Diệp Sanh Và Hồ Lô Thần Kỳ

Chương 19: Tu La Tràng



Hồ yêu và Xà yêu Tu La tràng

Đồ Sơn Cửu trợn mắt tức giận, giơ tay thi pháp đánh thẳng vào người Tương Dao, yêu lực Tương Dao mỏng manh không kịp phòng thủ, lập tức bị đẩy lùi rớt đất.

"Sanh Sanh! Em không sao chứ!?"

Đồ Sơn Cửu vội lao tới ôm Diệp Sanh đã suy yếu, Diệp Sanh chỉ lắc đầu, miễn cưỡng gượng cười, sau đó nhắm mắt lại, vô lực tê liệt ngã vào trong ngực Đồ Sơn Cửu.

Đồ Sơn Cửu thấy thân dưới nàng lõa lồ, hai cái huyệt khẩu còn chưa khép lại, hỗn hợp dâm dịch và tinh dịch nhớp nháp giữa hai chân, thậm chí chỗ cánh tay còn có vết máu và vết thương, rất rõ ràng, kẻ đầu sỏ gây tội chính là con yêu quái lạ mặt không biết tên kia.

"Ngươi đã làm gì Diệp Sanh?" Ánh mắt Đồ Sơn Cửu tàn nhẫn, bảo hộ Diệp Sanh trong ngực, trừng mắt thẳng hướng Tương Dao.

Tương Dao thật vất vả mới tỉnh táo lại, đến khi thấy rõ vị khách không mời mà đến này có chút quen mắt, còn biết pháp thuật, không thể nghi ngờ, nàng cũng là yêu quái như mình.

Nếu đã là đồng loại thì Tương Dao cũng không mang nhiều địch ý, chỉ tiếc là không còn làm tình với tróc yêu sư nổi nữa thôi, nàng ưu nhã đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, khép trường y lại che khuất bộ phận tư mật, đeo đai lưng đâu vào đấy, sửa sang lại vạt áo.

Đồ Sơn Cửu thấy loạt hành động này của nàng, hơi hơi nhíu mày, tình cảnh này còn có thể trấn định tự nhiên thế sao, nội tâm không khỏi cảnh giác.

Lúc Diệp Sanh nói xuống lầu lấy chuyển phát nhanh nhưng hồi lâu chưa thấy về, nàng chỉ nghĩ Diệp Sanh bận việc gì khác, ví như đi dạo siêu thị mua đồ, một giờ sau, Diệp Sanh vẫn chưa trở về, nàng có chút lo lắng, nhắn tin WeChat không thấy trả lời, gọi điện thoại thì tắt máy, mới nhận ra rất có khả năng là Diệp Sanh đã gặp nguy hiểm!

Tác dụng lớn nhất của huyết khế là cảm giác được nơi ở của đối phương, nàng cuống quít sử dụng huyết khế truy tìm vị trí của Diệp Sanh, cảm nhận được Diệp Sanh ở quanh đây, nàng vội lao ra cửa tìm kiếm, đi vào tòa nhà đối diện này, bởi vì không biết là tầng lầu nào nên đành phải bò cầu thang tìm hết các lầu, cảm ứng ngày càng mãnh liệt bèn theo đó mà đến, còn có một tia yêu khí như có như không, lên tới lầu tám, cảm ứng của huyết khế và yêu khí trở nên mãnh liệt, nàng vội thi pháp phá cửa vào, ngay chỗ này, cư nhiên nhìn thấy một màn khiến người nổi giận đến thế!

Nàng biết nàng ta đương nhiên là yêu, bất quá, Đồ Sơn Cửu cũng không sợ, sau một tháng cùng Diệp Sanh giao hợp, yêu lực đã khôi phục hai thành, dựa vào tình hình giao thủ vừa rồi thì yêu lực của mình đã vượt xa con yêu kia.

"Nói đi, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?" Đồ Sơn Cửu lạnh giọng chất vấn.

