Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2107:



CHƯƠNG 1979.

-Hừ… nha đầu này, có phải con đã sớm có chủ ý này? Còn tới hỏi cha à..

Lương Khả Ý đối với tâm tư của con gái mò thấu, cười nói.

-Con chỉ là muốn nghe một chút đề nghị của cha thôi .

Lương Khả Ý làm nũng nói.

-Con hiện tại chỉ là một cô gái, hiện tại không thể tự mình gánh một phương, Bạch Sơn thì nơi đây vẫn còn chưa chú ý tới, cha thấy con đến đó cũng được, trình tự của tổ chức thì con cũng biết rồi, con đã công tác ở phòng tổ chức cán bộ tỉnh lâu như vậy, đến phòng tổ chức cán bộ thành phố Bạch Sơn rèn luyện thêm một chút cũng tốt, còn làm các vị trí khác, cha lo lắng con ứng phó không đến, bên dưới cơ sở có rất nhiều việc, cũng không phải là dễ làm, con còn quá non, không thích hợp .

Lương Văn Tường suy nghĩ, nói.

-Ha ha, con cũng nghĩ như vậy, con sẽ đến phòng tổ chức cán bộ thành ủy Bạch Sơn, đi xuống rèn luyện cũng là chuyện đương nhiên, con sẽ nói cùng Ấn chủ nhiệm .
Lương Khả Ý cao hứng nói.

-À…mà này, làm sao con lại muốn đi đến Bạch Sơn vậy?

Lương Văn Tường không hiểu hỏi.

-Tỉnh thành con không muốn ở lại, Hồ Châu thì có nhiều chuyện phiền toái lắm, ngoại trừ hai cái địa phương này, thì Bạch Sơn là nơi gần tỉnh thành nhất, con còn có khả năng thường xuyên quay về thăm cha, hiện tại giữa Giang Đô và Bạch Sơn đã có đường sắt cao tốc, chỉ đi một giờ thì sẽ đến…..

Lương Khả Ý đứng lên, cảm thấy mỹ mãn duỗi cái eo mỏi của mình, rồi đi ngủ.

………………………………………………………………………………………………………..

Đinh Trường Sinh vốn là cho rằng Lý Thiết Cương không nhanh như vậy quay trở về, nhưng khi hắn sau khi đến cơ quan kỷ ủy, thì Tề Nhất Hàng âm thầm đến phòng làm việc của hắn, đóng cửa lại, hỏi:
-Này, có phải cậu đang chọc tức lão đại, tôi vừa mới hồi báo xong công tác, sắc mặt lão đại không tốt, cậu cẩn thận một chút, như thế nào mà khi nhắc tới cậu thì nghiến hàm răng vậy?

-Tôi dám sao? Làm gì có lá gan đó?

Đinh Trường Sinh trợn mắt nhìn Tề Nhất Hàng một cái, nhưng trong nội tâm xác thực có chút run run, Lý Thiết Cương uy danh tại tỉnh Trung Nam tuyệt đối không phải là gió thổi, nhất là lần này La Minh Giang xuống ngựa, ngoại giới đã sớm đồn đại nói là người ở sau lưng Lý Thiết Cương lên tiếng quyết định, như vậy đồn đại vừa lan ra, làm ai bắp chân cũng phải như là chuột rút.

-Mau đi đi, lão đại đang chờ cậu đấy.

Tề Nhất Hàng nói.

Đinh Trường Sinh biết, cửa ải này sớm muộn gì cũng phải bước qua, vì thế đến tại trước cửa phòng Lý Thiết Cương hít sâu một hơi, gõ cửa rồi đi vào.
-Đến đây, ngồi đi .

ngẩng đầu nhìn là Đinh Trường Sinh, sắc mặt dễ nhìn một chút, nhưng Đinh Trường Sinh minh bạch, trăm vạn không thể bởi vì Lý Thiết Cương sắc mặt dễ nhìn một chút mà mình liền buông lỏng cảnh giác, chẳng những hắn không ngồi, hơn nữa còn đứng thẳng tắp ở trước mặt Lý Thiết Cương.

-Như thế nào, còn cần tôi tự mình giúp cậu ngồi lên ghế dựa sao?

Lý Thiết Cương thấy bộ dạng Đinh Trường Sinh, trong lòng tức giận đến không chỗ phát tiết.

Lần này sự tình, nếu như không phải là Đinh Trường Sinh khởi xướng, cha con của La Minh Giang tuyệt đối không bị ngã ngựa nhanh như vậy, Lý Thiết Cương sở dĩ quay trở về sớm, mục đích duy nhất đúng là muốn làm một chút cố gắng cuối cùng, đem Đinh Trường Sinh ở lại kỷ ủy với mình.

Bởi vì đối với kỷ ủy mà nói, Đinh Trường Sinh đúng là một nhân tài hiếm có, có đôi khi Đinh Trường Sinh lá gan quá lớn, nhưng nếu như cứ như nhân viên kỷ ủy công tác, làm vụ án cứ tình trước tính sau, thì có thể làm hỏng thời điểm tốt nhất , nếu như không có Đinh Trường Sinh tại Bạch Sơn gắt gao nhìn chằm chằm động tĩnh Tôn Truyền Hà, như vậy có khả năng con của Tôn Truyền Hà đem nhiều tiền tham ô cùng tang vật đều dời đi tẩu tán hết sạch, nếu muốn định tội một quan viên tham nhũng, không có tang vật, thì như thế nào định đây?
-Bí thư, để cháu chính mình đến ngồi .

