Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 51: Yếu quá thể



Trần Chỉ Tình thì đắc ý cười lạnh một tiếng, kẻ nào dám ra tay với người đàn ông của mình thì đúng là không biết chữ ‘chết’ viết thế nào?

“Yếu quá thể!”, Tô Minh thấy vô vị, nói.

Anh là tu giả thuộc tông sư hậu kỳ, hơn nữa thực lực còn tồn tại ở cảnh giới cao.

Còn Tiết Tịnh thì sao? Đang ở cảnh giới nửa bước tông sư. Nhưng điều quan trọng là, Tiết Tịnh là ác ma, đi đường tắt nên thực lực không bằng cảnh giới.

Advertisement

Thực lực giữa hai người đúng là một trời một vực.

Trong mắt Tô Minh thì Tiết Tịnh đầy khiếm khuyết, còn không bằng đứa trẻ mẫu giáo nữa.

“Mặc dù ưng trảo công rất hung dữ nhưng quan trọng là tốc độ, độ bám chứ không phải là độ tàn nhẫn và quái dị. Huống hồ, từ trước đến nay ưng trảo công không phải chỉ tấn công không phòng thủ, mà là công thủ đủ cả”, Tô Minh nói tiếp: “Ưng trảo công của anh chỉ có hình chứ không sắc”.

Mặc dù Tô Minh không chuyên tâm tu luyện ưng trảo công nhưng những công phu này chỉ cần một đường là hiểu.

Huống hồ, thế nào được gọi là tông sư? Võ đạo tông sư không phải chỉ nói để đấy.

“A... Đau. Thằng khốn! Mày chết với tao!”, những lời nói của Tô Minh chỉ khiến Tiết Tịnh cảm thấy bị sỉ nhục, còn thấy chấn động. Cộng với nỗi đau xương tay gãy vụn khiến hắn ta như muốn phát điên.

Vốn bắt đầu thấy suy sụp nhưng lúc này thì hắn ta đã hoàn toàn sụp đổ.

“Thằng khốn! Tao phải ăn thịt mày, tao phải nuốt sống máu thịt của mày”, Tiết Tịnh điên cuồng rống lên.

Khuôn mặt vốn dữ tợn, giờ đây co quắp lại, máu tươi chảy ra. Lúc này máu tươi không phải là màu đỏ mà đã chuyển sang màu đen rồi.

Con ngươi hắn ta giãn nở, có đủ màu tím đỏ.

Càng đáng sợ hơn là thân hình hắn ta biến đổi như con giun, các khớp cứ phình ra.

Lúc này Tiết Tịnh không giống người nữa, mà chẳng khác nào con quái vật.

“A…”, rất nhiều người ở dưới võ đài đều sợ đến mức la hét.

“Chị ba, anh ta, anh ta…”, Ngô Viên Viên gần như ngất đi, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu.

Tống Cẩm Phồn cũng không khá hơn là mấy, toàn thân lạnh toát. Cô ta không thể ngờ, chồng sắp cưới của mình lại không phải người? Cô ta theo bản năng nhìn về phía Trần Chỉ Tình.

“Chị cũng không rõ lắm, Tô Minh chỉ nói với chị là, nếu như anh ấy không xuất hiện thì không bao lâu nữa Cẩm Phồn sẽ gặp nguy hiểm”, sắc mặt Trần Chỉ Tình cũng tái nhợt đi.

Vu Lâm thì như người mất hồn, không ngờ người mà cô ta yêu say đắm lại không phải người? Tiết Tịnh ở trên võ đài rõ ràng là một con quái vật. Cô ta như muốn sụp đổ.

“Mày… Mày biết cả rồi sao?”, toàn thân Tiết Tịnh run rẩy, trên khuôn mặt xấu xí hung dữ kèm thêm vẻ hoảng sợ.

“Tôi đâu phải chỉ biết những điều này. Tôi còn biết anh đang tu luyện ‘Luyện huyết hóa khí’, một công pháp ma thuật rác rưởi”.

Cùng là ác ma nhưng trên thực tế Tiết Tịnh chỉ là ở cấp thấp, phần lớn những ác ma khác tu luyện công pháp còn mạnh hơn ‘Luyện huyết hóa khí’ nhiều.

“A…”, Tiết Tịnh bị Tô Minh chế giễu, lại còn đau khắp mình mẩy, hắn ta vốn đã bước vào trạng thái nhập ma rồi còn phát điên lên, vì vậy lúc này từ trong ngực lấy ra hai con dao mũi nhọn sắc bén.

Mỗi con dao đều dài 30cm, màu trắng bạc.

Trên dao còn có vết máu khiến người khác lạnh hết sống lưng. Từ vết máu này có thể đoán ra, đã có rất nhiều người chết trong tay Tiết Tịnh.

Hai tay hắn ta cầm dao mũi nhọn rồi điên cuồng bổ nhào về phía Tô Minh.

Hắn ta lúc này hoàn toàn rơi vào trạng thái nhập ma nên tốc độ càng nhanh hơn, vô cùng chói mắt, âm thanh ầm ầm vang lên.

Quỹ đạo di chuyển của hắn ta về phía Tô Minh rất quái dị, nhanh như mãnh hổ, lại nhẹ như hồn ma.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…”, dao mũi nhọn chém trên không trung, chém ra từng vệt, mỗi vệt đều nhắm chuẩn vào Tô Minh.

Từ xa nhìn lại thì hai dao mũi nhọn tạo thành một không gian hình cầu đầy sát khí bao trùm Tô Minh ở bên trong.

Rất nhiều người ở bên dưới võ đài nhìn thấy vậy thì miệng há to, đầu óc không còn nghĩ được gì nữa. Còn ở trên võ đài, Tiết Tịnh hóa thành quái vật dường như giờ đây mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Nhìn xuống dưới chân hắn ta thì mới thấy võ đài bắt đầu nứt hết cả. Lại nhìn vào lực đánh của hắn ta thì có thể hình dung, không khí như đang tháo chạy, còn không gian đang không ngừng run rẩy.

Quả nhiên không phải là người.

Bởi vì con người đâu có mạnh đến vậy!