Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 160: Quả là một sự thăng cấp khủng bố.  



“Nhân sâm 1000 năm là bảo vật đối với người tu luyện. Nếu như lấy được cho con sử dụng thì có thể giúp con trực tiếp đột phá tới cảnh giới tông sư trung kỳ thậm chí là hậu kỳ”, giọng nói của Công Tôn Hạ lớn hơn: “Nhất định phải giành được cây nhân sâm này”.



Bản thân Công Tôn Thần cũng trở nên phấn kích.



Không có gì quan trọng bằng sức mạnh, hắn nằm mơ cũng muốn nâng cao thực lực của mình, đặc biệt là sau khi bị Tô Minh kích thích.

Advertisement



“Tuy nhiên cũng có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào gốc nhân sâm này, nếu không nằm ngoài dự đoán thì tối nay tám gia tộc lớn của Đế Thành cũng sẽ tới, thậm chí một số gia tộc lớn của Ma Thành bên kia và những nơi khác của Hoa Hạ cũng có thể phái người đến”, Công Tôn Hạ tiếp tục nói: “Thế hệ lớn tuổi sẽ không ra mặt, đây chính là lần cạnh tranh giữa nhóm tiểu bối các con. Tiền và các loại bảo vật nên chuẩn bị bố cũng đã chuẩn bị sẵn cho con rồi, có thể thành công đoạt được cây nhân sâm này hay không thì phải xem con”.



“Tô Minh, Diệp Mộ Cẩn cũng sẽ tới chứ ạ?”, Công Tôn Thần bỗng nhiên hỏi.



“Có lẽ cũng sẽ tới? Con sợ rồi à?”



“Không phải, chỉ là…”



“Buổi đấu giá không phải là võ trường, không thể dùng vũ lực. Dù cho Tô Minh có mạnh cỡ nào còn có thể cứng rắn cướp đoạt sao? Có thể lấy được nhân sâm hay không tất cả đều tùy thuộc vào tài lực hoặc dùng bảo vật đổi vật”, Công Tôn Hạ nhàn nhạt nói.



“Con biết rồi, bố, con nhất định sẽ không để bố phải thất vọng”, Công Tôn Thần trong nháy mắt tràn đầy tự tin, đêm nay rốt cuộc có thể đè bẹp Tô Minh một trận sao? Thực sự đáng mong chờ!



Viện võ đạo nhà họ Diệp, trên võ trường.



Với sự xuất hiện của Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn, các học viên vốn đang mãnh liệt đối chiến đều dừng lại.



Trên võ trường có mùi tanh nồng. Còn có rất nhiều vết máu, những vết máu tươi.



Khuôn mặt của Diệp Mộ Cẩn khẽ thay đổi, bởi cô thấy trên người rất nhiều học viên đang có mặt đều có vết bầm, còn không phải là vết thương đơn giản, thậm chí còn nhìn thấy cánh tay một người gãy lìa, nhưng anh ta vẫn kéo lê cánh tay gãy đó tiếp tục chiến đấu.



“Giáo tôn, đại tiểu thư”, Diệp Phù với tư cách là một trong ba đội trưởng vội vàng bước tới, kính cẩn chào hỏi.



Về phần hai đội trưởng còn lại là Diệp Võ và Chu Khánh Di, cả hai trước đó đều bị Tô Minh đánh bị thương nên không có mặt.



“Báo cáo tình hình ngày hôm nay đi”, Tô Minh mở lời.



“Vâng”, Diệp Phù lớn tiếng đáp: “Sáng nay tổng cộng có 334 học viên tới võ trường, sau ba giờ chiến đấu, 120 người bị thương nhẹ, 21 người bị thương nặng, 1 người chết tại chỗ và 11 người đột phá”.



Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên huấn luyện theo phương pháp đối chiến sinh tử theo lời của Tô Minh, tương đối thê thảm nhưng hiệu quả cũng khá tốt.



Chỉ với số lượng người đột phá, vào ngày thường theo phương pháp trước đây, có lẽ một tháng mới có 10 người đột phá, mà hôm nay, chỉ mất ba giờ.



Quả là một sự thăng cấp khủng bố.



“Không đủ”, Tô Minh lắc đầu.



Sau đó, anh đột nhiên ngẩng đầu quát: "Tiếp tục đối chiến, tìm đối thủ có thực lực tương đương để đối chiến, nhớ lấy, là đối chiến sinh tử. Nếu có người sợ chết, hoặc nương tay vậy phải rời khỏi viện võ đạo của nhà họ Diệp ngay lập tức. Nghe thấy chưa?”

“Vâng!!!”, ba bốn trăm người trên võ trường nghiêm nghị đáp.