Điên Cuồng Yêu Em

Chương 36



Anh đang trong tư thế ngồi xổm sau đó, bỗng dưng cúi người về phía trước —— một tay vòng xuống đôi chân mảnh khảnh của cô

gái nhỏ một tay để ở sau vai.

Hoắc Tuấn trực tiếp ôm ngang cô gái nhỏ lên.

"Đậu má..."

"Cậu mau nhìn!"

"Đừng đẩy nhìn cái gì —— Má nó."

"..."

Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Không biết hộp cơm trong tay ai vẫn chưa cầm chắc, đã bị học sinh bên cạnh vô ý đụng phải, canh nóng đổ lên người.

Tiếng kêu sợ hãi vang lên trong không gian, dần dần trở nên hỗn loạn, vẻ mặt Hoắc Tuấn âm u bất động ôm người đi, đi qua ba chỗ nghỉ ngơi của lớp Tinh Anh, thẳng đến dưới bóng cây.

Lúc vừa bắt đầu Kiều Cẩn Kiều Du chỉ định xem náo nhiệt đều bị một màn này làm cho kinh sợ không nhẹ, tay chân luống cuống đứng lên dạt qua một bên.

Tần Khả cũng muốn điên rồi.

——

Vừa rồi căn bản Hoắc Tuấn không hề có chút ra hiệu nào, cũng chưa cho cô một giây để chuẩn bị, đến khi cô ngây ngốc lấy lại tinh thần, thì cô đã bị người này ôm ngồi lên tảng đá dưới bóng cây.

"Hoắc Tuấn, anh..." Dưới những ánh mắt khiếp sợ nhìn qua đây, Tần Khả buồn bực giọng khẽ run, vừa sợ vừa giận duỗi tay đẩy người anh ra, "—— Anh có bệnh à?"

Cô thấp giọng mắng anh.

Gương mặt ửng đỏ càng thêm ba phần xinh đẹp.

Đến lúc này rồi, vẫn còn nhớ chừa lại mặt mũi cho anh, cố tình hạ thấp giọng xuống.



Hoắc Tuấn cúi đầu.

Nhìn chằm chằm cô mấy giây, anh bỗng dưng cười rộ lên.

"Đúng vậy, tôi chính là có bệnh."

Cảm xúc trong mắt anh có hơi tàn ác, giống như màu mực đang đọng lại bên trong, nhìn cô chăm chú như là muốn dùng sức khắc sâu cô vào trong đáy mắt.

Hoắc Tuấn giơ tay, lấy mũ lưỡi trai của mình xuống, đội lên đầu cô gái nhỏ ——

Khóe miệng anh nhếch lên, cười lạnh nhạt.

"Bệnh chó dại."

"..."

"Thông minh thì ngoan một chút, không thì bị tôi cắn một cái sẽ chết đấy."

"..."

Anh cúi thấp người về phía trước, giọng nói bị phơi lâu dưới ánh nắng nóng nực, vừa lười biếng vừa khàn khàn.

"Cũng có thể, sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn."

Nói xong, anh lại cúi đầu cười một tiếng.

Tần Khả: "......"

Bệnh chó dại làm gì sai mà lại bị anh bôi nhọ như vậy?

Tần Khả hoài nghi thể chất bản thân có loại "Nam châm biến thái"

—— nếu không thì tại sao bất luận là kiếp trước hay kiếp này, những kẻ điên này luôn là người trước ngã xuống, người sau tiến lên xông lên người cô?



Trong thời gian mấy giây "Giao lưu thân thiết", học sinh xung quanh bóng cây cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

Cách gần nhất chính là lớp mười hai Tinh Anh.

Cùng lớp hơn hai năm, bọn họ khi nào thì thấy Hoắc Tuấn nâng niu một cô gái nhỏ trong lòng bàn tay như vậy?

Lúc này mỗi người đều hưng phấn.

Có người tự nhiên nhịn không được.

"Tuấn ca, đây là tiểu học muội mới nhập học năm nay à? Chẳng lẽ là bạn gái của cậu hả Tuấn ca?"

"Ối, vậy về sau chúng ta gặp mặt, có phải nên gọi một tiếng chị dâu nhỏ không?"

"Đừng có nói bậy."

Kiều Du giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, vừa thấy Tần Khả ngồi trên núi đá lạnh mặt, sợ cô nói gì đó sẽ chọc giận tới Hoắc Tuấn, liền vội vàng nói chen vào.

"Đây là em gái của Tuấn ca."

"... Hả?"

Ánh mắt mọi người đảo qua.

Có người thật thà gãi đầu, nghi hoặc, "Này lớn lên trông không giống nhau mà."

Kiều Cẩn cười nhạo một tiếng, "Đầu óc cậu có bình thường không? Ai nói với cậu là ruột thịt, là em gái kết nghĩa của Tuấn ca."

Mấy nam sinh đều im lặng.

Qua hai giây, có người không có ý tốt bật cười: "Em gái kết nghĩa? Cũng không biết, đây là tính từ, hay là động từ*."

(*: Động từ của em gái kết nghĩa là "Làm em gái"... Ừm... Mấy bạn có hiểu chỗ "Làm" này hem:))))

"..."