Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1861: Chuyện này không phù hợp với lẽ thường



CHƯƠNG 1827: CHUYỆN NÀY KHÔNG PHÙ HỢP VỚI LẼ THƯỜNG.

Từ khi Lương Văn Tường thị sát Hồ Châu xong, sau đó Hồ Châu phát sinh vô cùng nhiều chuyện làm cho người thật không ngờ đấy, một chính là trên tỉnh chính thức đã duyệt ý kiến phúc đáp Hồ Châu về việc thành lập hạng mục khu hậu cần lớn nhất, cái hạng mục này tiếp giáp với khu đang phát triển, cùng khu đang phát triển nối liền thành một mảnh, tọa lạc đến bên hồ Lạc Mã xinh đẹp.

Hạng mục theo đã được duyệt, lại đến lúc khởi công xây dựng, trước sau không đến một tháng, bởi vì khu đang phát triển đang có mảng lớn đất đã trưng dụng trước đây, nhưng không có nằm trong khu vực qui hoạch, trước chia cho làm kho hậu cần sử dụng, chờ đến lúc khu đang phát triển hiện hữu nếu không đủ để dung nạp thêm đầu tư xí nghiệp, lại đó sẽ mở rộng quy mô khu đang phát triển theo hướng bắc.
Tốc độ cực nhanh, các cấp chính phủ cùng nghành hiệu suất độ cao, đây cũng là việc mà Hồ Châu trước giờ chưa từng thấy qua, điều này làm cho rất nhiều người đều mở rộng tầm mắt.

So sánh với kho hậu cần đang trống khua chiêng mà nói, có một người chính thức nhậm chức chẳng có gây chú ý đến ánh mắt của người ngoài, nhưng mà cái đến nhậm chức lại khiến cho Đinh Trường Sinh rất quan tâm đấy, bởi vì cá nhân này chính là người mà La Đông Thu có ý định đặt cây đinh tại Hồ Châu, Cảnh Trường Văn.

Thời điểm này Cảnh Trường Văn lại chính thức cắm đến Hồ Châu, điều này làm cho Đinh Trường Sinh khó hiểu, bởi vì La Đông không còn dính đến mảnh đất xí nghiệp này nữa, nói cách khác, La Đông Thu đến trình độ này, vẫn kiên trì đem Cảnh Trường Văn điều tới đây, nhất định là có mục đích, còn về phần mục đích là cái gì, thì rất khó nói.
…………………………………………………………………………………….

Hoa Cẩm Thành thân thể còn chưa có hoàn toàn khôi phục, trước kia vốn thân thể của ông đã bị tửu sắc bào mòn, vừa rồi lại bị Cảnh Trường Văn hung hăng hù dọa một phen, giờ nếu muốn khôi phục sức khỏe lại, sợ là phải từ sáu tháng bồi bổ nghỉ ngơi trở lên.

Trời thì rất nóng , Đinh Trường Sinh mặc cái quần sọt ngồi xổm dưới thân cây, tay cầm khẩu súng săn ngắm lấy, trong phạm vi tầm mắt, có mấy con đà điểu đang rất nhanh chạy trốn.

Cách không xa Đinh Trường Sinh, Hoa Cẩm Thành đang ngồi nghỉ ngơi dưới ánh mặt trời, từ khi được thả về nhà, ông vẫn cảm thấy rất lạnh, vì vậy mặc dù là trời nóng như vậy, cũng là tắm nắng như vậy.

-Chú Hoa, súng này có giấy phép không vậy?

Đinh Trường Sinh một bên vừa nhắm, vừa hỏi..
-Có chứ…. súng săn có giấy phép, yên tâm đi, không ai tìm đến đâu .

Hoa Cẩm Thành cười cười nói.

-Vâng… chú cũng cẩn thận một chút, Cảnh Trường Văn lần này tới Hồ Châu, không có đơn giản như vậy, lấy trước là hướng về cháu mà đến, hiện tại có thể là hắn là hướng về phía chú đấy? Hiểu chưa ?

-Không rõ, Đinh chủ nhiệm, có ý tứ gì?

Hoa Cẩm Thành nhìn xem Đinh Trường Sinh hỏi.

"Đoành…" đúng lúc này, Đinh Trường Sinh tay bóp lấy cò súng, tiếng sung nổ vang lên, đã nhìn thấy con đà điểu đang chạy đã mất đầu rồi, khẩu súng săn này là Hoa Cẩm Thành mua ở nước ngoài, tiền làm giấy phép đã mất hết mấy vạn, nhưng mà lâu nay vẫn cất trong nhà, chưa từng có dùng thử qua, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy uy lực của nó.

-Ài, không thể không nói, cái đồ chơi này của tụi Tây chế tạo thật là tốt, uy lực lớn như vậy, chú Hoa, thấy tài nghệ bắn sung của cháu tốt không?
Đinh Trường Sinh đứng lên, trên vai mang khẩu súng, như là một tay cao bồi trong phim Mỹ vậy.