Đinh Trường Sinh ngượng ngùng, đành phải là ngồi xuống.

-Trường sinh, lần này tôi trở về không được bao lâu, còn có rất nhiều việc phải làm, thời gian không có nhiều lắm, cậu hãy nói cho tôi nghe lời chắc chắn, có thể ở lại tỉnh kỷ ủy hay không? Chức vụ chủ nhiệm phòng số hai hoặc là phòng số một thì cậu tùy ý chọn lựa, tôi tự tin không nhìn lầm ngươi, cậu ghét ác như cừu, rất giống với tôi, tôi đây cũng là vì tổ chức mà bồi dưỡng cán bộ, không có tư tâm nào cả trong đây .

Lý Thiết Cương là người thẳng thắn, tuyệt đối không có nói chuyện vòng cong, chuyện gì thì ra chuyện đó.

-Bí thư, thực xin lỗi, cháu…

Đinh Trường Sinh cũng không nghĩ tới Lý Thiết Cương thẳng thắn như vậy, cho nên mình không có lời nào tốt để cự tuyệt…
-Được, tôi minh bạch, dù tôi cũng biết cuối cùng là kết quả sẽ như thế, nhưng tôi không cam lòng, cho nên tự mình trở về cùng cậu nói chuyện, nói thật, dù là cậu đi, hay là lưu lại, tôi Lý Thiết Cương đều rất cám ơn cậui, ít nhất là vụ án này cậu làm tốt, tôi thật tâm hy vọng cậu có thể ở lại kỷ ủy công tác, bây giờ tình thế như thế nào thì cậu cũng biết, công tác kỷ ủy càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng gian khổ, kỷ ủy xác thực cần phải có người giống như cậu vậy, có dũng có mưu …

Lý Thiết Cương đứng lên nói.

Đinh Trường Sinh cũng nhanh chóng đứng lên, nhưng hắn trong lòng hiểu rõ chính mình có bao nhiêu cân lượng, cho nên Lý Thiết Cương nói như vậy, hắn cũng không có để ở trong lòng, khen người ai cũng nói được, nghe một chút rồi để trôi qua đi, nếu cứ suy nghĩ đến lời khen như vậy, thì khẳng định sẽ dễ dàng rơi vào trong hố .
-Bí thư, cám ơn bí thư khích lệ, cháu thật sự là không giỏi như vậy, đoạn thời gian công tác tại kỷ ủy, cũng không thiếu gây phiền toái cho bí thư, chính cháu cũng cảm thấy áy náy.. .

Đinh Trường Sinh ăn ngay nói thật nói.

Lý Thiết Cương vòng qua bàn làm việc, đi đến trước mặt Đinh Trường Sinh, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:

-Tôi lại không sợ phiền toái, lại còn thật sự là hy vọng cậu có thể một mực gây phiền toái cho tôi theo cách như vậy, nhưng hiện tại xem ra là không được rồi, quên đi, dưa xanh hái ăn không ngọt, tốt xấu gì chúng ta cũng là đã quen biết nhau, vật này tôi tặng cho cậu a, đây là do ngày trước l lãnh đạo của tôi tặng cho tôi đấy, nay tôi chuyển tặng cho cậu, cứ tính là chúng ta từng làm đồng nghiệp, lưu lại làm kỷ niệm đi.

Lý Thiết Cương nói còn chưa dứt lời, quay người lại, theo từ góc bàn, cầm lấy một cái chặn giấy đưa cho Đinh Trường Sinh, nói.
Đinh Trường Sinh tiếp nhận vào tay, thấy khá nặng, giống như là làm bằng đồng, trên chính diện có khắc vài chữ làm hắn cảm giác cái chặn giấy này có lai lịch bất phàm, bốn chữ khắc rõ: “ Cương trực công chính.”

Mặc dù chỉ là ngắn ngủn bốn chữ, nhưng mấy ai có thể thật làm được như vậy? Nhất là ở chốn quan trường, chỉ cần ngươi phía trên có người, ai có thể làm được “ cương trực công chính “?.

-Ai ui, bí thư, cháu không dám nhận đâu, đồ vật quý trọng như vậy …cháu..

-Tốt lắm, nếu cậu không rời khỏi kỷ ủy, thì tôi sẽ không tặng vật này cho cậu, như thế nào đây?

Lý Thiết Cương câu nói đầu tiên đã gài Đinh Trường Sinh vào điểm chết rồi, làm sao hắn có khả năng không rời đi.

Nhìn thấy Đinh Trường Sinh do dự, Lý Thiết Cương cười nói:

-Tốt lắm, thường xuyên gọi điện thoại cho tôi, nhưng Đinh Trường Sinh, tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu ngày nào đó làm trái với kỷ luật, pháp luật, tôi vẫn sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, hiểu ý của tôi không?
Lý Thiết Cương hung hăng nói.

-Bí thư, cháu nhớ kỹ rồi, cám ơn bí thư .

Đinh Trường Sinh lui ra phía sau từng bước, thật sâu hướng Lý Thiết Cương cúi đầu chào một cái.