Diễm Quỷ

Chương 14



“Ta thực không có tiến bộ.” Chuyện lúc trước hóa ra đã xa xôi nhưvậy, một khi không lưu ý, liền lướt qua kẽ ngón tay mà biến mất. TangMạch đưa tay lên chạm vào mặt nam nhân lần cuối cùng, nam nhân một mạchyên lặng, trong con ngươi hắc sắc là khuôn mặt mang theo chút tự giễucủa Diễm quỷ “Quên đi, không hiểu thì là không hiểu thôi. Kỳ thực đếnchính ta cũng không rõ ta quấn quýt lấy cái gì… Nói rằng hận ngươi,không bằng nói rằng ta hận chính bản thân mình…”

Bỗng nhiên, lời của Diễm quỷ bị ngắt quãng, đôi mắt màu xám trợn lớnmột cách kỳ lạ. Hắn run run thu hồi tay, lại dường như sợ sẽ phá hủy cái gì đó, dè dặt xoa khóe mắt của nam nhân. Đầu ngón tay đã ươn ướt, lànước mắt của nam nhân, y đang khóc, Minh chủ điện hạ vô ái vô dục ngồingay ngắn sâu trong Minh phủ của ta, rơi nước mắt. Biểu tình không hề uám, không hề thương hại, gương mặt trống rỗng, nước mắt theo ngón tayDiễm quỷ chậm rãi chảy xuống, nam nhân dùng bàn tay dính máu của mìnhnâng mặt Tang Mạch lên “Vì sao luôn là ngươi vứt bỏ ta trước?”

Ngực rất đau, chỗ bị móng tay Diễm quỷ cắt qua chảy máu, chảy xuống y sam mặc sắc lại tới hoa văn tối màu, chậm rãi thấm vào, đan vào hoa văn mây cuốn trên vạt áo. Kim trâm cắm trên ngực Diễm quỷ sáng loáng chóimắt, thượng cổ thần binh Hình thiên đang không kiêng nể gì mà phô trương quang mang của nó, khí tức sát phạt bốc lên tận trời.

“Ta nhớ ra rồi.” Cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán hắn, nam nhân tônquý nhìn Tang Mạch một cách cô đơn, hắn chỉ yếu ớt thở, con ngươi xámtro đang dần dần mất đi quang thải (màu sắc + ánh sáng). Như thế không giống ngươi a, Diễm quỷ, ngươi phải cong khóe miệng dùngmọi cách đùa cợt ta, ngươi phải tát một cái đầy móng tay sắc nhọn cắtqua mặt ta, ngươi phải xoay người bỏ đi lưu lại cho ta một cái bóng lưng tiêu sái và một đống vỏ hạch đào… Diễm quỷ, Diễm quỷ dương nanh múavuốt giống như con nhím, Tang Mạch của ta.

“Ngươi chung quy vẫn không chịu nói cho ta biết yêu hận của ngươi,nhưng hết lần này tới lần khác dạy ta mất mát là như thế nào…” Không Hoa thì thào tự nói. Đột nhiên phát hiện, nếu không gặp Diễm quỷ nữa, dùnghết lực lượng ở Minh phủ của y cũng không thể tìm thấy, sau đó, trongtương lai dài dằng dặc không có điểm cuối của y, ở Bỉ Ngạn nước VongXuyên chảy mãi không ngừng, ngàn vạn vong hồn nhưng không có một Diễmquỷ khắt nghiệt độc mồm độc miệng nữa, sẽ không còn được gặp lại nữa,trăm năm, ngàn năm, vạn năm… Mất đi rồi sẽ không tìm lại được. Tim trống rỗng, ngón tay vuốt ve qua thậm chí có thể nghe được tiếng vọng trốngtrơn, đau đớn khó hiểu vẫn liên tục duy trì, trái tim vô ái vô dục đautới mức như muốn xé rách ra. Rất khó chịu, sắp thở không nổi, tứ chi mất cảm giác, chỉ có xúc cảm lạnh lẽo trên mặt là rõ ràng một cách dịthường.

Một lần, lại một lần, gian nhà tương tự, đau đớn tương tự, tâm tìnhtương tự, dường như bị cả thế giới ruồng bỏ, bị bỏ rơi ở trong góc phòng tịch mịch. Bi thương tới không thể kiềm chế được, có cái gì đó thừa dịp phá tan phong ấn, mang theo màu sắc ố vàng của trang sách cũ ùn ùn kéotới, giống như muốn vùi lấp y. Một trận đầu váng mắt hoa, trái tim trống trải thoáng cái bị vui mừng và bi thương rót đầy, hỉ, nộ, ai, sân, rõràng là những tình cảm chưa từng thể nghiệm qua, rồi lại thấy quenthuộc. Tiếng cười, tiếng khóc, tiếng gào thét… các loại thanh âm nhồinhét vào lỗ tai, không phân rõ cái gì với cái gì, đầu óc sắp căng ra… nổ ‘ầm’ một tiếng, cửa lớn mão đinh sơn son bị cuồng phong thổi bay, thếgiới bỗng nhiên an tĩnh, thấy được thân ảnh nho nhỏ ngoài cánh cửa. Hắncó một đôi mắt hắc bạch phân minh, khóe mắt hơi nhếc lên, khiếp đảm rồilại quật cường, trong mắt là tịch mịch sâu sắc, giống như mình. TangMạch. Đó là lần đầu tiên nhìn thấy Tang Mạch.

Nhớ ra rồi, ký ức của Sở Tắc Quân.

“Tang Mạch, ta nhớ ra ngươi rồi.” Đã từng nói, muốn nhớ lại về ngươi, như vậy, là có thể bên ngươi thật dài thật lâu. Không Hoa hơi nở nụcười, bên gò má hiện ra lệ ngân. Bàn tay vuốt ve mặt Tang Mạch chậm rãitrượt xuống, cầm kim trâm cắm ở trên ngực hắn. Sát khí của Hình thiêncắt đứt ngón tay y, máu của hai người hòa vào nhau.

“Lần trước, là ta sơ sẩy, cho ngươi may mắn thắng.” Hắn cúi đầu ở bên tai Tang Mạch nói nhỏ vô cùng thân thiết, như là lời tâm tình ôn nhunhất thế gian “Thế nhưng lần này… tuyệt đối! Không!”

Ngữ điệu đột nhiên chuyển cao, hai hàng lông mày dựng ngược, cổ taythuận thế đưa tới, cấp tốc rút kim trâm ra khỏi cơ thể Tang Mạch. Huyếthoa phi vũ, vài điểm huỳnh quang lập lòe, tam hồn lục phách theo huyếtchâu văng khắp nơi mà hăng hái bắn về phía xa. Dạ nha ngoài phòng đềurít lên the thé, vỗ cánh bay theo.

Theo hồn phách rời xa, thân thể Tang Mạch nhất thời mất hết sinh khí, chỉ có hai mắt còn mở lớn kinh ngạc, tựa hồ vẫn không thể tin được.

Không Hoa thu Hình thiên vào tay áo, ôm hắn chậm rãi đứng lên, ngoàiphòng sắc trời đã tối, huyền nguyệt cong cong đọng ở nơi xa vời, thếgian ban đêm bình thản mà yên tĩnh “Tang Mạch, chúng ta lại cược thêmmột lần nữa đi. Ta đặt tất cả mọi thứ ta có, cược lấy yêu hận củangươi.”