Tương Dao lạnh lùng nhìn hai người họ liếc mắt một cái, nàng đã đại khái đoán được nữ nhân này chính là hồ yêu Đồ Sơn thị, chỉ là nàng không hiểu con hồ yêu này vì cái gì lại muốn bảo vệ một con người nhỏ yếu, thậm chí còn vung tay đánh nhau với yêu tộc của mình.

Vẻ mặt Tương Dao vẫn lạnh băng, cay nghiệt nói, "Mục đích? Đương nhiên cũng giống như ngươi...... Chỉ là, ta không nghĩ tới, ngươi cư nhiên lại quan tâm đến loài người đê tiện đến vậy, không phải ngươi cũng là yêu sao?"

"Ta tuy là yêu nhưng đã kết huyết khế với nàng, ngươi chớ có động tới nàng, bằng không, đừng trách ta thủ hạ vô tình."

"Khéo thật, ta cũng cùng nàng kết huyết khế đấy, thế sao ta lại không thể động tới nàng? Nàng là tróc yêu sư, ta chừa cho nàng một mạng để làm nô lệ cho ta, với nàng mà nói đã là thiên đại ban ân."

"Huyết khế?......"

Đồ Sơn Cửu nội tâm cả kinh, con yêu trước mắt này cư nhiên cũng đến từ hồ lô kia, nàng cẩn thận đánh giá Tương Dao, hình như có chút ấn tượng, từng gặp trong hồ lô vài lần.

Đồ Sơn Cửu hít sâu một hơi, nói, "Nếu đã là người quen thì chuyện ngươi thương tổn Diệp Sanh ta sẽ không so đo nữa, có điều về sau ngươi phải cách xa nàng ra cho ta."

Tương Dao cười lạnh, châm chọc nói, "Một con yêu quái như ngươi mà lại bảo hộ một tróc yêu sư, chắc không phải ngươi thật sự cúi đầu xưng thần trước một tróc yêu sư không có lấy một chút pháp thuật rồi còn tôn nàng làm chủ đó chứ? Ta biết Hồ tộc từ trước đến nay luôn gần gũi với nhân loại, nhưng chẳng lẽ ngươi lại thật sự muốn làm thú cưng cho loài người phế vật sao?"

"Ngươi......! Dù sao đi nữa ta sẽ mang người đi, nếu ngươi còn ngang bướng hồ đồ thì lần sau gặp mặt sẽ là địch nhân."

Đồ Sơn Cửu nhịn xuống tức giận, mặc lại quần áo cho Diệp Sanh, lại bế ngang nàng lên, trực tiếp đi ra cửa phòng ngủ, Tương Dao thấy nàng không coi mình ra gì, còn muốn mang con mồi của mình đi, nội tâm không vui, thoắt biến một cái ngăn Đồ Sơn Cửu lại.

"Chậm đã! Người là do ta bắt, ngươi dựa vào cái gì mang đi?" Tương Dao nhìn chằm chằm Diệp Sanh hôn mê trong lòng ngực, không cam lòng.

"Ta nói rồi, ngươi đã khăng khăng như thế thì đừng trách ta không khách khí."

Đồ Sơn Cửu cũng không lùi lại, ánh mắt sáng đỏ lên, quanh thân yêu lực kích động, cửu vĩ phía sau dần dần hiện hình, Tương Dao bị luồng yêu lực này trấn trụ, thực lực hồ yêu dư sức áp chế mình, chỉ là, con mồi tới tay còn bị người ta cưỡng đoạt, dù thế nào nàng cũng không cam tâm!

Hai người giương cung bạt kiếm, mắt thấy sắp đánh tới nơi, Diệp Sanh rốt cuộc mở mắt ra, hữu khí vô lực nói, "Đừng...... Đừng đánh!......"

Nói xong, lại nhẹ nhàng khụ một cái, hít thở lấy hơi một chút, trước đó nàng bị Tương Dao chịch quá tàn nhẫn, tinh nguyên bị hút không ít, thân mình mệt mỏi liền ngủ mơ mơ màng màng, hai người nói chuyện nàng đều nghe thấy rõ ràng, vừa rồi mới hơi chút khôi phục nguyên khí, vội tỉnh lại can ngăn hai người.

