Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1995



1885:

Đinh Trường Sinh ở tại trong văn phòng Thạch Ái Quốc đã hơn nửa ngày, thẳng đến khi Đinh Trường Sinh sắp rời đi, Thạch Ái Quốc đứng dậy đến bên người Đinh Trường Sinh, vỗ bờ vai của hắn, nói ra:

-Mọi thứ để trong đầu nhiều hơn, ban kỷ luật thanh tra không thể so với các cơ quan đơn vị khác, đó là đắc tội với người, cái gọi là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cháu phải chú ý đến sự an toàn của mình nhiều hơn, có một số người vì ích lợi của mình, thì bất cứ chuyện gì cũng đều dám làm được.

Đinh Trường Sinh sững sờ, về vấn đề an toàn, hôm nay là lần thứ hai nghe nói đến, tại ban kỷ luật thanh tra thì người lãnh đạo trực tiếp Tề Nhất Hàng đã đến nói vấn đề này, hơn nữa hắn đang sử dụng văn phòng mà trước đây cũng là của một đồng sự trong ban kỷ luật thanh tra đấy, hình như tên là Trần San, điều này làm cho Đinh Trường Sinh ý thức được, không ở trong nghề thì cứ tưởng tình hình cái nghề đó thật là tốt, chính hắn trước kia đối với ban kỷ luật thanh tra thật đúng là không có bao nhiêu hiểu rõ, chẳng lẽ một chuyến đi lần này thật đúng là nguy cơ tứ phía sao?
-Cháu hiểu rồi ạ..

-Ừ, chỉ mong cháu thật sự minh bạch, lão Lý lần này muốn lấy cháu về, chú thấy được rất rõ ràng, cháu bây giờ cơ hồ là bốn bề thọ địch, lão Lý đây chẳng qua là dùng ngươi để đốt một mồi lửa làm cho người phải cố kỵ, cái công ty Hán Đường Trí Nghiệp không phải là ai cũng có thể đắc tội được, cháu có hiểu ý chú nói không?

Đinh Trường Sinh làm sao có thể nghe qua mà không hiểu ý tứ của Thạch Ái Quốc, xem ra bất luận là tỉnh kỷ ủy hày là phía trên của tỉnh kỷ ủy, đối với cái công ty Hán Đường Trí Nghiệp này cũng đều có giữ lại thái độ, nói như vậy, mình ở ban kỷ luật thanh tra mới là an toàn nhất đấy.

-Cháu đã biết, cháu nhất định sẽ cẩn thận hơn.. .

-Cháu biết là tốt rồi, lại có lời này một chút, nếu như có thể, Hồ Châu có một ít người thì cháu nhất định phải động vào đấy, ngươi bất động người, thì người cũng sẽ đánh ngươi, vì vậy, xem ra cháu nếu đánh rắn thì phải đánh giập đầu, chính cháu phải nắm chắc đi.
Thạch Ái Quốc khi nói xong lời này cơ hồ là cắn răng nói.

Thế nhưng Đinh Trường Sinh sau khi nghe được thì kinh hồn bạt vía, Thạch Ái Quốc đây là ý gì về người Hồ Châu đây, đuổi hắn ra khỏi Hồ Châu, không phải là La Bàn Hạ sao? Chẳng lẽ La Bàn Hạ có vấn đề với Đinh Trường Sinh mà bên trong có những vấn đề mình không hiểu rõ? Nhưng mà rất rõ ràng, cho dù đó là kẻ thù, cũng phải xem cho chuẩn đối phương là thuộc dạng nào, nếu bịa đặt tội danh áp lên, đừng nói đến ai cũng không đáp ứng mình, mà chính mình cái cửa lương tâm cũng không qua được a.

Lập tức chỉ có thể là gật đầu trước nhận lời, đầy là điều sau cùng mà hắn không hiểu ý tứ của Thạch Ái Quốc, đến cùng là có ý gì, mình thật đúng là không rõ.

Đinh Trường Sinh lấy lý do cần tìm chỗ trú ngụ, hướng Tề Nhất Hàng hôm nay xin xin nghỉ, rồi quay trở về khách sạn mà Đinh Trường Sinh đã thu xếp trước đó, Khấu Oánh Oánh cùng Tưởng Mộng Điệp rõ ràng ở đã đến chung trong một gian phòng, như thế làm cho Đinh Trường Sinh mở rộng tầm mắt, hai nguời trên đường thì nhao nhao, lúc này tại sao lại ở chung trong một phòng đây?
Đinh Trường Sinh không quản đến các nàng, mà trực tiếp tiến vào gian phòng của Đỗ Sơn Khôi.

-Anh chuyến đi này vất vả chứ… .

-Khục, vất vả cái gì, so đi du lịch cũng không sai biệt lắm, bất quá cũng may là đã hoàn thành, Kỳ Phượng Trúc rất cẩn thận, Mã Kiều Tam cùng lão ở một chỗ đã thật lâu, nhưng vẫn không chiếm được sự tín nhiệm của lão, đây là phong thư, lão nói chỉ cần người nhận thư nhìn phong thư này, thì cái gì cũng đều minh bạch.

Đỗ Sơn Khôi đem một phong thư cho Đinh Trường Sinh.

