Diễm Quỷ

Chương 13



Nam Phong đã trở về, mặc một bộ đồ mới, màu xanh ngắt như trúc saumưa, viền tay áo trắng muốt còn có trang trí một vòng hoa văn tinh xảocùng màu, đường may tinh mịn như giấu diếm thiên ngôn vạn ngữ, cũng làhoa văn mây cuốn, khinh phong phiêu dật quấn lấy nhau. Y đứng ở cạnh cửa cười với Tang Mạch, trên mặt hơi hồng hồng, ngại ngùng mà thiếu tựnhiên: “Biểu ca.”

Mới gọi một câu đã cúi đầu, giơ tay lên gãi tai một cách vô mục đích, giống như một hài tử đang vui vẻ lại không biết nên biểu đạt thế nào“Ta… cái kia… ông chủ đối với ta rất tốt.”

Tang Mạch tiến lên vài bước nắm tay y kéo vào nhà, đầu ngón tay lướtqua tay áo phập phồng một chút. Trong phòng, Tiểu Miêu đang ngồi cạnhbàn bóc hạch đào, vỏ rải khắp bàn, trong đĩa thì lại có rất ít mảnh vụn, còn không nhiều bằng cái đống dính bên mép nó. Tiểu oa nhi thấy ngườilạ, nhảy xuống ghế chạy tới ôm đằng sau chân Tang Mạch ẩn nấp, Nam Phong nhất thời ngẩn ra, lại không biết phải nói từ đâu “Hài…hài tử này là…”

“Nhặt được.”

Không biết vì sao, Không Hoa nghe xong, thấy có chút mất mát, đậychén trà lại quay sang nhìn hắn. Tang Mạch đang lau mặt cho Tiểu Miêu,cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy khóe mắt hơi cong lên của hắn, lúc đắc ýthì diễm lệ tới hồn xiêu phách lạc, lúc yên lặng thì nhìn hắn lại thấyxa cách. Diễm quỷ này độc mồm độc miệng, còn tưởng hắn sẽ nói gì đó đạiloại như ‘Là Không Hoa huynh của ngươi cùng người khác sinh ra đó” hoặclà “Nghiệt trái của Không Hoa huynh ngươi tìm tới cửa” (thì nói chung là con rơi con vãi của bạn Hoa ; )) ), vân vân và vân vân, không ngờ lại đáp giản đơn như vậy.

Nam Phong cũng ngẩn ngơ, khom người xuống đối diện Tiểu Miêu đôi mắtto nhìn đôi mắt nhỏ, lúng túng không biết phải nói gì “Biểu ca…ta…”

Hắn đã đổi y phục mới, bên hông còn đeo túi hương, trên dây buộc tócmang đá xanh biếc, như một hài tử vẻ mặt mê man bỗng lớn lên sau mộtđêm, cho dù trên mặt còn mang chút ngây ngô, nhưng toàn thân đã nhưthanh trúc đầu xuân, văn nhược nhưng tuấn tú, nếu có thể ở trên kim điện diện kiến long nhan, tất là một người đề tên bảng vàng leo lên được kim chi (cành vàng). Cực kỳgiống một cố nhân, lúc trước cũng thích trang phục như vậy, thiền samtrúc cái, cho dù ngày sau thay đổi một thân thiên hạ thì cả người xiêm y vẫn là như thế, mỗi khi nghĩ tới y, trước mắt sẽ hiện lên một mảng xanh đậm chập chờn.

(Có đoạn kể về chuyệnTrang phi gặp TắcHân, “phát hiện ra cây trúc trong Quốc An tự cũng đẹp”, đó là bởi vì bạn Tắc Hân mặc xiêm y màu xanh ^^)

“Thế nhưng ông chủ nói gì với ngươi?” Nam Phong tránh né ánh mắt củahắn, nhưng Tang Mạch đã nhìn ra tâm tư của y từ lâu, lấy bát trà trongtay ra, hỏi rất đạm nhiên

Cho dù thay đổi trang phục, Nam Phong chung quy vẫn là Nam Phong, cái gì cũng viết ở trên mặt, bảo người ta không nhìn ra được cũng khó “Ghét bỏ ngươi dạy không tốt? Vậy nghỉ việc đi, về nhà hảo hảo đọc sách, lạitìm một công việc dạy học khác là được.”

“Không, đều không phải. Ông chủ đối đãi rất tốt…” Y nửa ngồi ở trênghế, đếm đếm ngón tay ấp úng, chuyển sang nhìn Không Hoa cầu cứu.

“Chuyện này có gì liên quan tới ta?” Không Hoa bật cười, kéo TiểuMiêu lại, ôm nó ngồi trên đùi mình, dạy nó bóc hạch đào, trên mặt nhưcười như không “Nghe nói nhà Trương viên ngoại có vị tiểu thư, xinh đẹpvô cùng.”

Tang Mạch liếc nhìn Nam Phong, khóe mắt hơi nhếch lộ ra vài phần nghi vấn. Nam Phong đã sớm cúi đầu, xem ra định cả đời cũng không ngẩng lên.

Trương gia trong thành, có người nói cực kỳ giàu có, tổ tiên từng làm quan, hiện nay kinh doanh một gian tửu lâu, ngoài thành còn có chútđiền sản, chỉ cần không gặp thời chiến tranh loạn lạc hoặc là không cótử tôn bất tài tiêu xài lung tung, thì có thể an an ổn ổn sống qua vàiđời. Có người nói nhà ông có một nhi một nữ, tiểu thư dáng vẻ bế nguyệttu hoa, mặt như phù dung mày như liễu, có dung mạo chim sa cá lặn, dưỡng tại khuê phòng, không ra khỏi nhà, giáo dưỡng cũng tốt, cười giấu răngđi không lộ vạt áo. Chỉ là chưa có ai gặp qua, những lời kể lại đều donha hoàn nhũ mẫu trong Trương gia thuật lại. Có người nói Trương giahành sự đều rất cẩn thận, không lộ điều xấu ra, cũng chưa thấy con cháunhà ông ở trong thành ỷ thế hiếp người tác oai tác quái. Chỉ biết mộtđiều duy nhất là, mỗi đầu tháng và cuối tháng phu nhân sẽ tới Quốc An tự bái thần.