Thân ảnh hắc sắc nắm tay một hài đồng nho nhỏ càng đi càng xa, tanvào bóng đêm thâm trầm. Cánh hoa hồng sắc dài mảnh tự nhiên rơi xuống,vùi lấp tất cả trong Tấn vương phủ. ‘Y nha ——” một tiếng, cửa gỗ củahoang trạch lụn bại cổ xưa tự động khép lại, kết thúc một truyền thuyếtly kỳ.

“Có người nói Hình thiên lấy tinh huyết hồn phách làm thức ăn, tamhồn lục phách một khi bị ăn hết, Đại La Kim Tiên cũng khó cứu giúp .”Bên bờ Vong Xuyên, nữ tử một thân áo váy thảm lục cười mới tươi đẹp làmsao, đứng bên bờ sông đầy vẻ xinh đẹp, để mặc bỉ ngạn hoa rơi đầy vai“Bị Hình thiên đâm trúng là phải chết, rút Hình thiên ra, hồn phách tứtán…”

Ả xoay chuyển con mắt màu xanh óng ánh, nụ cười trào phúng không hiểu vì sao làm cho người ta nhớ tới một con quỷ khác cũng thích đùa cợt như vậy “Hồn phách tứ tán, với người khác thì là chết, nhưng với Minh chủKhông Hoa lại có một cơ hội sống.”

“Thế nhưng…” Mái tóc ướt sũng của ả kéo dài từ cổ tới trước ngực, bím tóc cũng màu xanh, khiến người ta nhớ tới thủy thảo mọc thành bụi dướiđáy hồ “Hồn phách tiêu tán thì dễ, thu thập thì khó. Cho dù ngươi có thể lại tập hợp đủ tam hồn lục phách, hắn có thể tỉnh hay không cũng khó mà đoán được.”

“Hà tất phải kiên trì, lần trước hắn thắng ngươi, lần này, ngươi vẫnthua.” Rốt cuộc ả làm rõ ý đồ mình đến đây, vươn một cánh tay quấn chuỗi ngọc lục sắc “Hắn sẽ không tỉnh lại đâu.” Như là nguyền rủa.

Ả to gan nhìn thẳng vào mắt Không Hoa, Liễu Loạn, nữ quỷ ở trong Minh hồ, trước khi Không Hoa xuất thủ liền cấp tốc nhảy vào giữa Vong Xuyênchảy xiết “Ngươi có biết, ba trăm năm qua hắn sống thế nào không? Ngươikhông biết, thế nhưng ta biết. Rất nhiều việc, ngươi cũng không biết,nhưng ta… ta lại thấy toàn bộ.”

Tiếng âm phong xẹt qua, bỉ ngạn hoa hồng sắc bay lả tả trong khôngtrung, Tiểu Miêu nắm chặt cánh tay buông xuống của Tang Mạch, ngẩng đầu, thấy đường nét gương mặt kiên cường và đôi môi mím chặt của nam nhân.

Minh phủ, là nơi ở sâu trong lòng đất nhiều năm không thấy ánh mặttrời. Đến hỏa diễm hừng hực cũng nhiễm màu đen, quang mang quỷ dị. TiểuMiêu lảo đảo đi hái một bông bỉ ngạn hoa huyết hồng ở ngoài thành về đặt bên má Tang Mạch, gương mặt mất đi huyết sắc thoạt nhìn như có thêmchút ánh sáng, dù vậy bị quỷ hỏa thanh sắc chiếu rọi, trông có vẻ yếuớt.

Ngoài cửa sổ, bầu trời đầy mây đen có thể thấy dạ nha không ngừng bay qua bay lại, tới gần một chút, có thể thấy chúng nó hoặc là trong miệng ngậm một cái tròng mắt mang theo tơ máu, hoặc là móng quắp theo mộtcánh tay đứt lìa đã sưng phù. Tiểu Miêu dúi đầu vào cổ Tang Mạch, giốngnhư lúc trước ở Tấn vương phủ dùng mặt nó cọ cọ vào mặt hắn, chỉ là,không có ai nắm tay áo kéo nó ra, Diễm quỷ nhắm mắt, gương mặt đờ đẫnkhông có nụ cười sủng nịch.

Tiểu Miêu có chút thất vọng, chạy tới bên cửa sổ ghé vào khung cửa,cách song cửa khắc hoa, nhìn đám dạ nha từ xa xa bay tới. Bắt đầu từmột, đếm tới con thứ một vạn, thì bọn chúng tìm được một hạt châu tỏaánh hồng, chủ quân nói, đây là linh tuệ trong lục phách của Tang Mạch.Sau đó, lại đếm lần nữa, đếm tới hai vạn, dạ nha sẽ mang tới một hòn đábạch sắc, đếm tới mười vạn, chủ quân đem một bảo thạch lam sắc cẩn thậnđặt vào cái hộp nhỏ đầu giường… Luôn luôn cách nhau rất lâu rất lâu, tựa hồ thời gian cách càng lúc càng dài, đã lâu lắm rồi không nghe bọn họtìm được cái gì.

(đáng nhẽ phải là tam hồn thất phách – ba hồn bảy vía, trong đó thất phách gồm có thiên trùng phách, linhtuệ phách, khí phách, lực phách, trung xu phách, tinh phách, anh phách)

Chủ quân bề bộn nhiều việc, trong U Minh điện có những chuyện làmvĩnh viễn cũng không xong. Thường xuyên có dạ nha bay đến giữa chừng thì từ trên không trung ngã xuống, bọn họ nói, chúng nó quá mệt mỏi rồi,không bay nổi nữa. Chủ quân hầu như khu sử hết dạ nha trong Minh phủ đitìm kiếm, đêm đó lại càng không ngừng vận dụng pháp lực khu động dạ nha, vậy nên mỗi lần y tới đều mệt mỏi rã rời, ở bên giường nhìn một lúcliền ngủ. Trong giấc mộng, lông mày y vẫn nhíu chặt, lúc tỉnh lại, y lại bám vào bên tai Tang Mạch nói, nói gì đó, không ai biết. Y sẽ mở cáihộp gấm mà không ai cạy được ra kia, nhìn khoảng không bên trong cảngười đờ ra, biểu tình đó, cũng từng thấy ở trên mặt Tang Mạch, lúc bảnthân cô đơn cuộn mình ở dưới mái hiên nhà người ta khi trời mưa to, biểu tình nhất định cũng là như vậy.

Dạ nha từng con bay tới, lại từng con bay đi, có lúc đột nhiên rớtxuống, rơi vào trong Vong Xuyên liền mất tăm luôn, sẽ có dạ nha khác thế chỗ nó tiếp tục bay. Sau đó, chúng nó sẽ mang về đủ thứ, mảnh thi thể,nội tạng hoặc là linh hồn người chết.

Đôi khi, bọn chúng nó sẽ kêu lớn chạy tới U Minh điện, sau đó KhôngHoa sẽ cầm một viên đá tỏa quang mang ngũ sắc về phòng, đem bỏ vàokhoảng trống ở trong hộp gấm. Xong xuôi, y sẽ ôm Tang Mạch thật là lâu,nói thật là nhiều, Tang Mạch vẫn nhắm mắt, trên gương mặt chết lặngkhông có biểu tình gì, y dùng tay xoa mặt hắn, hôn môi hắn, cái gì cũngkhông nghe rõ, Tiểu Miêu ngồi ở một bên chỉ nghe thấy y không ngừng gọi“Tang Mạch, Tang Mạch, Tang Mạch…”

Cũng có nhiều lần, bọn họ lắc đầu nói, đáng tiếc không phải là TangMạch. Họ nói rất nhỏ, đùn đẩy lẫn nhau, không ai chịu đi gặp Không Hoa.Tiểu Miêu ghé vào bên khung cửa, chạy tới cướp lấy thứ trong tay bọn họ, sau đó chạy vào trong U Minh điện, chạy thẳng tới dưới gối Không Hoa.Không Hoa nhận thứ đó, ôm Tiểu Miêu vào lòng, đưa cho nó một đóa bỉ ngạn hoa đẫm sương sớm. Tiểu Miêu đột nhiên thu hồi cánh tay đặt trên ngựcy, trong lòng bàn tay ướt sũng, dường như là là nước lưu lại sau khinghiền nát bỉ ngạn hoa. Nam nhân ngồi trên vương tọa duy trì vẻ lạnhlùng uy nghiêm của người đứng đầu Minh phủ, nhưng có thứ gì đó ở trongđôi đồng tử mặc sắc lặng lẽ nát vụn.

