Mấy lần giãy giụa, vẫn là không ngủ được, cuối cùng nàng lấy ra con cá mặn ở dưới phía giường, mở ra mảnh vải đang gói, đặt ở trên bàn gỗ, xuyên qua ánh mắt an tĩnh mà nhìn.
Trừ bỏ giống như cá mặn còn muốn cứng hơn một chút, về cơ bản thì không có gì đặc biệt a nó chính là một con cá mặn a!
"Chính là ngày đó...tỷ nói cho đệ biết tên hắc y nhân, sau đó không biết tin tức này như thế nào lại bị truyền đi, hiện tại người đến Tứ Hải lâu đều nói muốn tìm tỷ, nói trên người tỷ có [Phong Vân Quyết] gì đó."
Phó Vân Mặc vừa nghe xong, sắc mặt liền biến đổi, đầu óc ong ong vang lên.. [Phong Vân Quyết]? Tuyệt thế võ công kia là [Phong Vân Quyết]?
"Không đúng a...Tại sao lại như vậy..." Phó Vân Mặc có chút hoảng hốt, Nam Côn Luân lập tức giơ lên ba ngón tay, nói: "Tiểu Mặc tỷ, đệ thề không phải do đệ nói ra."
"Không gì, ta biết không phải ngươi." Nam Côn Luân cũng không phải loại người lắm mồm, mà chuyện này, Phó Vân Mặc cũng chỉ nói cho Nam Côn Luân biết...
Không đúng... Còn có một người.
Dạ Khê Hàn!
Vì sao Dạ Khê Hàn lại phải làm như vậy...?
"Vậy còn có ai?" Nam Côn Luân hỏi, Phó Vân Mặc nhắm hai mắt lại, thở dài, nói: "Có một người, nhưng chúng ta không thể chọc vào người này."
Phó Vân Mặc ngồi xuống mép giường, một tay bưng kín cái trán, nghĩ tới con cá mặn phía dưới giường, nàng vốn không nghĩ sẽ tham lam cái thứ [Phong Vân Quyết] này, chỉ là không thể hiểu nổi tại sao hắc y nhân lại đưa cho mình, hơn nữa rõ ràng lại còn là con cá mặn...
Bản thân bị hãm hại rồi sao?
Hiện tại không phải nàng không đem đồ vật giao ra, chỉ là giao một cá mặn đi ra ngoài, ai tin đây a!
"....Vậy làm sao bây giờ a Tiểu Mặc tỷ, hôm nay người tới không tính là nhiều, nhưng mà tin tức truyền ra như vậy, sợ là Lý chưởng quầy cũng không ngăn được."
Nam Côn Luân lo lắng nói, hôm nay đại sảnh tới đều là người giang hồ hung thần ác sát, đều mơi ước [Phong Vân Quyết] trong tay một tiểu nhị, nhưng bởi vì Tứ Hải lâu có mệnh lệnh rõ ràng, không thể ở trong Tứ Hải lâu đánh nhau, người giang hồ cũng không dám đá động, nhưng mỗi ngày đều ăn vạ ở đại sảnh, trà cũng không gọi, đồ ăn cũng không gọi, không đem bá tánh dọa chạy, việc làm ăn thế nào cũng sẽ đi xuống a!
"....Bị người khác hại." Phó Vân Mặc nói không ra nguyên nhân, chỉ có thể lấy câu này biểu đạt tâm tình hiện tại của nàng.
"Chẳng lẽ là Trương Ma Tử kia?" Mạc Ly Hề có thể nghĩ tới, chỉ có Trương Ma Tử kia vốn không ít lần đối đầu với Phó Vân Mặc.
"Không phải." Trương Ma Tử kia lấy đâu ra năng lực, hơn nữa nếu hắn muốn hãm hại ta, cũng sẽ không hướng phương diện này xuống tay, bởi vì hắn không có đầu óc.
"Việc này... Mạc chưởng môn, ta có việc muốn nói với ngươi." Phó Vân Mặc nói xong câu đó, sau đó đảo mắt nhìn về phía Nam Côn Luân, Nam Côn Luân hiểu ý, lập tức lui ra ngoài, đem cửa đóng lại.
"Nhưng ta cũng sẽ không thể đến Thiên Duyên phái." Phó Vân Mặc nói xong, quả nhiên thấy được sự thất vọng trong mắt Mạc Ly Hề, liên quan đến bản thân đều cảm thấy có chút đau lòng.
"Vì sao?" Mạc Ly Hề khó hiểu, nếu dự định rời khỏi Tứ Hải lâu, vì sao không đi đến Thiên Duyên phái? Chẳng lẽ...nàng không thích mình đến như vậy sao?
Hiện tại rất nhiền người đều cho rằng ta có [Phong Vân Quyết], hơn nữa sẽ càng ngày càng nhiều người biết được, ta ở lại Tứ Hải lâu sẽ mang đến phiền phức cho Tứ Hải lâu, cùng lẽ đó, ta đi đến Thiên Duyên phái, cũng sẽ mang đến phiền phức cho Thiên Duyên phái."
Phó Vân Mặc than một tiếng, hiện giờ nếu giao ra con cá mặn, cũng không thay đổi được gì, rốt cuộc cũng không có người nào tin nổi con cá mặn sẽ là tuyệt thế võ công, càng có khả năng cho rằng nàng đang trêu chọc bọn họ.
"....Ta sẽ bảo hộ ngươi."
-------------Hết chương 17------------
Lời của tác giả:
Hôm nay cũng là một ngày ôm ấp Mạc Tiên tử.
Hôm nay cũng là một ngày nữ ma đầu hãm hại vợ
Tiểu Mặc: Ta làm sao nhìn trúng nữ ma đầu thế này.