Hiện tại, hộ Trương gia đó muốn vời Nam Phong tới ở rể.

Tiên sinh dạy học tuổi trẻ mà tuấn tú gặp tiểu thư khuê trung mỹ mạomà tịch mịch, giống như là hí văn trên sân khấu kịch. Tiểu thư ở trên tú lâu làm rơi một cái khăn gấm, trùng hợp rơi đúng vào đầu vai tiên sinh, trên khăn thêu một đôi yến song phi cùng một đóa sen tịnh đế, tản rahương lan nhàn nhạt, lay động trái tim của vị tiên sinh thanh tâm quảdục. Sau đó, hắn ngẩng đầu, nàng cúi dầu, nàng hoảng loạn đóng cửa sổrồi lại không nhịn được ló ra nửa mặt len lén nhìn xuống, dưới lâu tuyết rơi mênh mông, hắn vẫn còn nắm khăn của nàng suy nghĩ thất thần, để mặc hoa tuyết bao phủ đôi mắt ôn nhu tới mức hầu như có thể hòa tan băng hà đầu xuân. Vừa gặp đã thương, gặp lại chung tình, trên mặt tiểu thư tôson mới chế, như phủ lên tầng tầng ánh nắng chiều tà xa vời, sự ấm áptrong tú lâu như thể lan tràn tới cả dưới lâu, quấn lấy tiên sinh dạyhọc, ở bên gò má hắn nổi lên vết tích màu hồng. Gặp nhau dưới tú lâu,trong hậu hoa viên riêng tư. Chiếc khăn thêu song phi yến và tịnh đếliên được đề lên hai hàng thi văn nắn nót, chữ này chữ kia lượn lờ quấtquýt, hận không thể hòa vào làm một. Hắn xấu hổ truyền đạt, nàng xấu hổtiếp nhận, đầu ngón tay rốt cuộc đụng phải nhau, lại vội vàng rời ra,đến mặt cũng xoay sang hai hướng, chỉ là đầu ngón tay tìm kiếm độ ấm rốt cuộc cũng không thể điều khiển nổi.

Nam Phong a Nam Phong, không còn là tiểu thư sinh cúi đầu đọc ‘Từ xưa phùng thu bi tịch liêu, ngã ngôn thu nhật thắng xuân triêu’ nữa, cũngbiết ‘Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục’, hiểu được ‘Chiêm bỉ nhật nguyệt, du du ngã tư’. Vài ngày sau sẽ mặc hỉ phục đỏ thẫm đeo đồng tâm kết tam bái thiên địa đi và động phòng. Trưởng thành nha…

(2 câu đầu đã chú thích ở chương 2.

Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục: Cầu mà không gặp được. Ngày đêm ta nhớ trông. – Quan quan thư cưu – Kinh Thi

Chiêm bỉ nhật nguyệt, du du ngã tư:Trông chừng ngày tháng lặng trôi, ta hằng tưởng nhớ xa xôi về người –Bội Phong-Hùng trĩ 3 – Khổng Tử)

“Chim non sắp rời tổ, ngươi luyến tiếc à?” Y vẫn thích ôm lấy hắn từđằng sau, như là muốn ôm hết tất cả của hắn, cằm đặt lên vai hắn, haitay vòng qua eo, để hắn không giãy được, toàn bộ dính sát vào lòng y, tư thế thoải mái mà thản nhiên.

Minh chủ Không Hoa, gần đây đây ôn nhu tới mức sắp khiến hắn và tuyết đọng cùng nhau tan chảy.

Tang Mạch cong khóe miệng cười lắc đầu, mi nhãn loan loan, khóe mắtnhếch lên, đồng tử màu xám phản chiếu sao sáng đầy trời “Ta rất chờmong.”

Đã ở rể, lại không cha không mẹ một thân một mình, trong nhà chỉ cómột biểu huynh, hôn sự chuẩn bị cũng đơn giản hơn, nạp thái vấn sính (lo sính lễ) đều có bà mối Trương gia lo liệu, ít ngày nữa là có thể thành đại lễ,Tang Mạch mừng rỡ thanh nhàn. Chỉ có Nam Phong là lo sợ bất an, lông mày nhíu lại như thể đối với Tang Mạch có muôn vàn hổ thẹn.

Diễm quỷ để mặc Tiểu Miêu nghịch bùn bên cạnh tường, tiến tới trướcmặt y, đầu ngón tay điểm vào giữa lông mày “Vô lương tâm là ngươi, saovẻ mặt cầu xin cũng là ngươi?”

“Ta…” Tiểu thư sinh đỏ mặt, sắp xoắn nát y phục mới trong tay “Biểuca… thời gian qua ta và ngươi cùng sống ở đây, hiện giờ… ta bỏ lạingươi… ta…”

Rõ ràng đã dạy dỗ y hai mươi năm, sao vẫn còn ngớ ngẩn hồ đồ thế nàynhỉ? Diễm quỷ buồn cười tới gần mặt y thêm một chút, chóp mũi sắp đụngchóp mũi, Nam Phong không kịp đề phòng, trong mắt kĩnh hãi và hoảng loạn lẫn lộn vào nhau “Ngươi còn có thể sống với biểu ca cả đời sao?”