Sau đó của sau đó, dạ nha ở trên không trung không thể đếm nổi nữa,lúc một lão gia gia không ngừng ho khan lúc trước từng gặp qua thay đổimột thân y sam lần nữa xuất hiện ở U Minh điện, một cọng lông dạ nha rơi xuống bụi hoa ngoài thành, trên lông tràn ra máu đen nhiễm bẩn cánh hoa đỏ sẫm, bọn họ lấy ra từ trong miệng nó một viên đá năm màu được ngậmchặt.

Cái hộp gấm bên cạnh giường Tang Mạch rốt cuộc bị lấp đầy. Tiểu Miêu thấy bàn tay Không Hoa cầm hộp run lên nhè nhẹ.

Bọn họ nhanh chóng bày ra kết giới ở bốn phía quanh giường Tang Mạch, thập điện Diêm Quân phân thủ khắp nơi, từ miệng phun ra những âm tiếtquái dị. Tiểu Miêu bị đặt ở bên cửa sổ, mở lớn hai mắt xem, Không Hoađứng bên giường, khua tay chấn động một cái, y sam hắc sắc không gió màđộng như nghiên mực bị lật, những viên đá màu trong hộp lửng lơ trongkhông trung, va đập vào nhau, tự động tụ tập ở trước người Tang Mạch.

Quỷ hỏa thanh sắc bỗng nhiên nổi lên cao nửa trượng, cánh hoa bỉ ngạn bị bứt ra khỏi thân, bay tới tấp qua cửa sổ, như giọt máu phân tán khắp nơi. Chú văn trong miệng Diêm Quân càng lúc càng nhanh, càng lúc càngvang, âm tiết cổ quái tựa hồ tụ thành một dòng sông vô hình dội thẳngvào tai.

Không Hoa đứng ở trung ương của kết giới, hắc y nam nhân dùng caoquan hắc sắc bó buộc mái tóc dài, hoa văn mây cuốn tối màu trên ống tayáo ở dưới quỷ hỏa chập chờn thấp thoáng lóe ra ánh sáng. Hồn phách bảymàu trong nháy mắt bắn ra quang mang rực rỡ, chiếu rọi gương mặt táinhợt của nam nhân, mí mắt khép hờ ở trên mặt phóng ra âm ảnh nhàn nhạt.

Chậm rãi, chậm rãi, thạch tử bảy màu cách Tang mạch càng lúc cànggần, càng lúc càng gần, áp vào trên ngực không phập phồng của hắn, sauđó… biến mất…

Chú văn của Diêm Quân dần dần chậm lại, âm điệu cũng thấp xuống. Kếtgiới trong quang thải lưu động dần ảm đạm. Rốt cuộc, không nghe thấynhững âm tiết cổ quái nữa, quỷ chúng trong Minh phủ tản ra, người trongphòng càng lúc càng ít. Cuối cùng, chỉ còn lại Tiểu Miêu và nam nhântrước sau hai mắt vẫn buông xuống, trên mặt không có biểu tình gì.

Trong phòng vắng vẻ tới mức có thể nghe thấy thanh âm tú hoa châm rơi xuống đất, Tiểu Miêu bất giác hoãn hết tiếng động, thấy nam nhân vẫnđứng thẳng trước giường. Trên giường, Tang Mạch nhắm mắt, thần sắc đờđẫn.

“Bịch ——” một tiếng, sự yên lặng nghẹt thở bị đập tan, theo hộp gấmrớt xuống, nam nhân cong đầu gối, quỳ thẳng xuống trước giường. Y cúingười xuống, ôm lấy cái người có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại kia “Tang Mạch…”

Tiểu Miêu thấy vai y rung động, nhẹ buông tay, bỉ ngạn hoa vẫn bị nắm chặt liền rơi xuống đất, cánh hoa tản đi khắp nơi như là nước mắt mangtheo máu.

Tang Mạch không hề có dấu hiệu tỉnh lại, Không Hoa đem tay thăm dòtrên ngực hắn, tìm kiếm động tĩnh của tam hồn lục phách lần nữa trở lạicơ thể. Quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt hắc bạch phân minh, TiểuMiêu mím môi, giang hai tay ở trước mặt y, trên gương mặt nho nhỏ lộ ravẻ quật cường. Không Hoa ngồi xổm xuống, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ là yên lặng sờ mặt nó.

Đôi mắt mặc sắc giống y hệt chớp chớp mấy cái, Tiểu Miêu cụt hứng buông thõng tay, lặng im nằm sấp xuống đầu giường Tang Mạch.

Ngày mai sẽ tỉnh, ngày mai, ngày mai, ngày mai… Mỗi ngày đều mong đợi vào ngày mai, mỗi ngày đều nín thở chờ đôi mắt khép chặt của Diễm quỷsẽ mở ra, khóe miệng cong lên cho mình một nụ cười trào phúng. TangMạch, chúng ta lại cược thêm một ván, ta đặt lợi thế cuối cùng của ta,nhìn khắp nơi xung quanh, nhưng chỗ ngồi đối diện trống không, mãi không thấy ngươi trở lại.

Cuối cùng hắc y nam nhân đặt một đóa hồng hoa bên má Tang Mạch, đầungón tay sát qua gương mặt hắn, không thấy ấm cũng chẳng thấy lạnh. Điqua hành lang quỷ hỏa thanh sắc bốc cháy trên tường, trên bầu trời đìnhviện không bóng người là mây đen nặng nề vạn năm bất biến. Sâu trongMinh phủ không gặp một chút xíu màu sắc trong sáng nào, đứng đầu Minhphủ vô ái vô dục, trên gương mặt tuấn mỹ tái nhợt hiện lên vài phần âm u vài phần thương xót.

Trong U Minh điện luôn có vô số oán linh gào khóc quanh quẩn tại Vong Xuyên,người chết thân mang gông xiềng tóc tai bù xù giơ lên gương mặthuyết nhục mơ hồ “Đại nhân, ta oan uổng…” Tiếng khóc sắc nhọn dội lạitrong bốn bức tường. Hại người hoặc bị người hại, có tội hoặc vô tội,phụ lòng hoặc si tình… Mỗi người tới nơi đây đều có một đoạn cố sự dàihoặc gút mắc, yếu đuối quỳ rạp trước bậc thềm cao cao, khóc lóc nức nở.Chồng giết vợ, mẹ ăn con, anh em trong nhà cãi cọ nhau, tình nhân phảnbội… Hận tới thâm sâu, một thanh đao nhọn, một chén thạch tín, một câukhông cam lòng. Bọn họ lúc đầu thế nào cũng không chịu tiếp nhận chéncanh trong tay Mạnh bà, đợi nói tới câu cuối cùng của cố sự, thiện tấtcó thiện quả, ác tất có ác báo, ân oán đều hết. Trước khi vãng sinh luân hồi trải qua một đợt chọn lựa dài dằng dặc, cuối cùng quên được thìnhiều, người vẫn còn mơ hồ rất ít. Không chịu quên đi thì sẽ thành côhồn dã quỷ, trôi dạt khắp nơi, nhớ mãi không quên những chuyện đúng sai, ân oán hoặc là kết quả.

