Điều Nhỏ Bé Dịu Dàng Nhất

Chương 4



Kiêu ngạo, lạnh như băng, không nói cười tùy tiện, tự cao tự đại. Đây là những từ Kiều Tịch miêu tả Lâm Tư Vi.

Cuộc sống vô cùng kỷ luật, sáu giờ rời giường, mười giờ đi ngủ, thậm chí nghe đồn chưa bao giờ xem phim trên ti vi. Bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế*nhẹ, các cuốn sách trong bàn được sắp xếp từ trên xuống dưới theo thứ tự ngôn ngữ, toán học và hóa học, Bìa sổ ghi chép trong lớp luôn có màu xanh nhạt, lúc viết văn tới dấu chấm tròn đều phải viết thật hoàn mỹ. Giọng khi nói chuyện nhàn nhạt, thích dùng “Ồ” với “Ừ” qua lại để trả lời câu nghi vấn cùng câu cầu khiến. Ít nói ít lời, không muốn nghe một câu chuyện dài, biết cách dùng một câu nói khiến người khác nghẹn lại không nói nên lời.

*Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được.

Nói một cách dễ hiểu, Người này có thể so sánh với một tên biến thái.

Nhưng đích thực là người tốt.

Nam sinh dưới hoàng hôn đứng trước mặt của mình, cái bóng rơi xuống che phủ cô một cách vững chắc. Trầm mặc một lúc, anh nói, ” Cho tớ xem thử bài thi của cậu đi.” Sau đó, bắt đầu từ môn ngữ văn, anh giải thích cho cô một vài câu hỏi. Đúng là một nam sinh thông minh, trong lúc đó xen kẽ rất nhiều cảm giác khác lạ, giọng nói ôn hòa lại kiên nhẫn. Đây là lần đầu tiên Kiều Tịch cảm nhận được một Lâm Tư Vi khác mọi ngày, là con người sâu sắc, dịu dàng, làm cho người ta như gió xuân thoảng qua. Như trong nháy mắt, trái tim Kiều Tịch dùng sức nhảy lên “Thình thịch”.

Giảng bài đến tận bảy giờ, thu thập xong cặp sách chuẩn bị ra khỏi lớp, anh đột nhiên hỏi Kiều Tịch, “Cậu có số điện thoại không?”

“Hả?” Kiều Tịch còn chưa kịp load, tim lại bắt đầu đập nhanh.

Anh lúc này từ trong túi tiền móc ra một miếng giấy dùng để ghi chép, cúi đầu nghiêm túc viết viết, đưa cho Kiều Tịch, “Đây là số điện thoại của tớ.”

Thế là hạt giống của tình yêu sớm nảy mầm từ đây à.

“Sau này có cái gì không hiểu, thì gọi điện thoại cho tớ, cũng có thể nhắn tin với tớ.” Nam sinh một bên đem bút bỏ vào cặp, “Tớ thường lên mạng thường khoảng từ 6 đến 7 giờ tối, tầm đó cậu có thể nói chuyện với tớ. Điện thoại thì tốt nhất là trước chín giờ gọi.”

“Tớ biết rồi, cảm ơn.”

Sau đó sự tình tiến triển làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Học chung với nhau không bao lâu, Kiều Tịch không khách khí bắt đầu quấy rối Lâm Tư Vi mấy lần, sau đó liền càng không thể dừng lại được. Gọi điện hỏi bài số lần cũng nhiều hơn, Lâm Tư Vi cũng sẽ chủ động gọi tới, hỏi Kiều Tịch có chỗ nào không hiểu hay không, mỗi ngày có thể trò chuyện hơn nửa tiếng. Ngày đó Lâm Tư Vi đang giảng bài nói về giả thuyết tổng kết hình thức ngữ khí cho cô, Kiều Tịch không cẩn thận thất thần, nghĩ tới Lâm Tư Vi ngày thường lạnh như băng, lại nghĩ đến thái độ của anh đối với mình, trái tim trong nháy mắt này bắt đầu đập nhanh hơn.