Y hơi hé miệng không nói lời nào, ngơ ngác ngây ngốc, khả ái y nhưlúc còn bé. Trong khẩu khí không khỏi thêm chút trêu chọc “Trương tiểuthư đẹp không?” Gương mặt dùng phấn son vẽ tỉ mỉ minh diễm tới chói mắt, Nam Phong tránh đi cặp mắt màu xám lay động như nước kia, hoa đào sángrực.

Tiểu thư sinh bị hắn bức tới chân tường, hai tay bám víu lấy phía sau, chỉ có thể yếu ớt gật đầu.

“Có thích nàng không?” Diễm quỷ lại hỏi, cười đến tà ác, lại mang theo thương hại.

Nam Phong co quắp tới độ sắp nhắm mắt lại, trên mặt chín đỏ.

“Nói đi.”

Khẩu khí mềm nhẹ, như thể đang dỗ trẻ con không chịu đi ngủ, NamPhong kề sát vào góc tường, bị đôi mắt màu xám nhìn chằm chằm, hầu nhưkhông có nơi nào để trốn. Biểu ca thích trêu người khác, từ nhỏ khôngbiết đã bị hắn giỡn bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng vẫn không học đượccách hóa giải “Th…thích…”

Một chữ nói ra khỏi miệng mà hầu như rút hết khí lực của y.

Diễm quỷ cũng không nở nụ cười, lui về phía sau vài bước buông thacho y “Thực sự thích?” Gương mặt trống trải không nhìn thấy biểu tìnhgì.

“Ừm…” Nam Phong cúi đầu không dám nhìn hắn nữa. Nếu hắn tới gần chútnữa, chính mình sẽ từ bức tường phía sau trượt bịch xuống đất “Nàng…nàng rất tốt.”

“Vậy không nên lại phụ lòng người ta nữa.” Ngoài cửa vang lên tiếngđập cửa ‘thịch thịch’, hắn nghiêng đầu, nửa bên mặt bị bóng râm chekhuất “Trương gia đưa hỉ phục tới, còn không mau đi thử.”

Nam Phong còn muốn nói gì đó, nhưng Tang Mạch không để ý nữa, đi tớibên kia, lôi Tiểu Miêu ra từ trong đống bùn. Tiếng đập cửa càng lúc càng gấp, tiểu thư sinh do dự một hồi, liền chạy vào sân.

Đình viện trong Tấn vương phủ trống trải tĩnh lặng, hài tử mặt đầybùn ngẩng đầu lên nhìn Diễm quỷ phiêu lượng đã nhặt mình về, hắn đẹp như vậy, giống như ngọn núi mờ ảo sau mây khói trong tranh vẽ, hắn cũngthương tâm như vậy, lúc mình cô đơn một mình cuộn tròn dưới mái hiên nhà người ta khi trời mưa to, nhất định biểu tình cũng là như vậy.

Hài tử tâm tư mẫn cảm vươn tay muốn đụng vào mặt hắn, được nửa đườnglại bị bắt được, hắn đối với mình chính là sủng nịch lại bất đắc dĩ nhưthế “Sao lại bẩn thành như vầy?”

Hài tử dẩu môi nhìn bàn tay đen ngòm của mình, vẻ mặt vô tội, TangMạch ngồi xuống dùng tay áo lau giúp nó. Vải liễu lăng trắng toát, tiềntriều thịnh hành một thời, bên trên thêu hoa văn mây cuốn xòe rộng, dầndần điêu tàn ở trong bùn đen.

Tang Mạch ôm lấy hài tử bẩn như tiểu hoa miêu (hình như là mèo mướp á : )) ) đặt lên đùi, đầu xuân bầu trời thăm thẳm bát ngát, trong không trung xanhthắm mang theo vài đám mây “Lúc trước hắn cũng không bướng bỉnh nhưngươi, rất ngoan, chưa từng làm ta tức giận, không nghịch bùn, khôngtrèo cây, chỉ thích nhốt mình trong phòng đọc sách họa tranh, giống nhưnữ hài nhi. Ta thường nói hắn không có tiền đồ, nam tử hán phải có chútcốt khí, sao lại có thể không có chút cá tính nào như thế nhỉ?”

“Hắn ý mà, lúc trước cũng là không có cá tính như thế. Tính tình nhưthế sao lại sinh trong hoàng gia? Tắc Minh và Tắc Quân thì khỏi nói, nếu như Tắc Chiêu không sinh bệnh, có lẽ cũng là một nhân vật lợi hại. Chỉcó hắn, nếu sinh tại dân gian, làm người đọc sách, viết thơ, họa tranh,gảy đàn, lại kết giáo với mấy hòa thượng đạo sĩ nữa, học kinh, biện lý,phẩm trà… thật tốt. Thế nhưng…”

Ngày xửa ngày xưa, có một vị hoàng đế, Người đầy mình học vấn, Ngườiyêu thích phong nhã, Người có một vị phi tử mỹ lệ. Người vì phi tử củamình mà sáng tác khúc ca, để nhạc quan trong cung đình diễn tấu ở tiệcrượu trước chúng thần, phi tử của Người nhảy múa giữa khóm hoa, vũ tưmềm mại tới mức mũi chân tựa như có thể xoay tròn giữa nhụy hoa… Họ ânái như vậy, có vô số thi nhân dùng ngôn từ hoa lệ để ca ngợi ái tình của họ. Thế nhưng… Người là Hoàng đế a, cũng không phải nghệ nhân thổi tiêu trên phố, Người có quốc gia thiên hạ, có hàng vạn hàng nghìn lê dân,Người còn có một cái long ỷ bằng vàng chói lọi và bên dưới long ỷ khôngthể tránh khỏi đấu đá sát phạt gió tanh mưa máu. Có vị hoàng đế nào cóthể cam tâm chịu hư danh? Lại có hoàng đế nào có thể cam tâm tình nguyện đến sự vụ ở hậu cung cũng thành con rối bị điều khiển? Huống chi, đếnngôi vị hoàng đế cũng không phải do Người chọn, phụ hoàng và đại hoànghuynh từ trần một cách kỳ quặc, nhị hoàng huynh thành vật hy sinh dướivương quyền, Người đến năng lực bảo vệ hoàng hậu của mình cũng không có. Đôi khi, thiện lương đồng nghĩa với ngây thơ, đế vương buồn khổ tâm địa thiện lương lại thất bại u sầu, cùng phi tử mỹ lệ khuynh thành tuyệtthế, trong hí văn trên sân khấu kịch thì sẽ là kết cục gì đây?