Không Hoa diện vô biểu tình mà lắng nghe, người chết ở dưới điện nói liên miên về cuộc đời của hắn. Xuất thân cùng khổ, yêu thiên kim nhàgiàu, vì vậy bỏ đi tính danh cùng tôn nghiêm cúi đầu ở rể. Sau đó conđường làm quan đắc ý, một bước lên mây. Sau của sau đó, nhạc phụ mất,con rể làm chủ nhà. Bao nhiêu năm nhẫn nhịn cuối cùng cũng được mở màymở mặt, nạp thiếp, chiêu kỹ, ăn chơi đàng điếm. Cuối cùng bị chết bởimột chén canh hạt sen của thê tử. Hắn nói hắn hận, hận thê tử đa nghighen tuông, hận nhạc phụ ngang ngược độc tài, hận gia cảnh nghèo hèn.Nói chuyện không đâu một hồi lâu, lại đột nhiên nhớ tới năm xưa lần đầugặp nàng trên đường, đào hồng liễu lục, hồng hạnh đầu cành, gió xuân hất lên kiệu liêm, nàng mặc một thân hoàng sắc xuân sam, quy quy củ củ ngồi bên trong, trán hơi cúi, hai vành tai đeo khuyên, cực kỳ giống mỹ nữhôm trước thấy trong tranh.

Hắn vì phẫn hận mà lộ vẻ dữ tợn, vặn vẹo ra một nụ cười, hai hàng lệđục ngầu rơi xuống “Đến tột cùng là nàng hủy ta, hay là ta hủy nàng?”

Hắn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt vẩn đục mờ mịt nhìn Không Hoa, KhôngHoa hờ hững ngồi ở sâu trong đại điện, nghe Diêm Quân nói “Sau này sẽ có lúc nàng tới đây, nàng nợ ngươi một mạng, tự nhiên sẽ phải trả giá,ngươi nợ nàng một đời tình, cũng sẽ có con đường hoàn trả. Lúc trả hếtân oán cho nhau thì nhân quả đều tiêu tan.”

Đó là yên hận, cực yêu mà có hận, cực hận mà có muốn, ham muốn đến cuối cùng cũng không quá một chữ ‘yêu’.

Người quỳ gối dưới bậc lắc đầu không ngừng thì thào tự hỏi “Là nàngđạt được ta, là ta hủy nàng, hay là nàng hủy ta? Chúng ta rốt cuộc aiđạt được ai, ai hủy ai?”

Tang Mạch, ngươi và ta thì sao? Ai đạt được ai, ai hủy ai?

Trái tim bất động như núi bởi vì tiếng quỷ khóc không ngừng quanhquẩn bên tai mà xuất hiện sự khác thường. Lén lút đưa tay tới trướcngực, mơ hồ đau. Thân thể không e ngại bất cứ lưỡi dao sắc bén nào trênthế gian, nhưng cúi đầu một cái liền có thể thấy, một vệt đỏ tươi dàimảnh xuất hiện ở nơi đó, gai mắt tới mức như bất cứ lúc nào cũng có thểthấm ra huyết hoa. Lấy ngón tay cố sức ấn vào, đầu ngón tay cách lớp ysam, đau nhức bình thường dần chuyển thành gay gắt, vết thương bị xérách ra, ngón tay chạm tới dịch thể dính dính, còn đau đớn đã lan trànra toàn thân, làm tê dại tất cả cảm quan. Đứng đầu Minh phủ, có thể lạnh nhạt, có thể u sầu, có thể thương hại, nhưng không thể hoang mang,không thể cảm thương.

Dưới bậc có một người từ từ đi tới, mặc áo liệm bình thường đã từngthấy qua, sạch sẽ yên tĩnh, thần sắc ung dung, xem ra là thọ chung chính tẩm (QT: sống thọ và chết tại nhà). Diêm Quân ở bên cạnh lật sổ sinh tử ‘soàn soạt’ tìm kiếm cuộc đời hắn,lúc nào thì sinh ra, thái độ làm người ra sao, vì sao mà chết. Hắn không khóc không nháo, nghiêng gương mặt hàm tiếu mà nghe, thỉnh thoảng trảlời vài câu, âm điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong sự trầm ổnhiện ra vài phần nho nhã.

Không Hoa nghiêng người ra nhìn mặt hắn, hắn hình như cảm giác thấy,mạnh dạn ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt hiện ra chút nghi hoặc. Không Hoa không nói gì, lại nhìn hắn vài lần, tiếp nhận sổ sinh tử từ trong tayDiêm Quân, trực tiếp lật giở về phần trước, lật tới cái niên đại mà hầunhư không còn ai nhớ rõ kia, phần mở đầu là tên của hắn khi đó. Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, quả nhiên là hắn, kiếp đó hắn chết thật thê thảm,sau này bình thản yên vui chính là sự bồi thường.

“Ngươi có còn nhớ Tang Mạch không?” Hắc y nam nhân nhẹ giọng hỏi.

Hắn đang nghiêng đầu nghe Diêm Quân nói, thấy vậy quay sang, trong mắt vẫn đầy vẻ nghi hoặc “Đó là ai?”

Hắn không nhớ. Thời gian dài như vậy, trên sổ sinh tử không biết đãthêm bao nhiêu nét bút, hắn đâu còn có thể nhớ kỹ ái hận gút mắc từtrước?

Không Hoa lại hỏi “Vậy ngươi có còn nhớ Sở Tắc Minh?”

Hắn làm vẻ mặt không hiểu.

Móng tay hướng tới trước ngực cào một chút, dịch thể đặc dính theongón tay chảy xuống, Minh chủ diện vô biểu tình dường như không cảm thụđược đau đớn, cúi đầu nhìn hắn “Hắn tan thành tro bụi rồi, không có kiếp sau, không có kiếp trước.”

Trong im lặng, trên gương mặt trước sau vẫn hiển hiện khí tức bìnhthản của người tu đạo bỗng chậm rãi chảy nước mắt, nam tử dưới bậc kinhngạc nhìn đầu ngón tay ẩm ướt, kinh hãi không ngớt “Ta… Ta làm sao vậy?”

Không Hoa chỉ nhìn hắn, bên tai là lời tuyên án lạnh lùng vạn năm bất biến của Diêm Quân “Ngươi kiếp này quảng kết thiện duyên, tích đượchàng vạn hàng nghìn công đức, ban thưởng ngươi kiếp sau phúc trạch dồidào để khen ngợi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

Quỷ tốt lên tiếng trả lời tiến tới bên phải hắn mang đi, hắn lảo đảođi ra vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại “Sở Tắc Minh là ai?” Lệ đã rơiđầy mặt.

“Ngươi quên rồi thì thôi đi.” Trước sự kinh ngạc của mọi người, chủquân ngồi sâu trong Minh phủ vạn năm bất động như núi lần đầu tiên đứngdậy khỏi ghế trên đại đường thính thẩm, tại khoảng không trên tảng đángồi còn lại một đóa bỉ ngạn hoa “Có người nhờ ta nói với ngươi một câu, xin lỗi.”

“Tang Mạch, ta về gấp để nói cho ngươi một việc.” Trong căn phòngkhông bóng người, ở bên cạnh Tang Mạch đang ngủ say, nam nhân cúi ngườingồi xuống “Ngươi đoán ta gặp được ai?”

