trong nhà…

Lời này theo Diêm Lệ trong miệng nói ra, làm cho Tần Mặc cũng bị dọa nhảy dựng, nhìn nổi giận đùng đùng Diêm Lệ quay trở về biệt thự, Tần Mặc xoay người hỏi Đinh Trường Sinh:
-Anh nói cái gì mà chọc cho nàng nổi lửa phát lớn như vậy hả?

-Chỉ nói đùa một chút, nếu như cô không ngại, chúng ta đi ra ngoài hồ một chút đi, tôi có việc muốn nói.

Đinh Trường Sinh chân thành nói.

-Được rồi, để tôi đổi đôi giày.

Nói xong Tần Mặc xoay người trở về nhà, Đinh Trường Sinh đứng tại cổng chờ đợi nàng.

Hai người đến bên hồ, đoạn đường này không ai nói lời nào, trên bờ hồ trồng đầy cây liễu rủ, gió nhè nhẹ lay động cành lá, hơi nước từ hồ bốc lên mát rượi, làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

-Anh không ở Bạch Sơn làm công tác cho tốt để cho dân chúng được nhờ, lại bỏ việc chạy đến đây tìm tôi, có chuyện gì?

Tần Mặc thấy Đinh Trường Sinh không nói lời nào, nàng cho rằng hắn có việc khó mở miệng, vì thế hỏi.

Mặc kệ nói như thế nào, mặc kệ Đinh Trường Sinh thích hay không thích mình, cũng không sao cả, chỉ cần chính mình không thấy thẹn với lương tâm của mình là được rồi, có người nói vừa gặp đã yêu là khó quên quên, kỳ thật khó quên nhất chính là tình cảm dần dần nảy sinh, cái loại này theo năm tháng thấm vào đến tận trong xương cốt mới là dứt bỏ khó nhất.
Cho nên, tuy rằng Đinh Trường Sinh muốn lảng tránh, hơn nữa hắn cũng đã hướng Tần Chấn Bang nói rõ ý tứ, nhưng Tần Mặc lại đối với Đinh Trường Sinh không có oán hận gì, có lẽ tại bên trong tiềm thức của nàng, vẫn còn giữ lại như vậy một chút hy vọng, vừa rồi mặc dù là hắn mới vừa cùng với một người đàn bà khác từ trong căn nhà đi ra, thậm chí trên người hắn còn có cái mùi vị của người đàn bà kia, những Tần Mặc đều vẫn là giả vờ không quan tâm đến.

-Tình huống trên tỉnh chắc cô biết a, Lâm Nhất Đạo từ tỉnh Trung Bắc sẽ tới tỉnh Trung Nam làm chủ tịch, tôi cũng vừa mới biết tin tức này.. .

Đinh Trường Sinh nói.

-Tôi cũng có nghe nói, làm sao vậy?

Tần Mặc nội tâm chấn động, phảng phất ý thức được cái gì, nếu bình thường thì Đinh Trường Sinh không sẽ bỏ công từ Bạch Sơn tới đây để hỏi vấn đề này…
-Tôi muốn biết, Lâm gia cùng Tần gia có quan hệ như thế nào đây? Lần này ông ta đến tỉnh Trung Nam, đối với cái hạng mục Px có ảnh hưởng gì không?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Anh còn quan tâm cái hạng mục này sao?

Tần Mặc đối với lý do Đinh Trường Sinh thật là hoài nghi, nếu đã rời khỏi Hồ Châu, thì hỏi đến cái hạng mục này có ý nghĩa gì? Mặc kệ như thế nào, hạng mục này là không có khả năng dời đến Bạch Sơn được , bởi vì hoàn cảnh giao thông tại Bạch Sơn không có thuận tiện như Hồ Châu ..

-Đúng vậy, mấy ngày hôm trước bí thư Chu có gọi điện thoại cho tôi, nói cái hạng mục này có thể sắp khởi động, còn có rất nhiều công tác phải làm, cô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?

-Ừ…tôi biết, còn anh vừa mới hỏi mối quan hệ Tần gia với Lâm gia, nói như thế nào đây… đã nhiều năm qua không có lui tới, bây giờ Lâm gia cùng Tần gia đều đã là thuộc về tiểu gia tộc rồi, tuy rằng Lâm gia lần này tranh thủ được một chức vụ chủ tịch tỉnh, bất quá là nỏ mạnh hết đà thôi, Tần gia thì càng không cần phải nói, kỳ thật nói cho cùng, bất quá bên nào cũng có trận doanh, từng người tự chiến thôi .
Tần Mặc chậm rãi nói.

-Um… chẳng qua là tôi có người bằng hữu tại tỉnh Trung Bắc đắc tội với Lâm Nhất Đạo, nên bị kết cuộc vô cùng thê thảm, cửa nát nhà tan, đến bây giờ còn ngồi trong nhà tù, không biết khi nào thì mới giải oan được đây .

Đinh Trường Sinh thở dài nói.

-Nếu là như vậy thì không dễ làm rồi, Lâm Nhất Đạo thì tôi không quen thuộc, nhưng cha tôi rất có thể nhận thức hắn, hắn rất là thủ đoạn và ngông cuồng, lần này đến tỉnh Trung Nam, thì tỉnh Trung Nam sẽ không yên lặng được rồi, chuyện này không phải là tôi nói, mà là do chú Chu nói .

Tần Mặc gật đầu nói.

-Nếu như sắp tới cô qua trở lại kinh thành, thì nhờ cô trao đổi qua với cha cô về chuyện này, để tôi lắng nghe một chút ý kiến của cha cô..

Đinh Trường Sinh cuối cùng nói.

-Ừ… được rồi…còn anh…ở tại Bạch Sơn như thế nào rồi?
Tần Mặc mặc dù nội tâm nói cho chính mình, không nên hỏi cũng đừng hỏi về chuyện của hắn, phải bày ra một bộ tư thái không quản đến, nhưng khi đối mặt với Đinh Trường Sinh, nàng lại không giữ được thái độ như vậy.

-Cũng tạm được, nếu có thời gian, cô có thể đến Bạch Sơn chơi, chỗ đó thắng cảnh cũng không ít...

Đinh Trường Sinh nói.

- Cám ơn.

-Sao lại khách sáo như vậy? Thay tôi gửi lời thăm chú Tần, nếu có thời gian, ttôi sẽ đến thăm ông ấy…

. Đinh Trường Sinh cũng cảm giác được vấn đề ở giữa hai người, giống như ngoại trừ trao đổi về chính sự, còn nói về những chuyện khác đều lúng túng.