“Làm hoàng đế rất đáng thương.” Diễm quỷ thấp giọng nói.

Ngoài cửa viện, có người tựa lưng vào đầu tường nhìn bầu trời xanhnhư gột rửa, lẳng lặng nghe, dạ nha hắc vũ xích mục từ bên chân y vỗcánh bay cao. Có cọng lông hắc sắc nhẹ nhàng rơi xuống, y cầm nó trongtay, dùng đầu ngón tay vuốt phẳng. Nam nhân kia có một đôi mắt hẹp dàisắc bén, trên mặt nửa phần u ám nửa phần thương hại.

Hôn điển được tổ chức tại đại đường Tấn vương phủ, là Nam Phong yêucầu. Con mọt sách ngốc nghếch, cái gì cũng tùy ý người khác sắp xếp,nhưng chỉ có một điều là khăng khăng cắn chặt không chịu nhả, giống nhưcún con bảo vệ khúc xương duy nhất trong ổ không bằng.

Tang Mạch điểm vào trán y mắng “Gian nhà rách nát này có gì tốt?Tường vỡ ngói tàn, có thể làm được hỉ sự gì? Chẳng khác gì tang sự,xui!”

Y xoa đầu, hơn nửa ngày mới chậm rãi nói “Ta…lúc bái đường, ta muốn cúi đầu trước biểu ca, ngay trong căn phòng này.”

Như là chưa bao giờ quen y, nhìn nhãn thần quật cường của tiểu thưsinh, đôi mắt lạnh nhạt vô tình của Diễm quỷ chợt lóe lên, không nói gìnữa.

Vương phủ chung quy vẫn là vương phủ, cho dù điêu lan ngọc thế đã bám đầy bụi bặm, đình thai lầu các không còn tinh xảo như xưa, thế nhưng đá đen năm xưa được đặc biệt vận chuyển tới từ ngoài kinh thì vẫn còn,long du phượng tiềm trên cột trụ vẫn còn khoa trương như thời chủ nhâncũ! Một thời phú quý hiển hách. Cuối cùng Trương gia cũng đáp ứng yêucầu của Nam Phong, một tiểu tư trang phục áo ngắn trèo lên trèo xuốnglau sạch tất cả bụi bặm trong từng ngóc ngách. Lúc đó mới thấy, nào bànlong trụ, nào lưu ly đăng, cả tấm biển ‘Thủy thiên nhất sắc’ trước cửaphòng Tang Mạch… nguyên bản như thế nào, lại y như trước, trăm năm chưatừng có nửa phân xê dịch, lẳng lặng đứng tại chỗ, như là đang chờ ai đẩy cửa mà vào, khí vũ hiên ngang, ngồi trong đám bằng hữu như hạc giữa bầy gà.

“Gian phòng này chưa từng làm hỉ sự nhỉ.” Diễm quỷ chán chết lôi đikéo lại lụa hồng rủ xuống từ trên xà nhà “Ngẫm lại cũng thực đáng tiếc.Năm xưa nếu như ngươi lập phi tử, cũng không uổng phí một phen phôtrương này.”

Không Hoa đứng bên cạnh hắn, nhất nhất vui sướng, chỉ mình hai ngườibọn họ một đen một trắng nổi bật tới đột ngột “Hiện tại cũng chưa muộn.”

Tang Mạch nghe vậy, ném lụa hồng trong tay đi, quay đầu lại đối mặty, cười trào phúng “Ai phối với ngươi cũng là lãng phí.” Dáng vẻ nghiếnrăng nghiến lợi.

Không Hoa liền cười kéo hắn vào lòng “Có lãng phí, ta cũng chỉ muốnlãng phí một người.” Hóa ra khuôn mặt này cũng có thể cười đanh đá nhưthế, đặt vào kịch bản ở Câu lan viện, đóng vai một người cũng bị hoanương hắt rượu.

Tang Mạch còn muốn nói gì đó nhưng ngoài cửa tiên pháo tề minh,chiêng trống động trời, kiệu hoa của tân nương tới rồi, một biển ngườitiến vào, thoáng cái đã lấp đầy phòng khách rộng lớn. Tang Mạch ló đầunhìn trong đoàn người, Nam Phong đang dẫn tân nương vào cửa. Mang hồngđầu, hồng sam tử, ngực đeo hoa lụa hồng sắc, trong tay nắm đồng tâm kết. Một đầu khác, cũng là một thân hồng chói mắt, móng tay dài dài, nhọnnhọn, sơn hồng sắc, khăn voan hồng sắc thêu du long hí phượng, áo nhậtnguyệt càn khôn, váy sơn hà địa lý, dưới chân một đôi giày thêu nho nhỏđồng dạng, theo làn váy chuyển động, lộ ra mẫu đơn phú quý được thêu tỉmỉ bên trên.

Đoàn người nghị luận ầm ầm, lại nghe không rõ là đang nói gì. Tânlang mặt mang vẻ sợ hãi đang liên tục len lén nhìn khắp tứ phía, như làtìm ai. Tang Mạch trốn ở cạnh cửa trong góc phòng, cười với y từ xa.

“Hắn đang tìm ngươi.” Không Hoa nói, lại thò tay sang, cưỡng ép muốn nắm lấy tay Tang Mạch.