Người trên giường không đáp lại, y tiếp tục nói một mình “Là Viên Tử Hi, Tử Hi mà ngươi nhớ mãi không quên.”

“Tang Mạch, hắn không nhớ Tắc Minh, nhưng hắn lại khóc vì Tắc Minh.”

“Tang Mạch, ta nói với hắn, nói ngươi xin lỗi hắn.”

Hắn ngủ thật say, lông mi dài chưa từng có nửa phân rung động, tựa hồ cái gì cũng không nghe thấy. Không Hoa nghiêng người ôm lấy hắn, đặtcằm lên vai hắn, mặt áp vào mặt “Tang Mạch, chúng ta lâu rồi không nóichuyện. Ngươi luôn luôn không chờ nghe ta nói hết lời đã bỏ lại ta.”

Rất nhiều điều, chưa từng ra khỏi miệng đã mất đi người nghe duynhất, rất nhiều rất nhiều, nhiều tới không thể nào lên tiếng “Lúc trước ở lãnh cung cũng là như thế này, gian nhà lớn như vậy, chỉ có hai chúngta. Ta khắc chết mẫu hậu của ta, phụ hoàng không cần ta, ta cái gì cũngkhông có, chỉ có ngươi. Hiện tại ngẫm lại, khi đó chúng ta thật tốt, mỗi ngày đều nói chuyện, nói đến hừng đông. Ngươi nói ta nghe, ta nói ngươi nghe. Rất nhiều chuyện, Tắc Hân cũng không biết, chỉ có hai chúng tabiết, bởi vì ngươi đã nói qua, chúng ta là hai người cùng một mệnh.”

Lúc mới gặp gỡ, dưới cửa cung nguy nga mão đinh sơn son, ngươi mặcmột thân tử bạch như đồ tang nghiêm mặt đứng trước mặt ta, chỉ vào y sam của chính mình, vẻ mặt vô vị “Mẹ ta đã sớm qua đời, đây là ta mặc chomẹ kế của ta xem.” Ngươi không biết, đã lâu rồi ta không cùng ai nóichuyện, ngươi là duy nhất, trong cung rộng lớn lạnh lẽo tịch mịch, chỗdựa duy nhất của ta. Những ngày không có gì cả, cái gì cũng khát vọng,đợi tới khi nắm giữ tất cả, mới phát giác, cái gì cũng không hơn khoảngthời gian không có gì cả đó.

“Lúc ôm ngươi ra khỏi Ngụy vương phủ, cả người ngươi đều là máu,ngươi đau tới ngất xỉu, ở trong lòng ta gọi tên Tử Hi. Ta biết ngươi hổthẹn, thế nhưng lúc đó, chúng ta đã không thể quay đầu lại nữa rồi.”

“Dọc theo đường đi, ta ôm ngươi, sợ ngươi sẽ như vậy mà chết, nếungươi chết, ta sẽ chỉ còn phân nửa tính mệnh… Tang Mạch, trên ngườingươi có nhiều vết thương như vậy, càng lúc càng nhiều. Ta nhớ tới trước kia, chúng ta cầm dược bình bôi thuốc cho nhau, thật là tốt. Sau đó,thương thế của ngươi càng ngày càng nhiều thêm, nhưng ta không bôi thuốc cho ngươi nữa, cũng không phải là ta không phát hiện… mà là… ta khôngdám. Tang Mạch, ta không dám nhìn thương thế của ngươi nữa.”

Nhẹ nhàng đụng vào mặt hắn, Không Hoa cẩn thận đặt một cái hôn lênbên gò má “Đó cũng là lần cuối cùng ngươi khóc ở trong lòng ta.”

Sau đó, sau đó, ngươi không còn khóc trước mặt ta nữa. Đêm trước khiTắc Hân đăng cơ, ngươi ở trong đại đường Tấn vương phủ ngồi một đêm, tathấy được, ta ở ngay phía sau cửa. Ta biết ngươi oán ta, oán ta đemthiên hạ tặng cho Tắc Hân. Tang Mạch, ngươi nói đúng, Tắc Hân là bóng ma trong ngực ta, ta cướp đoạt thiên hạ chính là vì hắn. Cũng không phảita không chịu nói cho ngươi, mà là ta không dám, ta sợ để ngươi biết.

Tắc Hân là đề tài không thể nói tới giữa ta và ngươi, rồi ta lạinhiều lần ở trước mặt ngươi nhắc tới hắn. Bởi vì trừ ngươi ra, ta có thể đi nói cho ai? Tang Mạch, ta đem thiên hạ dâng hai tay tới trước mặthắn, ta trừ bỏ hoàng hậu của hắn, cận thần của hắn, tất cả những chỗ màhắn có thể dựa vào. Hắn chỉ có thể dựa vào ta, nhưng hắn cũng hận ta,tam ca có tướng mạo giống phụ hoàng nhất, người duy nhất trong số cáchuynh đệ đồng ý thừa nhận ta, hắn không bao giờ lộ ra nụ cười từ bi nhưQuan Âm đối với ta nữa. Tang Mạch, ta chỉ có thể ôm ngươi nói cho ngươinghe, chỉ có ngươi có thể nghe ta nói chuyện.

Sau đó thì sao? Sau đó xảy ra chuyện gì? Ta thành bạo quân có thểsánh với Kiệt, Trụ, đủ loại quan lại thóa mạ ngươi là thần tử hại nướchại dân. Chúng ta cũng không thực sự nói chuyện nữa, ngươi dẫn ta tớiđịa lao nhìn ngươi bức cung phạm nhân thế nào, huyết hoa văng ra đềudính lên mặt ngươi, nhưng ngươi cười với ta, lại khiêu khích ta tứcgiận. Ta dùng sự thiện lương của Tắc Hân mà ngươi không thể dễ dàng thathứ nhất ra để trách ngươi, đem gấp bội nhiệm vụ giao cho ngươi, ngươiluôn mang theo một thân chồng chất vết thương trở về, cười nói cho tabiết lại vừa nghĩ ra những thủ đoạn tàn nhẫn thế nào. Chúng ta lấy việcvượt qua đối phương để làm vui, chỉ có như vậy mới có thể đạt được chútkhoái ý.

“Tang Mạch, ta vẫn cho rằng ngươi đã thay đổi, cho đến khi ngươi quỳgối trước cửa Cận gia, ta mới biết được…” Giọng Không Hoa bỗng nhiêntrầm xuống, vô hạn bi thống “Là ta hủy ngươi.”

Ngươi vốn không nên là như vậy. Lúc còn nhỏ, ta dùng một đoạn trong“Mạch thượng tang” là có thể đùa khiến ngươi mặt đỏ tới tận mang tai.Ngươi sinh ra trong gia đình quan lại, làm quan tạo phúc cho dân là lýtưởng vững vàng của ngươi, năm đó dưới bầu trời đầy sao, lúc ngươi nhắcđến hưng phấn tới mức hai mắt phát sáng… Là ta bức ngươi tới con đườngbị cô lập hoàn toàn. Ngươi cầm tấu chương của thân sinh phụ thân vàhuynh đệ buộc tội ngươi, cười tới vân đạm phong khinh, nhưng dưới ốngtay áo bàn tay nắm thật chặt. Ta muốn ôm ngươi vào lòng nhẹ giọng an ủi, nói cho ngươi không có vấn đề gì, ngươi không có cái gì nhưng còn cóta, lại giống như năm xưa ở trong lãnh cung. Thế nhưng ánh mắt phẫn hậncủa ngươi lại đặt ở trên người ta.

