Điểu Đại Hữu Thí Dụng

Chương 38: Ch*m mà bất lực thì phải làm sao…



Là một người đàn ông, đi làm đúng là chuyện tốt. Lúc trước không đi làm, sống một ngày mà như một năm, giờ đi làm rồi, ngày lại qua thật nhanh.

Mỗi sớm thức dậy làm bữa sáng rồi lái xe đi làm, có bệnh nhân là bắt đầu mỉm cười xem bệnh cho đám nhóc con, không có bệnh nhân thì đến vườn hoa nhỏ ngoài phòng khám ngồi, cảm thụ chút thi thú hoa nở chim hót. Trưa thì đến nhà Uyển Uyển làm cơm ăn cùng cô ấy, nghỉ ngơi ở đó một chút. Chiều lại về đó làm bữa rồi ăn tối cùng Tô Nam và Tiết Đồng, có khi tan làm muộn một chút nhưng chỉ tầm tám rưỡi là về được đến nhà.

Ngày nghỉ thì ngủ đến hơn tám giờ, ra ngoài chạy bộ chút, mua đồ ăn rồi làm món gì đó bỏ vào tủ đá để Tiết Đồng với Tô Nam có thể lấy ra bỏ vào quay lò vi sóng chút là dùng được, hai người họ khỏi bị đói.

Lần nào cũng phải ăn uống đầy đủ xong xuôi tôi mới tới phòng khám nam khoa của Lão Khải làm. Phòng khám kia đến mười hai giờ trưa hoặc hơn mười hai giờ trưa mới mở, lúc đầu tôi cũng không biết sao thời gian mở cửa của nó lại quái như vậy, nhưng cũng chẳng liên quan đến mình, tôi chỉ làm thêm ở đây thôi mà.

Sau đó tôi mới biết phòng khám này chủ yếu phục vụ cho người đồng tính nhưng người bệnh không biết cũng tới không ít.

Tôi vẫn thích bên nhi khoa bởi ở đó, tôi có thể thấy rất nhiều bé con đáng yêu, dù chúng nó có khóc đến nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt vẫn cứ rất đáng yêu không thích nam khoa, bởi lúc nào cũng thấy đủ loại bệnh nam khoa. Thường thì là liệt dương, viêm tiết niệu, các loại vấn đề về tuyến tiền liệt còn chưa tính, lại còn có mấy bệnh linh ta linh tinh cũng đủ cả, ghê chết được.

Cái gì mà giang mai, mưng mủ ở đỉnh gì đấy, tôi nhìn đều muốn ói, còn tưởng mấy người này đều phải đi tìm mấy ông Trung y dán trên cột điện chứ, hóa ra tới đây cũng không ít. Xem mấy con chm quỷ dị thế này, của tôi cũng hơi run. Còn may lực hấp dẫn của Tiết Đồng so với mấy loại bệnh tật này vẫn lớn hơn, không thì có khi tôi cũng liệt dương mất thôi.

Chẳng những có những người chm mà da quá dài hoặc đã cho nó ăn phải thứ không nên ăn tới, còn có mấy người gặp vấn đề với hoa cúc cũng tới, tôi hết chỗ nói, đây là nam khoa chứ có phải tràng khoa đâu. Làm sao mà chỉ cần là đồng chí đều nhận vậy, vậy cái biển nam khoa kia không phải là treo đầu dê bán thịt chó sao?

Lương ở đây cao hơn rất nhiều so với ở trạm xá, nhưng độ ghê tởm đồng thời cũng cao hơn rất nhiều. Nhưng mà còn may, có lẽ ai làm được bác sĩ đều có quả tim siêu khỏe với dây thần kinh như dây cáp đi, nên ngoại trừ lúc đầu chưa thích ứng kịp, từ từ, tôi vậy mà cũng theo bác sĩ Đan học thành nghề.

Dù giờ mỗi ngày lịch đều kín mít nhưng tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng, không thấy trống rỗng như lúc thất nghiệp. Hơn nữa, khi ở cùng Tiết Đồng cũng bớt lo lắng hơn, không còn cảm thấy quá áp lực nữa.

Vì chỗ làm xa nhà, sáng nào tôi cũng phải dậy sớm, trưa lại cứ ở chỗ Uyển Uyển khiến Tiết Đồng càng ngày càng khó chịu, tối ngủ cứ luôn thì thầm vào tai, bảo muốn tôi mua nhà gần chỗ kia.

Nhà ở đó không rẻ, tôi lại không có tiền nên cũng chẳng tính mua. Nhưng giờ giá xăng tăng, đường thì khắp nơi tu sửa đường sắt ngầm mà tắc, đi làm thực sự bất tiện nên tôi định thuê nhà gần đó.