Diễm quỷ tránh không thoát, liền mím môi thỏa mãn y, một tay kia dắtTiểu Miêu, sợ để lạc nó “Ta cũng không phải phụ mẫu của hắn, tìm làmgì?”

Bàn tay Tiểu Miêu đổ mồ hôi, trước mắt xanh xanh đỏ đỏ toàn người làngười, cả đám không rõ mặt, đến xiêm y mặc trên người cũng mông mônglung lung, như là một bức tranh bị hắt nước, bao nhiêu màu sắc rực rỡđều lẫn lộn vào nhau. Tiểu oa nhi gắt gao dựa vào Tang Mạch, muốn trốn ở phía sau hắn, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, nước mắt đã lưng tròng.

Tang mạch đành ngồi xổm xuống ôm nó vào lòng “Đừng sợ, sắp xong rồi.Ngươi là nam hài tử mà, muốn chảy phải chảy máu. Có thế này đã khóc, khó coi lắm.”

Tiểu hài tử nghe lời mang theo nước mắt nước mũi nhào vào lòng hắn,ôm lấy cổ hắn không chịu buông tay. Trong đại sảnh, có ai đó lên tiếngxuyên phá không lưu tình vào sự huyên náo “Nhất bái thiên địa… Nhị báicao đường… Phu thê giao bái…”

Nam Phong ngả bái xuống đất theo tân nương. Ba lần quỳ chín lần dậpđầu, tân nương mang một thân trang sức màu đỏ dịu dàng, chỉ lộ ra chútánh sáng nhạt trên móng tay. Đoàn người châu đầu ghé tai suy đoán dướikhăn voan là dung nhan khuynh quốc khuynh thành ra sao.

Diễm quỷ lẳng lặng nghe, khóe miệng cong lên ba phần.

Không Hoa nắm tay hắn nói “Theo ta quay về Minh phủ đi.” Thanh âm xen lẫn trong những tiếng hỗn tạp sắp chấn động rung cả nóc nhà, lại như kề sát bên tai Tang Mạch.

Nam nhân mặc hắc y chỉ có gương mặt là trắng, phát quan cao cao bóbuộc mái tóc dài, như là đang đứng bên bờ Vong Xuyên, gió thổi qua chỉcó bỉ ngạn hoa đỏ tươi rơi đầy đầu vai. Trở tay thành gió, lật tay thành mưa, sinh lão bệnh tử nhân quả tuần hoàn trên thế gian đều nắm tronglòng bàn tay.

Tang Mạch không đáp lại, ánh mắt hướng về lụa hồng buông xuống từtrên xà nhà trước mặt. Thảo nào lại thấy lụa hồng này khác thường, suynghĩ nửa ngày lại nhớ không ra từng gặp ở đâu, hóa ra…

“Ngươi có biết, sau đó sứ thần của thiên tử chết như thế nào không?”Hắn bỗng nhiên quay đầu đổi chủ đề câu chuyện. Cố sự kia, về lão thầntiên bất tử và thiên tử bỗng nhiên nhiễm bệnh cùng với sứ thần trèo đèolội suối.

Không Hoa nhìn hắn khó hiểu, nụ cười của Diễm quỷ bỗng nhiên mởrộng,mang theo chút gian trá nho nhỏ và cảm giác mỹ mãn “Hắn tự sát.”

Không Hoa thần sắc biến đổi, không đợi y truy vấn, tiếng huyên náo đã nổi lên khắp bốn phía. Trong đám người, thị nữ đầu đội hồng hoa đưa lên một cái khay phủ khăn hồng, mặt trên là một xứng can (cái chú rể cầm để vén khăn hồng ra), cũng quấn lụa hồng. Mọi người ồn ào, Nam Phong chậm rãi vén khăn voancủa tân nương lên. Tóc đen búi phi thiên, trên mặt một đôi trục yên mi.Giữa trán điểm đào hoa điền, bên cạnh mặt thoa hồng đậm, nàng ngẩng đầulên, đôi mắt lưu chuyển, môi đỏ dẫn ra hàng vạn hàng ngàn phong tình,ngọc thủ có móng tay sơn đỏ tươi chậm rãi giơ lên, ống tay áo tuộtxuống, lộ ra một cái vòng vàng mảnh mai lẻ loi “Tam lang…”

Trang phi.

Năm ấy ta mười sáu, nụ hoa mới nở, sợ hãi hé ra hai ba cánh, đậu khấu niên hoa tươi đẹp (QT bảo là tuổi dậy thì á~). Phụ thân bận việc, ta cùng mẫu thân và muội muội lên Quốc An tự dânghương. Trong rừng trúc trước thiền phòng, làm rớt một cái vòng vàng,đánh rơi một trái tim linh lung. Ta luống cuống, vì tìm vòng tay đó, vìthấy ngươi nhặt vòng tay lên, thiền sam trúc cái, nháng lên trong mắt,giống như là trúc tử tinh gửi hồn trong người sống, nhưng mặt mũi lạihiền lành, từ bi như Thích Ca trong phật đường. Tim như nổi trống, tanắm chặt khăn che lồng ngực kích động, ngươi khen váy ta đẹp. Váy đó cũrồi mà, cũng không biết đã mặc trên người qua bao mùa xuân hạ. Còn cóvòng tay đó, vốn không nên ở trên cổ tay ta, không nên để ta làm mất,lại càng không nên là ta gặp gỡ ngươi, thiên tử đương triều Sở Tắc Hân,bệ hạ của ta.

“Ngươi còn nhận ra ta không?” Nàng vuốt ve mặt Nam Phong thì thàohỏi, như là sợ khẩu khí mà mạnh thêm thì người trước mặt sẽ bị thổi bayđi.

