Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 138: Chuyện ba năm trước



“Tốt hay không thì liên quan gì đến anh! Lam Tuyết là người nhà họ Lam chúng tôi. Đừng có mà cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, không cầm gương soi lại mình đi”, Lam Lại vẫn chưa lên tiếng thì Lam Lâm đã cười lạnh một tiếng, nói.



Hắn ta nói mà không chút sợ hãi, hận nỗi không thể bước lại xé nát mặt Tô Minh ra.

Advertisement



Hắn ta rất muốn bảo 8 người kia khiêng chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng đè chết Tô Minh.



Hắn ta là người nóng tính!



Nhưng Tô Minh không thèm để ý đến hắn ta, thậm chí còn không thèm nhìn một cái.



Tô Minh chỉ lặng lẽ nhìn Lam Lại, đợi ông ta lên tiếng.



“Đúng là con bé sống không được tốt lắm! Sau khi anh trai tôi chết thì tôi làm chú cũng luôn lo lắng cho hôn nhân của Lam Tuyết. Tôi tìm cho nó người chồng tốt nhưng nó không đồng ý. Nó cũng không hiểu cho người chú này đã khổ tâm vất vả như nào. Vì vậy tôi đã ra lệnh giam lỏng con bé ở ngôi nhà ở sân sau”, Lam Lại cười nói, nhìn Tô Minh mà không giấu diếm, có gì nói đấy.



“Thì ra là vậy”, Tô Minh gật đầu, nói.



Đồng thời lúc này người giúp việc đã bưng trà lên cho Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn.



Trà rất thơm, là trà Long Tỉnh thượng hạng.



Tô Minh bưng chén trà thơm lên cười với vẻ bình tĩnh. Anh hít một hơi thật sâu, ngửi hương trà rồi nói: “Trà ngon! Gia chủ Lam! Ông có biết chuyện giữa tôi và Lam Tuyết ba năm trước không?”



“Chuyện ba năm trước ư? Tôi từng nghe nói. Sao vậy?”



“Tôi nói tôi là người đàn ông của Lam Tuyết, gia chủ Lam thấy có vấn đề gì không?”, Tô Minh chậm rãi nói. Cứ như kiểu Tô Minh và Lam Lại là hai người bạn đang nói chuyện.



“Ha ha…”, Lam Lại cười khinh bỉ, thầm nghĩ ‘Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga’.



“Nếu tôi là người đàn ông của Lam Tuyết mà ông ép cô ấy phải lấy người khác, lại giam lỏng cô ấy, tôi cảm thấy không được vui”, Tô Minh lại nói.



“Không vui thì cậu làm được gì?”, Lam Lại cười, nói. Nụ cười đầy lạnh lùng và tàn nhẫn.

“Tôi đã không vui rồi, thế mà ông còn cười cái shit gì”, Tô Minh đáp trả Lam Lại bằng một câu nói tục.