Đang nghĩ về chuyện này thì Lão Khải đã thông báo tôi đã vượt qua thời gian thực tập ở phòng khám kia, trở thành nhân viên chính thức, lương mỗi ngày được thêm năm mươi, lại có thể được ở miễn phí một căn hộ hai phòng gần đó.

Việc thế này cứ như miếng bánh trên trời rơi xuống, đập vào đầu khiến tôi choáng váng. Nhưng choáng xong là tôi nghĩ tới chuyện mấy hôm trước Tiết Đồng thì thầm bên tai, còn cả quan hệ của anh với Lão Khải nữa, tôi liền nghĩ ra chân tướng.

Tối về nhà, tôi với Tiết Đồng đều đã tắm rửa xong nằm trên giường, đèn sáng đã tắt nhưng đèn đầu giường vẫn còn mở. Trong ánh sáng lờ mờ từ đèn đầu giường, tôi quay sang hỏi: “Lão Khải bảo tôi có ký túc của công ty ở ngay cạnh tiểu khu chỗ tôi làm, gần cả trạm xá lẫn phòng khám, là kiểu hai gian, nội thất đồ điện đều đầy đủ còn không lấy tiền thuê.” Tiết Đồng sửng sốt một chút, sau đó nói: “Tốt thật đấy.”

Thấy Tiết Đồng còn đang giả ngu, tôi liền nhảy lên đè anh xuống, bốn mắt nhìn nhau, rồi dài giọng: “Là — sao?”

Anh nhìn tôi nhìn nhau một lúc, sau đó cười nói: “Sao anh biết?”

Tôi méo miệng, mặt có chút co rút: “Chẳng đời nào có miếng bánh từ trên trời rơi xuống đâu, dù có cũng chỉ là bẫy rập thôi. Giờ cái bánh vàng to như vậy rơi xuống, anh khinh tôi là ngốc A hay ngốc C đây?”

Anh nhỏ giọng nhắc: “Sớm biết vậy tôi bảo Lão Khải thu anh ít tiền thuê có phải không.”

Câu này tuy nói nhỏ nhưng vừa đúng trong phạm vi tôi nghe thấy được, lấy tố chất tâm lý của Tiết Đồng, dù là chột dạ cũng sẽ ngốc đến độ này nên lời này của anh khiến tôi cảm thấy như cố ý để tôi nghe thấy.

“Phòng kia là thế nào chứ, kí túc nhân viên còn chưa hào phóng đến trình độ cho ở nhà hai phòng đi?” Tôi nâng mặt anh khiến anh đối diện với mình, còn thật sự hỏi anh.

Tiết Đồng thấy tôi chẳng hiểu gì, cũng không giả ngu nữa, nhìn thẳng vào mắt tôi nói: “Tôi luôn muốn mua nhà, vừa đúng lúc ở đó có một căn hộ không tồi đang bán, thế là tôi mua luôn.”

“Trả hết một lần hay trả theo kỳ?” Căn hộ không tồi? Theo tôi được biết, bên kia nhà quả là không tồi nhưng giá cả cũng chẳng kém, nói mua là mua sao? Lấy tiền lương nhân viên công vụ của anh cộng với tiền gửi ngân hàng nhiều năm như vậy hẳn là có thể mua được nhà, nhưng mà mua nhà ở bên kia thì cũng có chút khó khăn.

“Đương nhiên là theo kỳ rồi, lương tôi tuy không thấp nhưng tiêu cũng nhiều, trả ngay một lần có chút khó khăn.”

“Anh đúng là đồ ngốc, nhà bên kia trung bình cũng phải hơn hai vạn một mét, anh còn mua? Lúc tôi mua ở bên này cũng chỉ có hơn bốn ngàn thôi.”

“Đúng vậy, tôi ngốc, nên thấy anh mỗi ngày sáng sớm đã đi, trưa lại về chỗ Uyển Uyển, đến tối cũng sang chỗ Uyển Uyển. Mỗi lần thấy anh một nhà ba người cùng ăn cơm sẽ có không biết bao nhiêu lo lắng, rất sợ vợ chồng anh tái hợp, vứt bỏ tôi.”

Nghe lời này của Tiết Đồng, tôi bất giác sửng sốt, rồi lại cảm nhận được nỗi bất an của anh. Tiết Đồng luôn mang dáng vẻ rất mạnh mẽ, nhưng kỳ thật trong lòng luôn cất giấu nỗi bất an đối với cuộc sống hiện tại của chúng tôi.