Tiểu thư sinh hơi giật mình gật đầu, quan tâm chăm sóc nắm lấy taynàng nâng dậy. Nhưng nàng vẫn cứ ngẩng đầu, không chịu rời mắt khỏi hắnlấy một khắc “Ngươi muốn lấy ta?”

Hỏi thật kỳ quái, cả phòng ầm ĩ bỗng nhiên yên lặng, dưới khung đính (trần nhà) khắc hoa được lau chùi đổi mới hoàn toàn trong Tấn vương phủ, tân khách khắp nơi không nói được một lời, mọi ánh mắt đều hướng về phía haingười ở chính giữa một thân hỉ sắc.

Nam Phong có chút không biết phải làm sao, hai tay nắm xứng can, chầm chậm đáp “Tất nhiên… không phải cũng đã bái đường rồi sao?”

Mắt Trang phi ươn ướt, đầu đầy châu ngọc quang hoa sáng rực, chiếulên gương mặt thần sắc phức tạp, vẫn lặp lại lời vừa nãy “Có thật ngươicưới chính là ta?”

“Thật mà.” Y nói, vẻ mặt cũng trịnh trọng.

“Từ trước tới giờ, ngươi nhìn cũng không phải là ta.” Con ngươi đỏửng và đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, nhưng khóe miệng lại run run, buồn vui lẫn lộn, cuối cùng chỉ nhào vào lòng Nam Phong “Cuối cùng ta cũng tìmđược ngươi.” Hai hàng thanh lệ tuôn rơi, hạ xuống đầu vai Nam Phong.

Tiểu thư sinh kinh ngạc tới mức chẳng biết nên làm thế nào cho phải,không biết là ai lên tiếng trước, tiếng trầm trồ khen ngợi nổi lên ầmầm. Trước mặt mọi người, Nam Phong trước nay vẫn rụt rè ôm lấy tân nương của y, một tay vỗ lưng nàng, dùng mọi cách dịu dàng trấn an “Được rồi,đừng khóc nữa, trôi hết phấn son thì không đẹp đâu.” Lưỡng tình lả lướt.

“Thật tốt quá.” Tang Mạch trong góc phòng bùi ngùi cảm thán.

Không Hoa cười mà không nói.

Tang Mạch lại nói tiếp “Ngươi toàn vẹn cho nàng một giấc mộng rồi.”

Hắn đưa tay về phía trước vỗ vai người khách xa lạ, người nọ thấy vậy quay đầu lại, Diễm quỷ không nói một lời, một đôi bàn tay đầy móng sắcđã đâm vài hai mắt người kia. Xuất thủ trong chớp mắt, cũng không thấyhuyết hoa văng ra. Không Hoa trầm mặc nhìn, trong tay Tang Mạch đang cầm một hình nhân bằng giấy, bằng chiều cao người thực, trên đều quệt vàinét bút đậm mực coi như là tóc, mặc áo giấy lục sắc, mặt đã bị xé rách.

“Ta cũng không tin ngươi có hảo tâm.” Phất tay vất hình nhân đi, Diễm quỷ nhìn chằm chằm đôi mắt mặc sắc lạnh lùng của y, nói “Ngươi chưa bao giờ quên Hình thiên.” Sở Tắc Quân cũng vậy, Không Hoa cũng thế, tên gọi là gì cũng không khác biệt, cách hành sự trước sau vẫn âm ngoan như vậy “Ở trên đường, không phải là ngươi chờ ta, mà là đang nhìn nàng, lại sợ bị nàng phát hiện, vậy nên chỉ dám đứng ở xa xa chờ trên đường.”

Thấy mưu kế bị Tang Mạch vạch trần, Không Hoa không chỉ không giận,còn nói đều đều “Nàng giấu Hình thiên khá kỹ, ta mấy lần phái dạ nha đitìm, chỉ thấy khí tức của Hình thiên, nhưng lại không tìm được vật. Cóđiều, mỗi lần ngươi gặp nàng ta xong, sát khí trên người sẽ càng đậmthêm một chút.”

“Sau đó, lúc ta mang theo Tiểu Miêu cùng đi, chắc hẳn ngươi và nàngcũng đã nói chuyện rồi? Tác dụng của Tiểu Miêu bất quá là để ngươi xácđịnh thêm một lần, ngươi làm việc luôn rất cẩn thận.” Tang Mạch nhướnmày nói.

Không Hoa gật đầu “Trong quỷ chúng, đồng quỷ là nhạy cảm nhất. Gặpnàng ta xong, Tiểu Miêu rất sợ. Xem ra, Hình thiên quả thực ở trên người nàng.”

“Thông qua ta tìm tới nàng, nhưng nàng ta không chịu khuất phục.Ngươi liền tìm hiểu quá khứ của nàng, tìm kiếm định mệnh của nàng. Màvừa vặn thay, điều nàng muốn nhất cũng gần ngay trước mắt. Một vật đổimột vật, coi như là một cuộc trao đổi công bằng.”

Diễm quỷ cúi đầu nhìn móng tay của mình, như là nói đến một chuyện gì đó không quan hệ tới hắn. Ngày ngày quấn quýt bên người, lấy Phệ tâm ra uy hiếp, lại buộc hắn kể lại chuyện quá khứ, trường thương Cận gia,Tiểu Miêu, thậm chí là một đĩa hạch đào, nhõng nhẽo cố chấp như vậy,nhìn như là lượn lờ quanh hắn. Mục đích bất quá là gỡ trái tim hắnxuống, bịt kín mắt hắn, thông qua hắn tra xét những người khác “Ngươivẫn là như thế khôn khéo tới đáng sợ.”

“Ngươi cũng không kém.” Không Hoa buông lỏng bàn tay nắm tay TangMạch, lui về phía sau nửa bước, cách đoàn người nhìn hai người đang ômnhau trong phòng khách “Màu sắc của đống lụa kia quả nhiên quá đỏ.”

