Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 295: Đáng tiếc.  



Khát vọng sống mãnh liệt sôi trào.



Bà ta cũng là người sử dụng kiếm.

Advertisement



Chẳng qua là lúc bình thường thì bà ta rất ít sử dụng đến thanh kiếm của mình.



Kiếm của bà ta giấu ở bên trong ống tay áo, đó là một thanh kiếm màu đỏ máu, rất cổ xưa, rõ ràng đã rất lâu đời.



Kiếm không dài cũng không rộng, trên thân kiếm còn lưu những vệt máu loang lổ, lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén, sắc và mảnh như dao cạo râu, mảnh đến mức giật mình, mảnh như cánh gián.



Mà kiếm pháp của bà lão cũng tương đối cao minh, trong tiếng reo của kiếm quyết, bàn tay cứng ngắc già nua của bà ta phồng lên dưới da, bề mặt da bắt đầu lồi lõm.



Vù vù vù…



Khí lực dồi dào cuồn cuộn chảy hết vào trong thanh kiếm.



Khiến sát khí trên thân kiếm tăng vọt, tiếng kiếm khí thét gào như tiếng ma quỷ gào thét, bóng kiếm mang đầy mùi máu tanh điên cuồng ngưng tụ lại hoá thành một luồng kiếm quang đánh về phía đối diện.



Bà lão đã dốc hết sức lực toàn thân.



Thực lực thể hiện ra cũng tương đối khủng khiếp.



Chiêu kiếm xuất ra, bầu không khí xung quanh đều như đứng yên lại, bên trong sảnh, đám người như Tiết Lâm, ông Trần dường như đều không thể thở nổi, cả sảnh bị nhuộm đỏ bởi sắc máu…



Đáng tiếc.



Bà ta lại gặp phải Tô Minh!!



Không nói đến thiên phú cực kỳ kinh hồn của Tô Minh trên con đường Kiếm đạo, chỉ đơn giản nói đến việc Xích Ảnh Kiếm bị rót luồng sức mạnh thuần tuý vượt qua 100 nghìn kg thôi đã đủ để đánh bại một chiêu Huyết Ảnh kiếm pháp của bà lão.

Mặc kệ kiếm pháp của bà ta tinh diệu đến mức nào, có chính xác hơn nữa, nhanh hơn nữa, ác liệt hơn nữa thì chỉ riêng sức mạnh thôi đã đủ để phá giải hết các chiêu kiếm rồi!