Sau đó liền nghe thấy người bên kia nói, “Kiều Tịch, hay là chúng ta thử làm tài khoản hẹn hò đi.”

Kiều Tịch đầu tiên là khiếp sợ, sau đó mặt đỏ lên không ngừng, “Tài khoản hẹn hò?” Phát triển có cũng có hơi nhanh quá đi.

Sau đó nghe thấy giọng nói nghiêm túc nên kia, “Tài khoản hẹn hò có thể dễ dàng trao đổi học tập hơn. Tớ không có ý gì khác, cậu không nên suy nghĩ nhiều.”

_

Làm xong tài khoản hẹn hò trong ngày đó thì vừa lúc đụng phải bạn học khác, hai người bọn họ cứ xì xào bàn tán. Cô thuận tiện dởn lỗ tai lên nghe ngóng, nội dung là nghe đồn” Người Lâm Tư Vi thầm mến chính là Trương Lập Vi”.

Cô gái Trương Lập Vi kia Kiều Tịch cũng đã thấy qua mấy lần, vóc người khô cằn như đậu que, mang theo kính gọng đen có vẻ đặc biệt lớn, mặc dù mọi người đều nói cô ta có khí chất thuần khiết, nhưng Kiều Tịch cảm thấy khí sắc không được tốt lắm. Nói chung, một điểm cũng xin lỗi cái biệt danh mỹ nữ nghe đồn này.

Thế là khó có được câu trả lời, cô liền chạy về phía Lâm Tư Vi tò mò hỏi, “Này, tớ muốn hỏi cậu một vấn đề.”

“Ừ.”

“Trương Lập Vi... Hình như cùng cậu rất thân thiết nhỉ.”

Lâm Tư Vi quay đầu, liếc mắt nhìn Kiều Tịch như nhìn thấy người ngoài hành tinh, chậm rãi nói, “Không quá thân thiết, nhưng mà bọn họ đều nói tớ thầm mến cô ta.”

Kiều Tịch thiếu chút nữa bị sặc nước bọt.

“Thế, thế có thật không?”

“Cậu đã nói là chỉ hỏi một vấn đề.” Một bên lười biếng ngáp một cái.

“Xin cậu đấy, chỉ hỏi một vấn đề nữa thôi uyg có được không.”

Tầm mắt nam sinh lại trở xuống bên trên sách giáo khoa, nói qua loa,” Tớ tại sao phải nói cho cậu biết.”

Kiều Tịch âm thầm quấn quýt rất nhanh liền cách chân tướng gần thêm một bước. Lần thứ ba kiểm tra hàng tháng, cô được xếp hạng top 10 trong lớp, thầy chủ nhiệm lại gọi cô tới phòng làm việc, nói lời thấm thía một phen giáo dục, cuối cùng nói, “Lâm Tư Vi thật đúng là tốt. Lần trước thầy nhiều lần cố ý nhắc nhở em ấy nhờ dạy kèm em, cũng không ngờ đứa bé kia trái lại để bụng. Nghe nói các em còn gọi điện thoại thảo luận học tập nữa. Không tệ, thật là khá.”

Thầy chủ nhiệm vẫn còn gật gù đắc ý cảm khái cái gì đó, lưu lại Kiều Tịch vẻ mặt cứng đơ —— cho nên người đứng phía sau tất cả lại là thầy chủ nhiệm à? Bởi vì thầy nhờ vả, nên mới đi phụ đạo nội dung rất chu đáo bao gồm cách thế nào để giải cửu liên hoàn, mỗi ngày có thể nấu cháo điện thoại thẳng đến trước khi ngủ gió mặc gió, mưa mặc mưa, để cho tiện giảng giải bài tập thậm chí đi làm tài khoản hẹn hò?

Bạn học Lâm Tư Vi, không thể không nói chính là, cậu thực sự quá chuyên nghiệp.