Điện Vương Ở Rể

Chương 187: Cực kỳ thất vọng



Ngay tại khoảnh khắc Hộ Liệt cực kỳ thấp thỏm lo lắng, trái tim đập mạnh đến mức như sắp nổ tung đến nơi.

Tiếng bước chân của Diệp Đông dừng lại.

"Thanh Đoạn Kiếm đóng băng được tìm thấy ở Bắc Cực à... Được, tốt!"

Diệp Đông nhẹ nhàng bật thốt lên một câu.

Sau đó, anh lên tiếng một lần nữa.

"Ba tỷ!"

Chỉ vỏn vẹn có hai chữ.

Nhưng đã chỉ ra rất rõ rằng Diệp Đông yêu cầu Hộ Liệt lấy ba tỷ ra để nhận lỗi.

Mặc dù Hộ Liệt xót của như bị cắt thịt nhưng ông ta không được phép từ chối. Ngược lại ông ta còn vui mừng thấy rõ.

"Vâng thưa ngài Sở! Tôi sẽ chuẩn bị ngay bây giờ!"

Dứt lời, Hộ Liệt ngay lập tức gọi một cú điện thoại.

Gia tộc của ông ta hiện không có đủ ba tỷ tiền mặt.

Ông ta cần phải thu xếp bán của cải tài sản trong gia tộc để đổi thành tiền mặt.

Diệp Đông khẽ thì thầm.

"Số tiền phải nộp của hai người cộng lại vừa khéo bằng số tiền xin lỗi của nhà họ Khương đấy..."

Anh nói câu này rất nhỏ.

Nhưng Hộ Liệt lại nghe thấy.

Ông ta suýt nữa đã đánh rơi chiếc điện thoại đang cầm trên tay xuống đất.

Tất cả đám người nhà họ Vương càng cảm thấy nghẹt thở.

Không ngờ nhà họ Khương lại phải bồi thường cho Diệp Đông những năm tỷ.

Vương Huy Phát gần như liên tục gọi hết cú điện thoại này đến cú điện thoại khác để bán hết của cải trong nhà đi.

Cuối cùng cũng góp đủ hai tỷ trong thời gian sớm nhất có thể.

Sau đó, ông ta chuyển số tiền đó vào tài khoản của Diệp Đông ngay.

"Ngài Sở, xin ngài kiểm tra và xác nhận."

Nét mặt của Vương Đức Thuận đầy vẻ kính cẩn, nói mà chân run cầm cập.

Diệp Đông gật đầu nhưng không kiểm tra tin nhắn trong điện thoại.

Bởi vì anh biết Vương Đức Thuận không dám lừa mình.

Thế nhưng hành động ấy lại biến anh thành một người quyền uy hào sảng trong mắt bọn Vương Đức Thuận.

Chẳng mấy chốc.

Hộ Liệt cũng đã góp đủ ba tỷ và chuyển vào tài khoản của Diệp Đông ngay.

"Ngài Sở, tôi đã chuyển ba tỷ vào tài khoản của ngài rồi."

"Bây giờ tôi sẽ về lấy thanh Đoạn Kiếm cho ngài!"

Trên mặt Hộ Liệt đầy vẻ kính sợ.

Diệp Đông rất có hứng thú với thanh Đoạn Kiếm kia.

Nếu không anh đã chẳng bỏ qua cho Hộ Liệt, tạm thời không đánh ông ta thành một người tàn phế rồi.



Diệp Đông phẩy tay, nói: "Tôi đi theo ông lấy luôn!"

Hộ Liệt gật đầu, đáp: "Vâng!"

Vương Đức Thuận nghe thấy câu này bèn nói: "Ngài Sở, nhà họ Vương tôi có máy bay trực thăng, nếu ngài không ngại thì hai người đi máy bay trực thăng nhé!"

"Còn nếu như ngài đi xe thì tôi sẽ sai người đưa ngài về."

Phải công nhận rằng Vương Đức Thuận là một người rất tinh tế và chu đáo.

Vương Đức Thuận biết mình đã đắc tội Diệp Đông.

Mặc dù ông ta cũng đã bồi thường cho Diệp Đông bằng một số tiền kếch xù.

Nhưng ông ta không hề dám tỏ ra bất mãn chút nào với Diệp Đông.

Trái lại, ông ta còn đang vắt hết óc tìm cách tiếp cận Diệp Đông và tạo mối quan hệ thân thiết với anh.

Diệp Đông đang đứng trước mặt ông ta có thể diệt trừ một người đã Bán Bộ Hóa Cảnh như Khương Lập Miên, điều đó đồng nghĩa với việc anh là tông sư Hóa Cảnh.

Trở thành một tông sư Hóa Cảnh khi chỉ mới hơn hai mươi tuổi thì sẽ có tương lai rộng mở nhường nào đây.

Thậm chí, ông ta không mong có thể làm thân với Diệp Đông, chỉ ước rằng Diệp Đông trịch thượng và máu mặt này đừng có bất kỳ ấn tượng xấu nào với nhà họ Vương. Đây chính là kết quả tốt nhất.

Giờ phút này, Vương Đức Thuận chờ đợi trong tâm trạng thấp thỏm lo sợ.

Diệp Đông gật đầu, nói: "Được!"

"Giờ tôi sẽ đi sắp xếp ngay thưa ngài Sở."

Vương Đức Thuận kích động đến mức giọng run thấy rõ, đi bộ cũng tung ta tung tăng lạ thường.

Được làm việc cho tông sư Hóa Cảnh thật sự là niềm vinh dự của ông ta.