Đinh Trường Sinh lấy tới nhìn qua, phía trên viết cũng không có nhiều ý tứ, tối đa là nói Vũ Văn Linh Chi chiếu cố thật tốt cho con gái, sinh hoạt tốt, lão ở bên trong nhà giam cũng rất tốt, tất cả đều không cần lo lắng.

Nhìn hồi lâu Đinh Trường Sinh cũng không nhìn ra phong thư này bên trong có ý gì, nhưng mà nếu như Kỳ Phượng Trúc đã nói như vậy, như vậy phong thư này tầm quan trọng như thế nào cũng có thể nghĩ, vì thế Đinh Trường Sinh vốn là người cẩn thận, sau đó dùng điện thoại chụp một tấm hình để chuẩn bị sẵn bất cứ tình huống nào.
-Ừ, trước như vậy đi, đúng rồi, Mã Kiều Tam tâm tình như thế nào rồi?

-Rất tốt, dựa theo ý của cậu, đã chung cho bên trong nhà giam không ít tiền, hắn hiện tại không ra ngoài làm việc, mà cùng theo Kỳ Phượng Trúc quản lý ở thư viện, hắn rất hài lòng, tôi thấy có lẽ không có vấn đề, chỉ là hắn hiện tại quan tâm nhất chính là giảm hình phạt.

Đỗ Sơn Khôi cau mày nói.

-Chuyện này anh nhớ báo chợ vợ của hắn biết, nhưng mà hắn hiện tại thời gian bị án tù qua ngắn, không có khả năng liền giảm hình phạt ngay bây giờ đâu..

Đinh Trường Sinh phân phó nói.

-Vậy được, tôi sẽ mau chóng làm chuyện này .

-Còn có, em hiện tại đã đến trong tỉnh công tác, nhưng mà chuyện phiền toái cũng nhiều, hiện giờ còn Tưởng Mộng Điệp cùng Khấu Oánh Oánh, sắp tới thì Khấu Oánh Oánh vào học đại học đấy, còn Tưởng Mộng Điệp thì bị anh em A Long tập kích một lần, cũng may em vừa đúng lúc cứu được, nếu anh đến Hồ Châu xong việc rồi thì tranh thủ thời gian quay trở lại đây, đây là địa chỉ căn biệt thự, tìm đến công ty bảo vệ hỏi một chút, tăng cường bảo vệ cho căn biệt, trước anh cứ bảo hộ các nàng một đoạn thời gian, để cho qua trong khoảng thời gian này rồi hãy tính… .
Đinh Trường Sinh nói, hắn ngày mai muốn sẽ đi theo Tề Nhất Hàng xuất phát phá án, cũng không biết đi đến nơi nào, vì vậy sự tình bên này phải an bài trước cho tốt, nếu không nhỡ có chuyện gì xảy ra trở tay không kịp, đến lúc đó thì càng thêm phiền toái.

-Được, không thành vấn đề, việc này cứ giao cho tôi.

Đỗ Sơn Khôi nhận lời nói.

Ngày hôm sau Đinh Trường Sinh vừa tới văn phòng, thì đã bị Tề Nhất Hàng kêu đi qua văn phòng.

-Đinh phó chủ nhiệm, chúng ta hôm nay xuống dưới phá án, cậu lái xe của mình hay vẫn đi cùng xe với chúng tôi..

-Tề chủ nhiệm, nếu không cứ như vậy đi, tôi lái xe của mình, anh ngồi xe của tôi chúng ta trên đường đi cũng tiện trao đổi, nhờ anh chỉ cho tôi biết thêm về quy củ của kỷ ủy chúng ta, bởi vì tôi sợ không hiểu những quy củ này, đắc tội với người là chuyện nhỏ, chỉ là lo lắng làm chậm trễ sự tình..
Đinh Trường Sinh thương lượng nói.

-Tốt lắm, đi thôi.

Tề Nhất Hàng cùng theo Đinh Trường Sinh lên chiếc xe của hắn, phía trước là một chiếc xe du lịch Jinbei, Đinh Trường Sinh không nhìn thấy rõ trong xe có bao nhiêu người, nhưng mà trong lòng của hắn nói thầm, đây là làm bản án gì, mà lại gây nên động tĩnh lớn như vậy.

-Tề chủ nhiệm, chúng ta đi chỗ nào đây?

-Đi đến thành phố Bạch Sơn..À.. đúng rồi, tôi nhớ ra cậu cũng là người của Bạch Sơn phải không?

Tề Nhất Hàng hỏi.

Đinh Trường Sinh trong nội tâm ngược lại là run lên, thời điểm này đi đến thành phố Bạch Sơn, còn dẫn theo nhiều người như vậy, nếu là bản án này liến quan đến bí thư thành ủy mà nói, thì cũng không thể nào để cho Tề Nhất Hàng một chủ nhiệm cấp phòng đi a, ít nhất cũng phải là phó bí thư ban kỷ luật thanh tra tỉnh, hơn nữa, cũng không có khả năng xuống dưới rồi tự mình bắt người a, bổi vì đơn giản chỉ cần gọi điện thoại đến trong tỉnh họp, chẳng phải là giải quyết xong?
-Đúng vậy, tôi là người huyện Hải Dương, thành phố Bạch Sơn.

Đinh Trường Sinh nói ra, trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ, nếu như biết rõ ta đã là người huyện Hải Dương, thành phố Bạch Sơn, thì có cần phải hỏi sao?