Nếu đánh nhau sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, làm những cư dân khác chú ý tới sẽ không hay. Lăn đi lộn lại không phải đều vì tranh đoạt nàng sao? Dù sao cũng chỉ xoay quanh chuyện bình bịch bình bịch đút khoai vào lò thôi mà, vừa rồi nàng đã nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường rồi.

"Tiểu Cửu...... Chị thả em xuống trước đi......" Diệp Sanh còn chưa thích ứng kiểu bế công chúa, thân mình vặn vẹo không được tự nhiên.

Đồ Sơn Cửu thu hồi yêu lực, cửu vĩ cũng biến mất không thấy đâu, nàng cúi đầu ôn nhu hỏi, "Em đã khá hơn chút nào chưa?"

"Rồi......" Diệp Sanh gật đầu.

Đồ Sơn Cửu cảnh giác nhìn Tương Dao, sau đó buông Diệp Sanh, chân mới vừa chạm đất một cái đã thiếu chút nữa té ngã, Đồ Sơn Cửu sợ tới mức vội đỡ lấy nàng.

Đứng yên xong, Diệp Sanh mở miệng nói, "Đều là yêu quái thì đừng đánh nhau làm gì, tôi không muốn làm loạn lên đâu, chúng ta chung sống hoà bình đi, dù sao cũng đều vì khôi phục yêu lực......"

Diệp Sanh nhìn mắt Đồ Sơn Cửu, lại nhìn mắt Tương Dao, tiếp tục nói, "Tương Dao...... Chi bằng cô tới nhà của tôi đi, dựa vào thu nhập hiện giờ của tôi thì nuôi thêm một người cũng không thành vấn đề......"

"Khoan khoan!" Còn chưa nói xong đã bị Đồ Sơn Cửu ngắt lời, "Nàng ta tới nhà của chúng ta làm gì, tiền trong nhà đều do ta...... Ta biến thành hồ ly, quay video, livestream, nàng...... Nàng ta là yêu quái gì chứ? Có thể kiếm tiền về cho em sao?"

"Ta là tu xà, xà yêu, Tương Dao." Tương Dao không khách khí tiếp lời.

Đồ Sơn Cửu vừa nghe càng tức giận, nói với Diệp Sanh, "Xà yêu? Bản thể là rắn thì làm gì đáng yêu được như tiểu hồ ly, không dọa người ta chết khiếp là may lắm rồi, làm gì có ai tiêu tiền xem con rắn livestream chứ? Nàng ta tính làm gì? Uốn éo nhảy múa Ấn Độ hả? Hay là biểu diễn siết cổ, hoặc là tự thắt mình lại thành cái bánh quai chèo hay gì......"

Đồ Sơn Cửu càng nói càng kích động, liệt kê ra hàng loạt khuyết điểm của loài rắn, Tương Dao đứng một bên nghe được sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tức muốn bể phổi, nhưng nàng luôn tự nhận là cao quý, không thể vì những chuyện thô bỉ này mà thất thố, chỉ đành siết chặt nắm tay.

Diệp Sanh nhận thấy được rắn kia thịnh nộ, âm hàn chi khí sắp áp chế không được nữa rồi, sợ xà yêu mất khống chế vội ngăn Đồ Sơn Cửu lại.

"Tiểu Cửu đừng nói nữa...... Một con rắn như cô ta cũng ăn không hết bao nhiêu, hơn nữa...... Là do tôi thả các người ra, còn kết huyết khế, tôi phải chịu trách nhiệm với các người."

Tương Dao vừa nghe, có chút khiếp sợ, bàn tay nắm chặt cũng thả lỏng ra, nàng không ngờ, tróc yêu sư phế vật này mà cũng nói ra được những lời như vậy? Chịu trách nhiệm với nàng ư? Đúng là loài người nói phét không biết ngượng!...... Thế nhưng, nội tâm lại bất ngờ sinh ra một tia ấm áp.

"Được, ta đồng ý." Tương Dao ngẩng đầu lên, khí phách đáp ứng.