Tự cho là không chê vào đầu được, đáng tiếc lại sơ suất ở một điểm rất nhỏ.

“Nhanh hơn.” Diễm quỷ nâng đuôi lông mày, cười cực kỳ đắc ý, sắc mặttái xanh ở trong sảnh đường thấp thoáng hỉ hồng thoạt nhìn lại có thêmvài phần hồng nhuận.

Không Hoa quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt xám tro của hắn lóe lên, như là muốn cười, rồi lại như muốn rơi lệ, không khỏi sững người.

Trên sảnh đường, nàng khóc tới lê hoa đái vũ, Nam Phong dùng khănhồng nhẹ nhàng lau đi giúp nàng. Nàng nắm cổ tay y truy vấn “Vì saongươi thích ta?”

Nam Phong nói “Thích thì là thích thôi… còn có lý do vì sao ư?”

Nàng không nghe, đau khổ theo đuổi một đáp án.

Tiểu thư sinh đành gãi đầu nói “Ta…lần đầu tiên thấy nàng thấy quenthuộc.” Có người bật cười, thực sự là một câu nói thật thật giả giảthiên biến vạn biến.

Nhưng nàng khóc càng dữ dội, nước mắt lăn xuống, nắm tay trượng phulau mạnh lên mặt mình. Hồng khăn rơi xuống, Nam Phong ngây ngẩn cảngười, chỉ thấy gương mặt tuyệt sắc khuynh thành của nàng bị nước mắttẩy trắng “Vậy giờ thì sao? Không có cái nốt ruồi ở khóe mắt, ngươi cònthấy quen thuộc không?”

Không lâu trước, nữ tử khoác áo lông cáo cười dài chỉ vào chỗ đuôimắt phải của mình “Ta cũng có một muội muội, là ruột thịt của ta. Xem,chỗ này của ta có một nốt ruồi, còn nàng thì không.”

Nàng nói dối.

Năm xưa trong cung từng có một đôi hoa tỷ muội, mặt mũi dung mạogiống nhau, chỉ có một thứ để phân biệt đó là muội muội Trang phi có cái nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải.

“Khóe mắt có nốt ruồi chính là muội muội Trang phi, không có thìchính là tỷ tỷ Hoa phi.” Tang Mạch buông mắt xuống thản nhiên nói.

Đây là một nữ tử thân thế bi ai thế nào? Sinh ra được một dung mạokhuynh quốc khuynh thành, nhưng không phải là độc nhất, còn có một muộimuội tốt càng đa tài đa nghệ ngoan ngoãn hơn. Bất qúa là ra đời sau nháy mắt thôi, muội muội lại được phụ mẫu trìu mến hơn, làm tỷ tỷ phảinhường phải nhịn. Phụ thân chỉ là một tiểu lại, không cho các nàng cáigì được đủ một đôi, đành phải một người mặc váy cũ, một người mặc váymới. Kỳ thực các nàng bằng tuổi nhau mà, muội muội muốn gì, nàng cũngmuốn. Tính đi tính lại, đã nhường vô số lần, nàng bất quá chỉ xin đượcđeo cái vòng vàng đó một ngày, thực sự là… ủy khuất này chỉ có thể nuốtxuống bụng.

“Gặp gỡ ngươi trước rõ ràng là ta, ngươi bất quá lúc xuống núi mớiliếc thấy nàng…” Lại lui lại nhường, nhưng trong cuộc sống kiểu gì cũngcó một thứ không thể nhường. Cùng muội muội đồng thời vào cung thì cònvui không thể tự kiềm chế được, huyễn tưởng sau này bỉ dực tương tùy (liền cánh bay), ai ngờ rằng, tình ái vốn không coi trọng ai tới trước ai tới sau. Cuốicùng thì muội muội tao nhã động lòng người vẫn khiến người ta quý mếnhơn, cũng càng xứng đôi với Người thiền sam trúc cái. Những ngày sau đóa, hết lần này tới lần khác cách cửa sổ nhìn thấy long liễn (xe vua ngồi) lắc lư ung dung đi tới, gần ngay trước mắt, nhưng rẽ vào cửa cung đối diện.

Bệ hạ thật sự rất thích muội muội, Người muốn ở ngoài cung làm mộttiểu viện tử cùng ở với muội muội; Người mang theo muội muội cải trangxuất cung xem pháo hoa trên đường, giống một đôi phu thê bình dân; Người viết khúc ca cho muội muội; Người sủng ái muội muội… Có muội muội, hậucung ba nghìn phấn đại cũng chỉ là bụi bặm, làm sao bằng một dung mạodiễm lệ xinh đẹp không dính một chút phấn son dung tục nào. Cứ như vậynhìn, nhìn, cách một tầng cửa sổ mỏng nhìn sau cửa cung đối diện ân áitình nồng sinh tử tương hứa, nhìn người mình thích đối diện với gươngmặt giống mình như đúc nói lời yêu thương.

Chỉ là kém một cái nốt ruồi, một cái nốt ruồi mà thôi… Thực sự là oán hận… Vậy nên, mình điểm nốt ruồi đó lên. Như vậy, có thể tìm được chàng đúng không? Cho dù là trộm lấy.

“Nàng vốn không phải là Trang phi, dù nàng thêm một nốt ruồi tự coimình là Trang phi, cũng vĩnh viễn không tìm thấy Tắc Hân đã chuyển thếthành Nam Phong, càng đừng nghĩ tới khiến Nam Phong yêu nàng.” Không Hoa khẽ gật đầu, chuyện này, y đã điều tra rõ từ lâu.

“Vậy nên ngươi giúp nàng. Ta đoán, gian lận cũng nằm ở trên cái nốt ruồi đó đúng không?”