Bởi tôi chưa từng thật sự thổ lộ với anh, bởi tôi đến giờ vẫn chưa ly hôn với Uyển Uyển, bởi Tô Nam nhà tôi không có việc gì cứ hay ở giữa chúng tôi…………

Tuy tôi chưa từng nói với Tiết Đồng tôi yêu anh là bởi tôi cảm thấy chúng tôi hai ông đàn ông thế này, nói yêu với không yêu gì đó rất là buồn nôn. Chỉ là sau khi bị anh đem từ “con đường cuộc sống của người bình thường” lúc ban đầu bẻ đến “con đường của nam đồng chí”, tôi cũng dần đem trái tim hướng về anh, thậm chí còn nghĩ đem hoa cúc giao cho anh, đến độ cam tâm để anh ……… Dù sau đó là hoa cúc của tôi quá yếu ớt, nhưng đó không phải cũng cho thấy tôi rất để ý đến anh sao?

Tôi muốn nói với Tiết Đồng tôi yêu anh, khiến anh an tâm, nhưng thật không nói nên lời.

Nếu nói không nên lời, hay là làm đi.

Tôi hôn anh, bắt đầu chòng ghẹo… À quên, là dạo đầu.

Thân thể Tiết Đồng thật kiện mỹ, toàn thân tràn ngập khí chất đàn ông, theo ánh đèn đầu giường, tôi mang theo ánh mắt sùng bái đến chinh phục thân thể cực kỳ đàn ông này. Lúc nhìn thân thể anh, trong đầu tôi cũng chỉ có anh, sự hoàn mỹ của anh khiến tất cả những thứ tôi thấy ghê tởm lúc trước tinh lọc hết.

Lúc làm tình, tôi cũng không nhớ rõ có nói với Tiết Đồng tôi yêu anh không nữa.

Tôi với Tiết Đồng cùng đi xem căn hộ kia, năm mươi bảy mét vuông, hai vạn ba một mét, tổng cộng là một trăm ba mươi mốt vạn. Căn hộ này vốn là kiểu sáu mét (1), thiết kế lúc trước có thể đổi thành kiểu kép (2), chủ nhà trước cũng đã sửa khá ổn rồi, chúng tôi bớt được không ít công sức.

Ngay bên trái cửa vào tầng dưới là toilet, tay phải là cầu thang, dưới cầu thang là tủ ti vi, nhưng giờ ti vi bị chủ nhà trước bán đi rồi. Trong nhà ngoài tủ lạnh với máy giặt thì cơ bản chẳng còn đồ điện nào khác, Tiết Đồng bảo anh định đi mua mấy đồ điện còn thiếu. Mà tôi thấy ít nhất còn phải mua giường lần nữa, bởi dùng cái gì cũ cũng không sao chứ dùng giường cũ thì thật không thoải mái.

Cạnh tủ ti vi là bàn ăn, cạnh bàn ăn là phòng bếp, phía trước có ban công. Nói thật ra thì căn hộ này đúng là cái kiểu thẳng đuồn đuột, chẳng có chỗ nào uốn éo ngoằn ngoèo cả, đứng ở cửa là nhìn thẳng đến tận ban công được luôn.

Trên tầng hai là toilet có bồn tắm, bên cạnh có phòng đựng đồ linh tinh, hai bên mỗi bên có một phòng ngủ. Trong phòng có cửa sổ, rất sáng sủa. Bởi đang ở tầng mười, phong cảnh bên ngoài cũng không tồi.

Nói tóm lại, căn hộ này thực sự không tệ, hình dạng ngay ngắn, năm bắc thông thấu. Nếu không nghĩ đến giá cả thì tôi cũng muốn mua.

Xem nhà xong tôi vốn muốn dọn qua, nhưng đột nhiên lại có cảm giác như bị Tiết Đồng bao ấy, liền hỏi Tiết Đồng nhà này mỗi tháng trả bao nhiêu, muốn chịu một nửa, kết quả Tiết Đồng lại liếc qua, bảo: “Sáu ngàn.”

Tôi nghe đến giá đó còn hoảng, sao đắt thế, tôi cũng có hơn ba ngàn một tháng, mỗi tháng mới phải bỏ ra hơn một ngàn, ai biết phải đóng nhiều đến như vậy. Hỏi ra mới hay anh đi vay sáu phần trong mười lăm năm, tôi lấy máy tính trong điện thoại tính toán lên xuống, vay sáu phần là hơn bảy mươi tám vạn, nhưng hai mươi năm (3) thì hơn trăm vạn rồi, thực sự còn đắt hơn mặt bằng chung bây giờ.

Mẹ ơi, sao giờ giá nhà cứ như ăn thịt người ta thế chứ. Khó trách đám người kinh doanh bất động sản đều phất đến nằm mơ cũng cười, dân quèn chúng tôi thật sự chết đói mất.

Xem ra, đàn ông đúng là mệnh lao khổ mà, muốn lấy vợ nhất định là phải có nhà. Khó trách có người nói Trung Quốc không phải chế độ một vợ một chồng mà là chế độ một vợ một nhà, có nhà có vợ, không nhà không vợ, mà nhiều nhà thì nhiều vợ.