Tang Mạch, một tay ta hủy ngươi, chính là ta người vẫn luôn mồm nói cùng ngươi hai người một mạng.

“Ta vốn tưởng rằng hạ ngươi vào thiên lao là có thể ngăn chặn miệnglưỡi của quần thần, không ngờ tới… bọn họ đem hận ý với ta phát tiết ởtrên người ngươi…” Đó cũng không biết là lần thứ mấy khiến ta phải thấydáng vẻ chật vật cả người huyết ô của ngươi. Cái lần ra khỏi Ngụy vươngphủ, ta đã tự hứa với lòng sẽ không khiến ngươi phải đau đớn như vậy,nhưng nhiều lần thất hứa. Ta ôm ngươi qua chấn song nhà lao, ngươi suyyếu tới mức khiến tim ta phát đau.

“Ta nói với ngươi, muốn đi tìm thuốc giải cho Tắc Hân. Đó là cơ hộisống duy nhất của hắn, cũng là của ngươi.” Quần thần chúng khẩu thướckim, ngoại trừ chữa trị cho Tắc Hân lấy công chuộc tội ra thì, TangMạch, ngươi không còn đường lui nào khác.

(QT: miệng nhiều người xói chảy vàng – chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn)

Ta thấy được tiếu ý giễu cợt bên khóe mắt ngươi, ngươi hận ta, tabiết, ta sợ hãi, ta nói cho ngươi, ta chỉ tin mình ngươi, mặc kệ là quákhứ hay tương lại, dù cho trời long đất lở sông cạn đá mòn. Ngươi trướcsau như một mà gật đầu, nhu thuận tới mức không thể nhu thuận hơn, thếnhưng, ngươi không hề tin ta nữa.

“Nhiều năm chưa từng bôi thuốc cho ngươi, tay của ta cũng đã lớn hơn. Kỳ thực ta thành tâm mong muốn thương thế của ngươi vĩnh viễn không cóngày khỏi hẳn. Lúc ngươi rời khỏi kinh thành, ta cũng không dám nhìnbóng lưng của ngươi.” Ngươi không biết, khi ta quay người lại, phát hiện không nhìn thấy thân ảnh của ngươi, sợ tới mức hầu như cả người phátrun, nếu ngươi một đi không trở lại… ta không thể tưởng tượng nổi.

“Mỗi ngày ta đều canh giữ bên người Tắc Hân chờ ngươi, tựa như bâygiờ.” Hắc y nam nhân cúi đầu nhìn gương mặt nhắm mắt trầm tĩnh của Tangmạch, đầu ngón tay từ từ lướt qua trên mặt “Đợi tới lúc ngươi thực sựtrở lại, ta lại hoảng loạn tới mức căn bản không dám nhìn ngươi.” Sợ ánh mắt sắc bén của ngươi phát hiện ra trong mắt ta ướt át.

“Lần thứ hai, ta rốt cuộc dám bước ra cửa nhìn ngươi, nhưng ngươi lại vứt lại cho ta một cái bóng lưng. A…” Tiếng cười trầm trầm phát ratrong căn phòng an tĩnh, Không Hoa dán vào mặt Tang Mạch “Hận ý trongmắt ngươi phai nhạt rất nhiều, ta biết, ngươi sắp rời khỏi ta.”

Có cái gì có thể lưu ngươi lại? Tang Mạch ngươi thực sự không thích gì không nhung nhớ gì.

“Tiểu Nhu là vương bài cuối cùng của ta.” Nam nhân hôn nhẹ lên mặtTang Mạch, ghé vào tai hắn thấp giọng kể “Buổi tối hôm đó ngươi không hề nghe lầm, ta… muốn cùng ngươi làm lại từ đầu.”

Lúc ngươi không ở bên cạnh, ta suy nghĩ rất nhiều. Không hiểu vì saolại nhớ tới chuyện Khoa Phụ đuổi mặt trời, Tắc Hân là mặt trời chóichang, còn ta là Khoa Phụ vĩnh viễn không đuổi kịp được mặt trời, lòngmang chấp niệm, cuối cùng rơi vào trong chấp niệm không thể thoát rađược nữa. Khởi điểm là ngưỡng mộ, sau đó là khát vọng, rồi ái tình, cuối cùng đến ái tình cũng bị dục vọng bóp méo, thành si vọng xa vời khôngthể với tới.

“Cứu sống Tắc Hân, chắc là việc cuối cùng ta làm vì hắn. Đợi tới khiTắc Hân khỏi hẳn, ta sẽ trả lại vương quyền, chúng ta rời kinh thành, đi đâu cũng được, bằng hữu, huynh đệ, hoặc chỉ là người qua đường kết bạnđồng hành, thế nào cũng tốt, chỉ cần hai người chúng ta còn ở bên nhau.Ta nghĩ, muội muội duy nhất của ngươi có thể sẽ lưu được ngươi lại. Tabiết độc của Tắc Hân là do nàng hạ, kết quả là, ta vẫn như trước chỉ cóthể dựa vào uy hiếp để buộc ngươi vào ta.”

Nam nhân khó khăn nhếch lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười tự giễu “Ta một mực chờ ngươi, đợi thật lâu, ta chuyển về gian lãnh cung kia, tưởng tượng thấy cánh cửa mở ra, ngươi sẽ lại đứng ở trước mặt ta. Sau đó,Tắc Hân chết, Trang phi của hắn tự tuẫn trước giường, bọn họ tới chếtvẫn cùng một chỗ, ta hạ chỉ, đưa bọn họ hợp táng.”

“Bọn họ nói ở dưới chân núi mà lão thần tiên tu hành phát hiện thicốt của ngươi, bị chôn vùi dưới tuyết, sau khi tuyết tan mới tìm được…Quả nhiên ngươi đã bỏ ta.”

Trên sách sử có ghi, năm ấy, Sở Hoài Đế băng hà, Trang Phi tự tuẫntrước giường. Nghe đồn, gian thần Tang Mạch chết nơi hoang dã. Đêm nọ,cung thất sở thị nổi lên lửa lớn, hỏa thế bắt đầu từ lãnh cung, cháy mãi không ngừng, nhiếp chính vương Sở Tắc Quân qua đời.

Tang Mạch, Tang Mạch, Tang Mạch… hóa ra đây là yêu hận mà Phật tổnói. Tắc Hân là thứ ta cầu không được, còn ngươi, chính là thứ ta khôngbỏ được. Cầu không được, bất quá đau đớn thấu tim, lo nghĩ bất an. Bỏkhông được, nếu cố bỏ, sẽ là thất hồn lạc phách, không quản tính mệnh.

“Hắn vẫn chưa tỉnh?” Nữ tử thần bí xinh đẹp mang theo một thân thảmlục to gan xông vào Minh phủ, Không Hoa vẫy lui quỷ tốt mặt xanh nanhvàng, ả dù bận vẫn ung dung mà chỉnh lý chuỗi hạt trên cổ tay, gương mặt tô vẽ màu xanh đậm tràn đầy tiếu ý quỷ dị “Ta nói rồi, hắn sẽ khôngtỉnh.”

Liễu Loạn, nữ quỷ trong Minh hồ, có huyễn thuật xuất thần nhập hóa,Không Hoa lạnh lùng nhìn vào đôi mắt xanh tới dị dạng của ả “Ngươi muốnnói cái gì?”

Ả cười duyên, xoay thắt lưng, tùy tiện ngồi xuống thềm đá dưới chânKhông Hoa, bím tóc rách nát kéo xuống tận ngực như rắn rết “Ngươi đãquên, Phật tổ phạt ngươi cái gì sao?”

