Định Mệnh Đời Anh

Chương 111: Bên trong phong bì



Cuối tuần, một công ty bất động sản của HJ ở nước ngoài đang nhận phải sự đả kích nghiêm trọng, trong lúc Hoàng Minh Huân đang bù đầu với công việc thì Thư ký Nhạc tìm đến anh. Cửa phòng làm việc vang lên, anh ta bước vào nói với vẻ do dự: “Thiếu gia, có người… gửi đến một bức thư”.

“Thư gì?” Diệp Hàn Lâm cả tuần nay đều đến phòng làm việc anh ngồi lì ở đó, nghe vậy anh ta tò mò đang nằm trên ghế ngồi bật dậy.

Thư ký Nhạc nhanh chóng đem thư đưa cho Diệp Hàn Lâm rồi cũng rảo bước bước ra khỏi văn phòng, Diệp Hàn Lâm mở phong bì ra, bên trong phong bì là những bức ảnh, anh ta đang định rút ra xem thì bị Hoàng Minh Huân giật lấy.

Không biết rốt cuộc những bức ảnh đó là như thế nào, chỉ nhìn thấy Hoàng Minh Huân vừa rút ảnh ra nhìn toàn thân không được bình thường, kìm nén sự tức giận, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng căm tức đang được đè nén, nhìn không khác gì không khí của đêm trước khi nổi cơn giông bão.

“Này, cậu làm sao thế?” Diệp Hàn Lâm tò mò chạy lại gần.

Hoàng Minh Huân nhấc điện thoại lên “Thư ký Nhạc, anh sắp xếp lại công việc trên bàn làm việc giúp tôi, bây giờ tôi phải về nhà” anh lạnh lùng nói xong liền rời phòng làm việc.

Diệp Hàn Lâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lấy tay xoa xoa cằm suy nghĩ, một lúc sau đang định chạy theo Hoàng Minh Huân thì vừa lúc bước ra tới cửa Thư ký Nhạc đã chặn anh ta lại “Diệp thiếu gia, nếu tôi là cậu bây giờ, tôi nhất định sẽ không đi theo cậu ấy”.

Diệp Hàn Lâm hơi nheo mắt nhìn thư ký Nhạc hỏi “Anh đã xem trộm những bức ảnh trong chiếc phong bì?”

Thư ký Nhạc lúng túng trả lời “Tôi chỉ là kiểm tra xem bên trong có đồ gì độc hại hay nguy hiểm không thôi”.

“Ha ha… nói xem nào, bên trong có những cái gì?”

“Tôi không biết! Hôm sau cậu hỏi thiếu gia thì hơn”.

[…]

Hôm nay không có đi học, Tống Gia Tuệ cả ngày đều ở trong nhà thiết kế mà không đi ra ngoài, hơn nữa do ngồi một chỗ lâu quá cô cảm thấy lưng đau muốn gãy đi, đang định đứng lên đi đi lại lại mộ chút cho thư thả thì tiếng “uỳnh” vừa vang lên. Cánh cửa phòng bật ra, Hoàng Minh Huân tiến vào phòng, sắc mặt ảm đạm xen lẫn tức giận như vừa thoát một trận chết đuối vậy.

“Anh… anh làm sao thế?” Vẻ tức giận của anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy, cô cẩn thận hỏi nhỏ nhẹ.

Hoàng Minh Huân đóng rầm cửa lại, lấy tay kéo lỏng cà vạt ra sau đó ngồi xuống ghế sô pha, ngón tay trỏ chỉ vào vị trí đối diện, rồi ngoắc tay móc câu về phía cô “Lại đây ngồi xuống”.

Tống Gia Tuệ ngoan ngoãn nghe theo trong sự hoang mang, cô thấy anh hôm nay có gì đó rất không bình thường.

Linh cảm của phụ nữ quả thật không sai! Cô vừa ngồi xuống chưa kịp nóng mông nữa đã bị anh chất vấn “Nói anh biết, gần đây em đang bận những việc gì?”

Cô thành thật trả lời “Em đang thiết kế một bộ váy cho khách hàng của công ty em đang làm thêm, trên trường thì chưa chưa có bài tập nào đáng kể. Anh hỏi làm gì thế?”

Anh phớt lờ câu hỏi của cô, hơi nhíu mày “Khách hàng nam?”

Tống Gia Tuệ cúi thấp đầu, cắn môi, rồi khẽ gật đầu.