-Ừ, không phải tốt, mà thật là tốt, tôi thấy cậu lấy khẩu sung này đi, tôi cũng không cần, giữ ở trong nhà hàng năm còn mất công bảo dưỡng .

Hoa Cẩm Thành thừa cơ nói ra.

Đinh Trường Sinh cười cười, ngồi xuống đối diện với Hoa Cẩm Thành, hắn uống một ngụm nước khoáng, đem súng đưa cho người bên cạnh, người nọ lấy sung cùng đạn cầm đi ra nơi khác.

Hoa Cẩm Thành hướng phía dưới che nắng xê dịch, ông biết rõ Đinh Trường Sinh đang bận rộn như vậy, mà còn đến nơi đây gặp mình, chắc chắn không phải là an ủi đơn giản như vậy, ông đang chờ Đinh Trường Sinh nói.

-Chú Hoa, nơi đây không có người khác, cũng là trong địa bàn của chú, chú hãy cho cháu biết, đến cùng thì chú có bao nhiêu tiền? Nghe nói chú là đại gia số hai của Hồ Châu, tài sản của chú có bao nhiêu thì hãy nói thật nhé..
Đinh Trường Sinh nhìn chằm chằm vào Hoa Cẩm Thành hỏi.

-Um… tôi cũng không có thống kê qua, nhưng mà không dưới ba mươi, chủ yếu là một số bất động sản cùng đất trống nếu định giá thì tương đối khó khăn, tiền mặt thì cũng có mấy ức, như thế nào, Đinh chủ nhiệm, cậu thiếu tiền bao nhiêu, cứ nói để tôi chuẩn bị .

Hoa Cẩm Thành trong nội tâm sững sờ, thầm nghĩ Đinh Trường Sinh trước giờ vẫn luôn là cự tuyệt những sự tình liên quan đền tiền bạc này đấy, bao gồm hạng mục tại khu đang phát triển, ông đã từng tiễn đưa qua cho hắn không ít tiền, nhưng mà Đinh Trường Sinh một phân tiền cũng không có cầm.

Lần này Đinh Trường Sinh nếu như hỏi như vậy, hoặc là hắn cải biến chủ ý, hoặc là trong tay thật sự đang thật sự thiếu tiền, vì vậy Hoa Cẩm Thành ánh mắt cũng không có chớp, trực tiếp hỏi hắn muốn bao nhiêu tiền.
Đinh Trường Sinh cười cười, vẫy y tay, nói ra:

-Chú đã biết, con người của cháu đối với tiền không có nhiều khái niệm, chỉ cần là đủ ăn đủ xài là được rồi, chính phủ trả lương cho cháu, vậy mà tiền cháu còn xài không hết, ý của cháu muốn nói là, chú hãy cẩn thận chút, nếu là gần đây trong thành phố có buôn bán kinh doanh gì, thì dứt khoát tạm thời đóng cửa lại đi…

- Lại đã xảy ra chuyện sao?

Hoa Cẩm Thành chấn động, ông biết rõ Đinh Trường Sinh tuyệt sẽ không bao giờ bắn tên không đích đấy.

-Không biết rõ, cháu chỉ là nhắc nhở chú, trong khoảng thời gian này, La Đông Thu đã ly khai Hồ Châu rồi, tại Hồ Châu coi như không còn là kiếm chác gì nữa, thế nhưng tại sao Cảnh Trường Văn lại vẫn là chính thức điều tới, chuyện này không phù hợp với lẽ thông thường, nên cháu đoán chuyện này có phải hay không là hướng về phía chú mà tới.
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi.

-Hướng về phía tôi có ý tứ gì chứ?

Hoa Cẩm Thành tim đạp thình thịch, nghĩ đến tại Bạch Sơn bị Cảnh Trường Văn hành xác, trong lòng của lão liền một hồi phát run.

-Rất đơn giản, là hướng về phía tiền của chú mà đến đấy, chú suy nghĩ một chút, bọn chúng nếu tại Hồ Châu có thể lấy được mảnh đất xí nghiệp may kia, nhất định kiếm lợi nhuận không ít tiền, ít nhất cũng phải mấy ức, nhưng mà không có thành công, thế nhưng một khi nếu đem ghép được tội của chú làn ăn xã hội đen, thì toàn bộ tiền và tài sản của chú sẽ bị sung công đấy, giống như là chú nói, tiền mặt không có nhiều, tất cả đều là tài sản, nhưng mà tài sản nếu qua pháp viện xử lý mà sẽ, có rất lớn thao tác tác động vào đấy, chuyện như vậy cháu không nỡ ngồi im được nên cho chú biết, chú có thể điều tra thêm.
Đinh Trường Sinh nói ra.

-Đinh chủ nhiệm, vậy tôi nên làm cái gì bây giờ?

------------….