“Yêu không được.” Thấy nam nhân ngồi ở trên bỗng nhiên chấn động, ảxoắn xoắn bím tóc của mình, cười đến có chút hả hê “Không Hoa ngươi,trọn đời đều yêu mà không được.”

Nhân quả tuần hoàn, báo ứng chính xác. Trên sổ sinh tử ai là ai nhấtđịnh phải rõ ràng rành mạch, chưa từng sai một li. Thiện tất sẽ đượcthưởng, ác tất sẽ bị trừng phạt, không ai thoát khỏi thiên lý sáng tỏ.Sở Tắc Quân, sát huynh thí phụ, tàn bạo vô nhân, một thân tội nghiệtkhánh trúc nan thư (chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép hết tội lỗi). Ngày ấy bên bờ Vong Xuyên, Không Hoa ngươi hồn về địa phủ, Phật tổ đã sớm hạ tòa sen xuống chờ ngươi.

“Ngài hỏi ngươi, đã hiểu yêu hận chưa? Ngươi gật đầu nói rồi.” LiễuLoạn ngắm nghía bím tóc dài, nghiêm túc nhớ lại “Ta trốn ở trong VongXuyên nghe được rõ ràng. Yêu hận gút mắc, vô cùng vô tận, hận khôngđành, yêu không được, là khổ nhất. Ngài phong lại ký ức làm Sở Tắc Quâncủa ngươi, phạt ngươi trọn đời yêu mà không được. Ngày sau mặc dù lạitrùng phùng, lại gặp lại, lại bắt đầu yêu hận, kết quả cuối cùng vẫn làhai bàn tay trắng.”

“Vậy nên, Tang Mạch vẫn chưa tỉnh lại.” Ả ngẩng đầu lên nhìn nam nhân vẫn lặng yên, một thân hắc y làm nền khiến gương mặt y trắng bệch “Cũng không ngại nói thêm một chút cho ngươi. Lúc đầu Tang Mạch một mực ở bên cầu Nại Hà chờ ngươi, đáng tiếc, lúc ngươi gặp lại hắn, đã không cònnhớ hắn nữa, càng không phải nói tới hối hận hay bi thương gì gì, hắnlấy cái chết để báo thù ngươi, nguyện vọng lại rơi vào khoảng không. Haha ha ha… Thực sự là một người mất hết hy vọng. Không cam lòng như vậy,đi trộm ghi chép về Sở thị trong Minh phủ. Có ích gì chứ? Trong đó chỉbất quá là ghi lại thiện ác của mọi người mà thôi, về phần yêu hận… Minh chủ ngươi còn không hiểu được, làm sao ghi chép được thứ đó? Hắn chịuquả hình một cách uổng phí.”

Ả chuyển mắt sang nhìn biểu tình chẳng buồn chẳng vui của Không Hoa,khóe miệng mang ý cười, dường như là đang nói một bí mật không muốnngười khác biết “Hắn vốn không phải là diễm quỷ, là ta lấy huyễn thuậtdụ hắn giết Sở Tắc Hân đã chuyển thế, như vậy, hắn vĩnh viễn ở lại nhângian, không thể quên được quá khứ. Ta đợi xem các ngươi gặp lại nhau như thế nào.”

Nghe đến những lời này, Không Hoa bỗng nhiên dựng thẳng lông mày, nữquỷ vẫn cười “Khi đó, hắn mới chịu thiên đao vạn quả, nghiến răng nghiến lợi đốt đi Sở sử hắn trộm được. Ngươi không biết trong lòng hắn rốtcuộc giấu diếm bao nhiêu oán hận, có điều từ huyễn thuật của ta hắn thấy cảnh lúc trước ngươi cưỡng ép hôn Tắc Hân, thế là liền mổ bụng Tắc Hânđã chuyển thế thành khất cái, ăn tim. Thực sự là hảo thủ đoạn.”

Ngữ điệu thay đổi, nhưng bỗng nhiên vẻ mặt ả lộ vẻ dữ tợn, khẩu khíphẫn hận “Chỉ là không ngờ tới hóa ra đế vương đã chuyển thế ở trênngười vẫn còn sót lại long khí, ta đã quên mất điểm này, ngược lại TangMạch được lời, vô duyên vô cớ tặng cho hắn năm trăm năm đạo hạnh, bằngkhông ta vì sao phải khổ sở chờ lâu như vậy!”

“Hắn luôn làm mấy chuyện vô dụng, người ta cũng chẳng còn nhớ hắnnữa, nhưng hắn lại nhớ rõ nợ người ta cái gì. Sai thì đã sai rồi, có thể bù đắp được bao nhiêu? Ngu ngốc. Kỳ thực, chính hắn cũng rõ… Mấy nămđầu hắn còn có lúc nhắc tới ngươi, sau đó, ta cho rằng hắn đã quên, hóara là không hề.” Hít sâu một hơi, ngón tay vòng quanh bím tóc, ả nóiliên miên một hồi, câu chữ hỗn độn.

“Hắn chính là một người như thế…” Nam nhân nãy giờ vẫn để mặc nữ quỷnói lảm nhảm liên miên đột nhiên chêm vào, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang vọng trong đại sảnh rộng lớn tứ diện thạch bích, rồi lại mờ ảo như tiếng thở dài, như thể đang tự nói với chính mình “Xấu xa không triệtđể, hận không triệt để, nhưng đối với bản thân lại tàn nhẫn tới triệtđể.”

“Hắn càng tàn nhẫn với bản thân thì càng tổn thương ngươi.” Liễu Loạn nghe vậy, khóe miệng cong lên, cúi đầu đếm những hạt châu phản chiếuánh huỳnh quang trên cổ tay “Cảm giác yêu mà không được tư vị ra làmsao, Minh chủ điện hạ của ta?”

“Mục đích ngươi tới đây là gì?” Không Hoa đổi trọng tâm câu chuyện hỏi ngược lại.

“Nói cho ngươi một vài chuyện ngươi cần phải biết.”

“Vì sao?”

“Cho ngươi một Tang Mạch đã tỉnh lại.”

“Sau đó?”

“Khiến ngươi nợ ta một phần nhân tình.”

“Điều kiện?” Thoáng cái Không Hoa điều chỉnh tư thế ngồi, hỏi đều đều.

Ả không vội lên tiếng, chậm rãi đứng lên, thu lại tiếu ý trên mặt,một đôi mắt xanh biếc đâm thẳng về phía Không Hoa “Sừng kỳ lân.”

“Cuồng vọng!” Quỷ hỏa màu xanh ngọc bích bốc cao lên mấy trượng, trên vách tầng tầng lớp lớp quỷ ảnh, thập điện Diêm Quân đồng thời gầm lên.

Móng rồng, lông phượng, sừng lân. Tam giới không có gì hiếm quý hơnba thứ đó. Ngày nay thượng cổ thần tộc tàn lụi hầu như không còn ai, hậu duệ chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Thiên đế là một chi của tộc rồng,Thiên hậu là con cháu phượng tộc, còn hậu duệ của kỳ lân, hiện nay chỉcó Minh chủ Không Hoa. Giỏi cho một thủy quỷ lớn gan, một mình lội VongXuyên tới, hóa ra là vì muốn lấy cái sừng độc nhất trên trán y.

“Ngươi chính là hậu duệ của cổ thần tộc kỳ lân, mà hiện giờ trên thếgian tộc kỳ lân chỉ còn ngươi may mắn tồn tại, ta muốn lấy sừng kỳ lân,đương nhiên phải lấy của ngươi.” Dưới sự giận dữ giương nanh múa vuốtcủa quỷ chúng, ả không sợ không hãi, chỉ nhìn chằm chằm một mình KhôngHoa vẫn bất động thanh sắc, chậm rãi nói “Chỉ là ngươi một khi mất sừng, vạn năm tu hành cũng sẽ tán mất phân nửa, bảo tọa của Minh chủ chỉ sợcũng ngồi không an ổn.”