Hoàng Minh Huân cảm thấy bầu không khí càng ngày càng ngột ngạt, dùng lực rút mạnh chiếc cà vạt vứt sang một bên, cười như không “Tuần trước có một người đàn ông đưa em về nhà, trùng hợp đó là người trong quán cà phê chúng ta đã gặp trước đám cưới của Tống Gia Linh…”

Tống Gia Tuệ đột nhiên ngẩng đầu mở to mắt, nhìn thẳng mặt anh “Hôm nay anh về giờ này chỉ để ghen thôi sao? Em với anh ta đúng là trước kia có biết nhau nhưng đã là chuyện của quá khứ rồi! Chỉ là gần đây tình cờ gặp vài lần, mấy hôm trước chị gái em mất tích, anh ta chỉ là tốt bụng đã đưa tôi về nhà thôi”.

“Đi ra tận nước ngoài cũng gặp, về nước cũng gặp… thật sự chỉ là tình cờ à? Trên xe không làm chuyện gì khác?”

Tống Gia Tuệ ngàn lần không hiểu anh đang hiểu nhầm điều gì “Thực sự chỉ là ngẫu nhiên gặp, hơn nữa… em và anh ta có thể làm gì ở trong xe chứ?! Anh ta đã có bạn gái rồi”.

“Ha ha. Biết cả chuyện người ta có bạn gái rồi cơ đấy!” Hoàng Minh Huân đột nhiên cười lạnh lùng, rồi đem những bức ảnh hai người ngồi uống nước với nhau, cả những bức ảnh được cắt ta từ camera vứt trước mặt Tống Gia Tuệ, mắt chằm chằm nhìn phản ứng của cô như muốn thiêu cháy cô vậy “Đây chính là cái em gọi là ngẫu nhiên, là tình cờ, là chuyện quá khứ cơ à?”

Tống Gia Tuệ hoài nghi nhìn những bức ảnh đang rải đầy trên bàn và cả dưới đất, cô nhặt chúng lên nhìn thấy hình ảnh được chụp lại trong các bức ảnh, mắt cô đột nhiên mở to tròn, đỏ hoe.

Trong ảnh có rất nhiều cảnh khác nhau, có ảnh anh ta bảo vệ cô khi đối diện với Trần Nam, ảnh hai người ngồi sát nhau uống nước trò chuyện, bức sau cùng là cảnh như hai người đang hôn nhau say đắm trong xe.

Mỗi bức ảnh đều nhìn có vẻ rất gần, đến cả góc độ đều vô cùng dễ khiến người ta hiểu lầm.

Nhìn vào ảnh, ai cũng sẽ bảo hai người trong ảnh là một cặp nam nữ yêu nhau nồng thắm, ánh mắt anh ta lúc nào cũng đều mang sự yêu thương cho cô.

“Không phải! Không phải như anh nhìn thấy đâu…” Tống Gia Tuệ hốt hoảng giải thích, cầm tấm ảnh có một góc của Trần Nam nói “Đây là lúc chị em bỏ đi, em tìm anh ta nói chuyện lí lẽ”.

Đến tấm hai người ngồi sát nhau trong quán cà phê “Em thật sự không biết khách hàng đó là Dương Hoàng An, nếu không dù có trả bao nhiêu tiền em đã từ chối rồi. Lúc này em và anh ta chỉ đang thảo luận về bản thiết kế”.

Rồi lại đến những hình ảnh trong xe… “Tối hôm đó Dương Hoàng An bảo trên đầu em có côn trùng, anh ta chỉ là giúp tôi bỏ nó đi mà thôi… tất cả không phải như anh nghĩ đâu”.

Hoàng Minh Huân nghe những lời cô nói càng thêm tức giận, anh đột nhiên cười phá lên “Em là người phụ nữ đã có chồng, lại còn để một người đàn ông lạ giúp cô bắt côn trùng? Em thử giúp anh bắt một côn côn trùng trên người xem nào, để xem xem có thể xuất hiện cái cảnh nồng nhiệt như thế này không?”

Anh đột nhiên đứng lên, nhìn những bức ảnh cô đang nắm chặt trong tay, cảm thấy vô cùng khó chịu, buồn bực.

Tống Gia Tuệ chỉ có thể cúi đầu cắn chặt môi, rồi đột nhiên nhớ lại cái tối mà cô về nhà, Hoàng Minh Huân có những phản ứng vô cùng kỳ lạ còn hành hạ cô suốt một đêm nữa. Hóa ra, lúc đó anh ta đã nhìn thấy rồi, chỉ là anh ta lờ mờ chưa chắc chắn nên vẫn cố nhẫn nhịn.

Cô bỏ những bức ảnh trong tay ra, nói “Anh cho người đi theo dõi em sao? Anh có chút niềm tin nào vào em không? Anh chắc chắn rằng những bức ảnh họ nộp cho anh đều là thật không?”

“Theo dõi em?” Hoàng Minh Huân cười hắt ra “Em nghĩ tôi có thời gian làm chuyện vô bổ ấy à? Những bức ảnh này tất cả đều là có người cố ý gửi đến phòng làm việc của tôi đấy!”