Hơn nữa Diệp Đông đã đồng ý, đồng nghĩa với việc anh sẽ không chấp nhặt với hiềm khích lúc trước nữa!

Ông ta lời to rồi.

Chẳng mấy chốc, mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy.

Hai người Diệp Đông và Hộ Liệt đã rời đi.

Trong Chí Phẩm Vương Phủ.

Lại trở nên yên ắng lạ thường.

Thậm chí còn không có lấy tiếng hít thở.

Vương Huy Phát nằm sấp trên mặt đất như đã chết, không dám phát ra bất kỳ động tĩnh nào.

Đôi mắt anh ta ngập tràn vẻ tuyệt vọng khôn cùng.

"Chấn Đông! Mày làm tao thất vọng quá."

"Vốn dĩ mày là bạn học của ngài Sở, có thể gần quan được ban lộc, ở chùa ăn lộc Phật, nhân lúc đi họp mặt bạn bè gì đó thì làm thân với một tông sư Hóa Cảnh là được rồi."

"Tông sư Hóa Cảnh hơn hai mươi tuổi đấy!"

Giọng của Vương Đức Thuận run rẩy, ông ta không kìm được nhấn mạnh một câu.

"Nhưng mày đã bỏ lỡ cơ hội, còn đắc tội ngài Sở nữa mới ghê chứ!"

"Hôm nay mày lại làm trái quy định của tao không kiêng nể gì, suýt chút nữa mày đã hủy hoại nhà họ Vương rồi!"

"Trước khi đi ngài Sở không nói phải xử lý mày thế nào là vì mày không đáng để ngài ấy để tâm tới."

"Nhưng đó không có nghĩa chỉ thế là xong, tao sẽ trừng phạt mày theo gia quy."



"Từ hôm nay trở đi, tao sẽ lấy lại toàn bộ số cổ phần mày đang giữ, toàn bộ tài sản mà gia tộc cho mày sẽ bị thu hồi."

"Đồng thời lập tức đuổi ra khỏi nhà họ Vương."

Vương Đức Thuận cao giọng tuyên bố.

Vương Huy Phát cũng không phải đứa con trai duy nhất của Vương Đức Thuận mà chỉ là đứa con từng có tương lai và được bồi dưỡng nhiều nhất trước đây mà thôi.

Nhưng bây giờ Vương Đức Thuận đã vứt bỏ anh ta.

Mặt mày Vương Huy Phát xám xịt, tràn ngập sự tuyệt vọng.

Vương Đức Thuận nhìn về phía những thành viên cấp cao trong nhà họ Vương.

"Hồi nãy mấy người lục đục nội bộ với tôi! Nếu tôi không giữ vững lập trường thì e rằng nhà họ Vương ta đã bị hủy hoại trong giây lát thật rồi."

"Từ hôm nay trở đi, bãi bỏ chức vụ của mấy người, thu hồi một nửa số cổ phần, không bao giờ được tham gia vào quyết sách của gia tộc và công ty."

Vương Đức Thuận hùng hồn tuyên bố.

"Bọn tôi..."

Những người này tỏ ra không cam tâm.

Tuy nhiên, không ai có thể nói hết câu đều bị cắt ngang giữa chừng.

"Chúng tôi ủng hộ quyết định của gia chủ."

"Nếu không nhờ quyết định sáng suốt của gia chủ thì hôm nay chúng ta đã có nguy cơ cửa nát nhà tan rồi."

"Vào giây phút cuối cùng mà gia chủ vẫn nghĩ tới chuyện phục vụ cho Sở tông sư, quả là điều vui mừng to lớn của nhà họ Vương."

Những thành viên cấp cao khác trong nhà họ Vương không hẹn mà cùng đồng tình.

Gần như toàn bộ ban quản lý cấp cao của nhà họ Vương đã thống nhất ý kiến.

Những người còn lại và Vương Huy Phát không tài nào thốt nên lời.

"Lần này tôi sẽ dẫn theo hai người nòng cốt của gia tộc để hộ tống ngài Sở trở về."

Vương Đức Thuận tiếp tục lên tiếng.

Chỉ có như vậy mới có thể thể hiện sự kính trọng của họ dành cho Diệp Đông!

Vù vù vù!

Tiếng máy bay trực thăng bay lên vang vọng.

Đã sắp tới thành phố Lâm Bác.

Cũng chính là thành phố nơi nhà họ Hộ ở.

Một trong các đặc trưng của một gia tộc hạng hai cấp tỉnh là có võ giả nội kình nhất phẩm trấn giữ.

Nhà họ Hộ phù hợp với điều kiện này, năng lực tài chính kinh tế lại hùng hậu nên được xem là gia tộc hạng hai cấp tỉnh.

Một thành phố có một gia tộc hạng hai cấp tỉnh thì hiển nhiên sẽ do gia tộc này đứng đầu.

Giống như địa vị của nhà họ Lôi ở Khế Lệ vậy.

Thật ra, giờ phút này, nội bộ nhà họ Hộ đang trong trạng thái căng thẳng bất an.

Chỉ vì một cú điện thoại phải bán hết của nải trong nhà để góp cho được ba tỷ càng sớm càng tốt bằng mọi giá trước đó của Hộ Liệt.

Sau đó chuyển cho một tài khoản tên là Diệp Đông.

Hộ Liệt là người nói một không nói hai trong gia tộc, bởi vậy tất cả nhân vật cấp cao và có vị trí quan trọng trong nhà họ Hộ đều không dám nghi ngờ hay phớt lờ.

Tuy nhiên, sau khi hoàn thành chuyển tiền, họ không khỏi thấy lo âu và sốt ruột.