“Giữa ngươi và hắn, luôn là ngươi liên tiếp nắm chắc thắng lợi, nhưng kết cục đều là hắn tự tổn hại bản thân chuyển thành thắng ngươi mộtván. Một khi hắn không tỉnh lại, ngươi vẫn là người thua, không thể bỏ,yêu mà không được. Ngàn năm vạn năm, trọn đời như vậy.” Trong điện lặnglẽ không một tiếng động, quỷ hỏa treo trên tường đã cháy sạch, phát ratiếng ‘lép bép’. Nữ quỷ nhỏ bé Liễu Loạn hướng y thản nhiên cười, ánhmắt lấp lánh “Thế nào? Dùng ngươi, đổi lấy hắn.”

“Ngươi trả thù quá rõ ràng.” Giữa ngón tay y biến ra một đóa bỉ ngạnhoa dính sương sớm, ngón tay tái nhợt ẩn dưới ống tay áo màu đen đangvuốt ve cánh hoa dài nhỏ màu đỏ sẫm, gương mặt có hắc y làm nền càngtrắng nổi bật, tinh tế xuất hiện một nụ cười, khóe miệng hơi nhếch,trong đôi mắt hẹp dài hiện tinh quang “Ta đồng ý.”

Tang Mạch, ta đã từng nói, ta sẽ đặt hết mọi thứ của ta, cược lấy yêu hận của ngươi.

“Hóa ra đây là Hình thiên.” Tiếp nhận lưỡi dao sắc bén từ trong tayKhông Hoa, Hình thiên đã trút bỏ hình thái kim trâm hóa thành nguyênhình chủy thủ, nằm trong tay Liễu Loạn, hàn quang ẩn hiện. Nữ quỷ giơ nó lên tỉ mỉ quan sát, thần binh tản mát ra lệ khí như có khả năng đâm mùhai mắt người ta “Ngươi không sợ ta nhân cơ hội ám sát sao?”

Biết rõ hung khí nằm trong tay đối phương, nhưng Không Hoa đưa lưngvề phía ả, cúi người ngồi bên giường Tang Mạch, toàn tâm toàn ý chỉnh lý những sợi tóc tán loạn bên má cho hắn “Sừng kỳ lân lấy lúc còn sống mới hữu hiệu.”

Y nghiêng người đặt lên trán Tang Mạch một nụ hôn rồi mới đứng dậy,lui về sau một bước, nhưng sợi tóc màu mực giãy dụa thoát ra khỏi phátquan cao cao mà bay dựng lên, mặt hướng về phía con người nằm ở trêngiường trước sau vẫn không thanh tỉnh, nam nhân cao lớn từ từ khom thắtlưng, đầu gối hướng xuống đất. Bình sinh chưa từng quỳ trước trời, chưatừng bái lạy đất, trước mặt Thiên đế mới miễn cưỡng tỏ ra chút cấp bậclễ nghĩa, Tang Mạch, Minh chủ Không Hoa chỉ quỳ gối vì một mình ngươi.

Ngẩng đầu lên, đã đối diện với một đôi mắt hắc bạch phân minh, TiểuMiêu bị ôm ngồi một bên chăm chú gom bỉ ngạn hoa trong tay, Không Hoamỉm cười với nó, đôi mắt của tiểu oa nhi bỗng nhiên tròn xoe.

Mặt đất bằng phẳng bỗng nhiên nổi lên cơn lốc, vây quanh người KhôngHoa. Tiểu Miêu vươn tay che mắt lại ngăn cản cơn gió quái dị như có thểcuốn người đi này, bỉ ngạn hoa bị xé nát, thân thể tựa như cũng sắp bịkéo căng ra, gió đột nhiên nổi lên lại đột nhiên dừng lại. Không thấyKhông Hoa đâu, thân nai, đuôi bò, vẩy cá, ngẫu đề (móng chẵn), một sừng, một con kỳ lân hắc sắc to lớn toàn thân giáp quang lóe sáng,mắt như chuông đồng. Nó xoay người, ngửa đầu gập chân, một sừng trêntrán hướng lên trời, quỷ hỏa âm thảm chiếu rọi, nó như vương giả lẻ loicòn sót lại trên thế gian, lẫm liệt hơn bất cứ ai.

Theo sự tiếp cận của Hình thiên, Tiểu Miêu thấy tay nữ tử run run,nhưng dị thú diện mục dữ tợn thì ánh mắt lại trầm tĩnh như nước, mặc cho sát khí ngút trời của Hình thiên xuyên vào lớp lớp lân giáp (lớp giáp vảy cá á) của nó.

Hẳn là rất đau, lúc Hình thiên tiếp cận, nó chớp mắt một chút, bỗngnhiên lui về sau gần nửa bước. Thái dương thô to bị nghiền nát từng chút từng chút một, mỗi một lần đao phong xẹt qua là một lần đau đớn khoanvào tim, máu đỏ dọc theo lưỡi dao không ngừng chảy xuống, phút chốcnhững vết tích nhợt nhạt được đổi lấy bằng nỗi đau đã bao phủ khắp nơi.Nó không lui về phía sau, duy trì tư thái sừng sững bất động như cũ, chỉ có đôi mắt trừng lớn hơn, không hề chớp mà nhìn chằm chằm một nơi nàođó.

Tiểu Miêu nhìn theo ánh mắt đó, là Tang Mạch.

Trên gương mặt nữ quỷ bắt đầu xuất hiện mồ hôi, tinh tế hết lớp nàyđến lớp khác, sau đó, từng giọt không ngừng lăn xuống dọc theo tháidương. Trên sừng đã có một cái lỗ nho nhỏ, không ngừng thấm ra máu. Rấtđau, bộ phận cứng rắn nhất cũng quý giá nhất trên người, chất chứa tấtcả đạo hạnh đã bị gỡ xuống. Đau đớn do Hình thiên lướt qua từ vết thương lan tràn khắp toàn thân, đầu đau như sắp nứt, tầm mắt mơ mơ hồ hồ, thân ảnh bạch sắc trước mặt đã chìm vào trong đen tối mông lung, không thấyrõ nữa, nhưng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm. Biết đâu, biết đâu được, đó sợ rằng là lần cuối cùng được nhìn.

Cái sừng độc nhất bị gỡ ra khỏi trán, đau đến chết lặng, con mắt đãmất đi tiêu cự, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đồng thời bị rút sạch. Dị thú uy phong lầm lẫm rốt cuộc không chống đỡ nổi, nghiêng người ngãxuống, ánh sáng rực rỡ biết mất hoàn toàn, khôi phục lại hình người.

“Tới phiên ngươi.” Rũ đi những sợi tóc ẩm ướt dính bên má, Không Hoanói, giọng khàn khàn. Lúc đó mới phát hiện, y dựa vào bên giường, sắcmặt còn tái nhợt hơn cả Tang Mạch đang nằm ở trên, y sam ướt đẫm, nhưmới được vớt từ dưới nước lên. Tiểu Miêu chạy tới dìu y, y vịn vào thành giường muốn đứng lên, thân hình rũ ra một cái, bất đắc dĩ lại té ngã,nhưng vẫn còn nhớ mãi không quên điều kiện trao đổi với nữ quỷ “Ta muốnmột Tang Mạch sống động.”