Thế là tôi không nhịn được cảm thán, còn may hồi đó tôi lấy vợ mua nhà còn rẻ, có hơn bốn ngàn. Lúc đó tôi mới đi làm còn chưa có bao nhiêu tiền, bố mẹ cho năm vạn, bố mẹ vợ cho năm vạn nữa, vất lắm mới đóng xong đợt đầu tiên, sau đó thì mỗi tháng đóng hơn hai ngàn. Giờ cũng sắp hết mười năm rồi, hai tháng nữa là có thể trả hết nợ, lấy được sổ để ở ngân hàng suốt chục năm nay. Nghĩ đến đây sao mà nước mắt giàn dụa, phòng nô với nô phòng, thật con mẹ nó đáng buồn.

Nếu Tiết Đồng đã đến mức mua cả nhà ở gần nơi tôi làm việc, tôi đây còn có thể nói gì nữa chứ? Đi mua những thứ còn thiếu về thôi chứ còn gì, sau đó cố gắng kiếm tiền, mau chóng trả hết tiền mua nhà kia lấy sổ đỏ về rồi đi tìm Uyển Uyển hỏi có thể đem bán nhà kia đi, đem tiền đi trả cho nhà này của Tiết Đồng một lần hết luôn, không đóng theo tháng nữa.

Ê, sao tôi lại nghĩ đến việc bán nhà bên kia rồi đem nộp tiền bên này nhỉ? Cứ như là tôi với Tiết Đồng kết hôn ấy.

Vì nhà, tôi bắt đầu quyết chí tự cường, mỗi ngày cố gắng đi làm, dù là ở trạm y tế hay ở nam khoa tôi đều làm thật lực, lúc không có việc gì cũng không đi tản bộ dưới vườn hoa nữa, đổi thành ngồi xem tin bất động sản.

Tôi ước tính một chút, nhà cũ của tôi bảy lăm mét, giá phòng bên kia ước chừng là một vạn ba, nếu bán đi là được chừng hơn chín mươi vạn, đem nộp hết một lần cho nhà Tiết Đồng mua hẳn là không vấn đề gì.

Chỉ là, quan hệ của tôi với Tiết Đồng, phải nói thế nào nhỉ… Vợ chồng bình thường cũng có thể ly hôn, loại quan hệ tình nhân này của chúng tôi thật sự có thể duy trì lâu như vậy sao?

Nhà bình thường quyền sử dụng đều là bảy mươi năm, mà căn này đã được tám năm rồi, nói cách khác là còn sáu mươi hai năm nữa, quan hệ giữa chúng tôi có thể duy trì được bao lâu đây?

Lúc đi làm ở nam khoa, tôi có thể cảm nhận được làm đàn ông thực sự quá là mệt mỏi. Ít nhất phụ nữ thì không phải lo lắng có làm được không, nhưng đàn ông thì khác, nếu chm không nghe lời là sẽ không có tính phúc rồi.

Điều đó từ, thường sẽ có người tới nói chm của họ có chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt. Cho nên có đôi khi tôi cũng sẽ lo lắng, vạn nhất có ngày chm mình bất lực, liệu quan hệ với Tiết Đồng còn có thể tiếp tục duy trì nữa không?

Hôm nay có một bệnh nhân tới, anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần tây, mang kính gọng vàng, trông quả là rất nhã nhặn.

Anh ta kể nửa năm trước bị tai nạn, sau đó thì phát hiện ra tình trạng bất lực thế này, muốn đến để tư vấn xem là do nguyên nhân sinh lý hay tâm lý. Trao đổi qua một lúc, tôi được biết, anh ta đã thử kích thích tuyến tiền liệt, có tác dụng, nhưng ngoài lần đó ra thì vẫn bất lực.

Tôi bảo phải làm một số kiểm tra, kêu anh ta vào phòng trong. Thế mà vừa mới vào, anh ta còn đang muốn cởi quần, cánh cửa đã bị đá văng, Lão Khải vọt vào trong quát to: “Lão Công! Sao anh có thể tùy tiện cởi quần trước mặt người khác như vậy! Chm hắn ta to lắm đó, chọc anh thì chỉ có mà chết!!”

Tôi đứng bên cạnh mà toát mồ hôi, Lão Khải này, chm tôi to thì liên quan gì đến bệnh nhân này chứ? Chm của tôi là chỉ thuộc về Tiết Đồng thôi nhé…

Linh tinh quá, tôi vừa nghĩ cái gì thế? Nhất thời, tôi thật sự không biết phải nói gì mới phải nữa.

(2) Phục thức (复式): Kiểu này thì đúng là kiểu nhà có xép thò ra như hình, có lần mình cũng nói rồi, nhưng không hiểu khác với kiểu trên thế nào nữa >.



Chương trướcChương tiếp

Báo lỗi chương Bình luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.