Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 318: Giúp chúng tôi rót rượu đi



Rất nhanh, nhân viên phục vụ xinh đẹp quay trở lại, trong tay cầm một chai rượu vang, cô ta trông có vẻ cực kỳ kích động.



Advertisement

Cô ta vô cùng cẩn thận đặt chai rượu lên trên mặt bàn, đưa chìa khoá lại cho Ngô Lập Thần: “Thưa anh, anh… anh giàu quá, chai rượu này là… là… là La Romanee-Conti đúng không? Còn là năm 1971! Chai này rất hiếm, không giấu gì anh, các cậu chủ cô chủ đến Tiên Vị Cư của chúng tôi rất nhiều, nhưng, tôi mới lần đầu tiên được nhìn thấy một chai La Romanee-Conti năm 1971!”



La Romanee-Conti là vua trong dòng rượu vang.



Hơn nữa còn là vào năm 1971 có chất lượng cực tốt, điểm đánh giá của một chai La Romanee-Conti năm này là 98 điểm.



Quan trọng nhất là, giờ đã qua bao nhiêu năm rồi, chai La Romanee-Conti năm 1971 đã rất khó để có thể tìm được, giá tương đối cao, nếu không bỏ ra vài chục triệu thì chắc chắn sẽ không mua được.



Ngô Lập Thần khẽ ngẩng đầu, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, nhân viên phục vụ này không tệ, rất hiểu chuyện, không cần mình phải đi giới thiệu nữa rồi.



“Giúp chúng tôi rót rượu đi”, Ngô Lập Thần nói với nhân viên phục vụ xinh đẹp.



“Vâng”.



“Anh bạn, anh cũng uống rượu, lần sau tôi sẽ tặng anh một chai rượu vang để anh nếm thử, rượu ngon uống vào sẽ rất khác”, Ngô Lập Thần nhìn về phía Tô Minh, nói là tặng rượu nhưng trên thực tế là biến tướng của khoe mẽ.



Tô Minh thì lại bật cười, vẻ rất chẳng sao cả, cảm xúc hầu như không có chút dao động nào, đối với kiểu khoe mẽ cấp thấp của Ngô Lập Thần, anh thực sự mất hết cả hứng thú.



“Cậu Tô tốt nghiệp trường đại học nào vậy?”, thấy Tô Minh nói chuyện rất ít, Ngô Lập Thần chủ động tìm đề tài nói chuyện, dù gì cũng không thể để Tô Minh cứ im như thóc mãi, nếu không thì làm sao mà đả kích Tô Minh được? Làm sao để Tô Minh biết khó mà lui được?



“Mấy năm trước, cũng thi được vào trường đại học Khoa học Kỹ thuật Ma Thành, nhưng vì một số việc xảy ra, mới học được hai tháng thì đã thôi học rồi”.

“Vậy đáng tiếc quá, bây giờ ấy à! Không có bằng cấp là không được!”, Ngô Lập Thần than thở: “Nếu không phải do gia đình cần tôi, tôi còn chuẩn bị đến học nốt bậc tiến sĩ ở Stanford! Bên phía Ma Thành, có cả đống người có bằng thạc sĩ, tiến sĩ ở những trường nổi tiếng trên thế giới, anh không có một tấm bằng tốt thì thật sự rất khó để tìm được việc! Cậu Tô bây giờ không làm việc ở Ma Thành đúng không?”