Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1754: Gốc rễ vấn đề



-Được rồi…tôi sẽ rút thời gian xuống đó nắm tình hình xem như thế nào..


Lí Thiết Cương cười nói .


Tuy Lí Thiết Cương nói như vậy, đối với việc Chu Minh Thủy dùng loại phương thức này nhắc nhở mình thì cảm thấy không dễ chịu, cái tin tức chỉnh đốn tác phong cán bộ này tại Hồ Châu, thì chính mình cũng đã sớm biết, Uông Minh Hạo đã báo cáo qua, nhưng Lí Thiết Cương cho rằng Trọng Hãi đang làm làm chuyện ruồi bu , không có ý nghĩa thực chất gì cả .


Đối với hắn mà nói, hắn cho rằng bây giờ không phải là vài thập niên trước, không phải là thời mới kiến quốc, thời điểm đó cán bộ vẫn có thể giáo dục tốt , một mặt là bởi vì thời điểm đó đúng là rất nghèo, cán bộ nếu có muốn mục nát cũng không có thể làm được chuyện gì nghiêm trộng, nhưng thời buổi bây giờ đã khác, khắp nơi tràn đầy phồn hoa cám dỗ vật chất hấp dẫn quá nhiều .

Lúc này Chu Minh Thủy đã nhắc nhở muốn mình muốn xuống phía dưới Hồ Châu nhìn xem mình không có thể trốn tránh, chẳng qua là câu nói của Chu Minh Thủy làm cho Lí Thiết Cương khó chịu, đó chính là nhắc về Đinh Trường Sinh, lúc mới bắt đầu hắn không nhớ ra được Đinh Trường Sinh là ai, chỉ là nghe qua rất quen tai, nhưng khi Chu Minh Thủy nhắc nhở đến thành phố Hồ Châu, thì hắn rốt cục đã hiểu ra.


Cái gì mà là tàn cuộc ván cờ, cái gì con rể của Tần Chấn Bang, đây chính là đang cảnh cáo chính mình, hoặc là muốn nhắc nhở mình, Đinh Trường Sinh thằng này không nên động vào, hơn nữa thông qua chuyện ván cờ này lại nhắc nhở đến Đinh Trường Sinh, gián tiếp nói cho Lí Thiết Cương biết là Chu Minh Thủy có mối quan hệ cùng với Đinh Trường Sinh, đây mới điều làm cho Lí Thiết Cương nhức đầu nhất…

Ngươi là phó bí thư tỉnh ủy, ta là bí thư tỉnh kỷ ủy, chúng ta cùng là đồng sự, chút chuyện nhỏ này ngươi hoàn toàn có thể nói thẳng ra đấy, chỉ là một tên Đinh Trường Sinh mà thôi, trong tỉnh những cán bộ loại như thế này thì có đầy đếm không hết, chuyện này chính mình gọi điện thoại cho Uông Minh Hạo một chút thì đã có thể đem chuyện này giải quyết, nhưng ngươi lại không nói rõ ràng ra, còn bày đặt nói ẩn ý, có phải là muốn tự mình quay trở về lĩnh ngộ sao?


Ngẫm lại cảm thấy buồn cười, nhưng tại trước mặt Chu Minh Thủy, Lí Thiết Cương vẫn là cố gắng nhịn được …


-Lâu nay chúng ta ở trên cao nghe báo cáo cấp dưới đã thành thói quen, phía dưới bọn họ cũng biết chúng ta ưa thích nghe báo cáo thành tích như thế nào, cho nên viết báo cáo sắc màu thật rực rỡ, bút pháp viết thật thần kỳ, cái gì cũng vượt năng suất chỉ tiêu, những...loại báo cáo này ông có tin không?

Chu Minh Thủy nhìn Lí Thiết Cương hỏi.


- Ha ha, vấn đề này không phải trong phạm vi công tác của tôi, hình như đó là do bên bí thư Chu quản lý mà…


Lí Thiết Cương giảo hoạt nói .


-Thiết Cương, trong phạm vi công tác của ai thì không trọng yếu, chúng ta thân là cán bộ, những báo cáo như vậy rất nguy hiểm, nếu phía dưới những cán bộ hương trấn, hoặc là thôn xã, thì chúng ta còn có thể chấp nhận sự lừa dối, coi như là an ủi tinh thần bọn họ, nhưng nếu là cán bộ cao cấp, thì chúng ta thật sự không thể nào chấp nhận để đám bọn họ lừa gạt chúng ta, nếu cứ như vậy thì chúng ta là người ngu sao?


Chu Minh Thủy rót một chén nước cho Lí Thiết Cương đẩy qua, ánh mắt sắc bén nhìn Lí Thiết Cương hỏi.


-Bí thư Chu nói rất đúng, nhưng có đôi khi tôi nhìn thấy những cán bộ phấn đấu cả mấy thập niên, đều là lúc tuổi lớn rồi lại bị bắt mang đi vì vi phạm, tôi cũng là vô cùng đau đớn, nhưng đành chịu không có biện pháp nào khác, tay bọn họ đã nhúng chàm thì phải chặt bỏ mà thôi…

Lí Thiết Cương khi nói xong lời này, trên mặt tản mát ra một loại khí chất tiêu điều .


-Tôi luôn ủng hộ công tác của ông, tình huống của tỉnh Trung Nam thì ông rất là quen thuộc, vấn đề chỉnh đốn tác phong cán bộ, không đơn thuần là cá nhân cán bộ đó, mà còn có người ở phía sau lưng của bọn họ, ông nên hiểu ý của tôi, loại tình huống này tại tỉnh Trung Nam vẫn là rất thường gặp, tôi tin tưởng ông so với tôi rõ ràng hơn nhiều.


Chu Minh Thủy thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói .


Lí Thiết Cương sững sờ, đột nhiên giờ đã minh bạch Chu Minh Thủy tìm đến chính mình mục đích thật sự là gì, bên trong lòng liền nghiêm túc lại , xem ra chính mình lâu nay vẫn còn là xem thường Chu Minh Thủy, theo lời bên trong của ông ta liền biết , ánh mắt của Chu Minh Thủy không phải chỉ để tại một chỗ tại thành phố Hồ Châu, mà là bao gồm cả bên trong tỉnh, hơn nữa đối với ý tứ của Chu Minh Thủy, Lí Thiết Cương nghĩ tới nghĩ lui, trong nội tâm càng thêm luống cuống .

Mãi cho đến khi quay trở lại phòng làm việc của mình thì Lí Thiết Cương chưa phục hồi tinh thần lại, hắn mơ hồ đã biết rõ mục đích của Chu Minh Thủy đến tỉnh Trung Nam, nhưng không nghĩ đến Chu Minh Thủy lại ra tay nhanh như vậy, đến không bao lâu mà đã bắt đầu chuẩn bị, chỉ là biết hắn muốn lợi dụng thanh đao trong tay của mình, nhưng ngược lại thì mình có thể được cái gì đây chứ?


Lí Thiết Cương cẩn thận ghi lại những câu nói của Chu Minh Thủy trên giấy, bắt đầu từng chữ từng câu nhìn xem ghi chép phía trước mặt mình, lại cầm bút lên, cuối cùng vẽ vòng vòng lên cái tên Đinh Trường Sinh, đây là một sự trùng hợp sao?


-Này, vụ án điều tra Đinh Trường Sinh như thế nào rồi?


Phảng phất nghĩ đến chuyện gì, Lí Thiết Cương cầm điện thoại lên gọi cho Uông Minh Hạo .

-Lý bí thư, xin yên tâm, chúng ta đang có tình huống mới, đang xác minh, bởi vì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi đang khẩn trương xem xét.


Uông Minh Hạo nhìn thấy số điện thoại của Lí Thiết Cương, liền đứng lên nhận nghe, thái độ rất kính cẩn, nhưng lúc này thì Lí Thiết Cương không có tâm tình quan tâm đến .


-Cái gì ngoài ý muốn?


-Chúng tôi nhất quyết không để cho thằng này chạy thoát, bất quá vừa mới nhận được điện thoại, tại Bắc Kinh đã ngăn chặn được hắn, buổi chiều nay có thể áp tải về…


-Có chứng cớ gì không?


Lí Thiết Cương sững sờ, hỏi.


- Ừm….vẫn chưa có, nhưng có chút manh mối, chỉ cần tiến thêm một bước xác minh là được.


Uông Minh Hạo tiếp tục hồi đáp .


-Nói vậy có nghĩa là đến bây giờ vẫn chưa có chứng cớ thuyết phục để có thể đưa hắn vào con đường chết?

Lí Thiết Cương chán nản hỏi.


- Chúng tôi đang cố gắng, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả, tôi cam đoan.


Uông Minh Hạo nghe được giọng nói của Lí Thiết Cương không vui, vội giải thích .


-Được rồi , vụ án này trước mắt cứ gác lại đi, đừng điều tra nữa, chờ tôi thông báo sau, đây không phải là thương lượng, mà là mệnh lệnh, hiểu chưa?


Lí Thiết Cương nói xong liền cúp điện thoại, để lại cho bên phía Uông Minh Hạo gương mặt kinh ngạc sững sờ, đến cùng đã xảy ra chuyện gì đây chứ?