Cái gì mà Trương gia tìm tiên sinh dạy học, Trương gia tiểu thư kénrể, trong thành vốn chẳng có Trương gia nào cả, cả đám người tụ tậptrong phòng khách này, ngoại trừ tân lang người trần mắt thịt, không cómột ai là người thật. Tất cả chỉ là vở kịch do Minh chủ bày ra để Hoaphi cam tâm giao nộp Hình thiên, cũng chỉ có con mọt sách Nam Phong kiamới ngây ngốc tin.

“Ừm… làm một ít pháp thuật.” Thần sắc y thản nhiên, thẳng thắn thúnhận, chỉ có điều đối với việc Hoa phi lau đi nốt ruồi thì không hiểuchút nào “Nếu không lau cái nốt ruồi đó đi, nàng có thể cùng Nam Phongân ái một đời. Hiện giờ, nếu pháp thuật đã bị phá, Nam Phong đương nhiên cũng không nhận ra nàng nữa…”

“Ha ha ha ha…” Diễm quỷ khinh miệt cười lớn, dũng cảm vươn tay xoanhẹ lên lông mày y, nghiêng đầu tới hỏi “Ngươi biết thế nào là yêu hậnkhông?”

Không Hoa không nói gì quay đầu đi, thấy Hoa phi chậm rãi rút ra mộtcây trâm từ trong tóc. Theo kim trâm rút ra, dung mạo mỹ lệ chợt như hoa héo rũ, vô số nếp nhăn từ khóe mắt tràn ra kéo dài khắp khuôn mặt.

“Hóa ra chỉ dùng để giấu kín mùi máu tươi trên người, chả trách chỉthấy khí tức mà không thấy vật. Có điều, hôm nay nàng dùng hết tinhhuyết, cũng chỉ có một con đường là hồn phi phách tán.” Y lãnh khốc tánthưởng sự khôn khéo của nàng. Tang Mạch liếc xéo sang, thấy thần sắc của y không hề khẩn trương vì Hình thiên hiện thế, bất giác trên mặt hiệnlên một nụ cười nhạt.

Cả gian phòng dường như trôi qua trăm năm, theo tinh huyết tiêu tán,trong nháy mắt Hoa phi biến thành dáng vẻ già nua, tròng mắt đầy lệ“Cuối cùng ngươi yêu vẫn là nàng, làm sao cũng không tới phiên ta. Thếnhưng… ta vẫn muốn khiến ngươi hảo hảo liếc ta một cái a…”

Có cái gì đó phá vỡ khoảng không, mang theo tiếng huýt gió rất nhỏ,thư sinh vẻ mặt mờ mịt ngạc nhiên nhìn kim trâm đâm vào ngực mình. Nữnhân vẫn rơi lệ không ngừng rốt cuộc nhìn thấy cái bóng của mình trongđôi mắt mở lớn, không hề diễm lệ vô song, không hề phương hoa tuyệt đại, tóc bạc da mồi, xấu xí mà khó coi, thế nhưng, bên khóe mắt không có nốt ruồi. Nàng run rẩy cười, cảm thấy mỹ mãn “Ngươi với ta không thể có lần tiếp theo, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, vĩnh viễn không gặplại, thật tốt…”

Dưới thần khí Hình thiên, dù là thượng tiên cũng khó mà thoát khỏi kết cục tan thành tro bụi.

Lụa đỏ tươi rũ xuống từ trên xà nhà, bao vây căn phòng tịch mịch.

Gió mơn trớn, xuân vừa mới bắt đầu, trong gió còn mang theo chútlạnh, hình nhân đứng đầy dưới mái hiên đều hiện nguyên hình bị thổi bayra ngoài cửa, mặt mũi mơ hồ, thần sắc hờ hững, y sam ngũ sắc sặc sỡ…Tiểu Miêu trốn sau chân Tang mạch đột nhiên buông lỏng tay ra, màu đỏtươi ùn ùn kéo tới tựa hồ muốn thiêu mù mắt.

“Nam Phong hắn…mệnh trung chính là như vậy, ta có che chở thế nàocũng không thể thay đổi được.” Diễm quỷ đứng phía trước Không Hoa “Chúcmừng ngô chủ đạt được sở nguyện.” Giống như cái đêm mới gặp gỡ, phongthanh chợt nổi lên, hắn quỳ gối dưới chân nam nhân, hèn mọn tới khôngthể hèn mọn hơn. Chợt, lại bỗng nhiên ngẩng đầu, lúm đồng tiền sáng lạnnhư hoa.

Hắn cười đến quá quỷ dị, khiến Không Hoa đang vội vã đi lấy Hình thiên phải ngừng bước: “Ngươi…”

Tầng tầng phấn trắng trên mặt như thể không chịu nổi nụ cười của hắnmà tràn ra những vết nứt tinh tế. Như mặt nạ sụp đổ, thương bạch, đạithanh, chu hồng… (toàn mấy màu trang điểm ý mah) tất thảy màu sắc tiên diễm đều rớt xuống, trang dung của Diễm quỷ vỡvụn, lộ ra khuôn mặt như học sinh rụt rè nhất đứng trước thánh nhân.

Tang Mạch nói “Ngươi vẫn không hiểu yêu hận a, Sở Tắc Quân.” Tiếngthở dài uyển chuyển, âm cuối như lượn lờ quanh lòng y, mắt Không Hoachợt lóe lên.

Trong nháy mắt, lụa hồng treo đầy trên xà nhà hóa thành lớp lớp bỉngạn hoa bay lả tả như tuyết rơi. Cách một lớp đỏ tươi trước mắt, hắnchậm rãi đứng lên, tay áo phiêu diêu, chỉ có nụ cười kia là rõ ràng nổibật. Không Hoa cảm thấy, mình mới là người đứng dưới đại đường Minh phủ, còn Diễm quỷ một thân bạch y này chính là người ngồi trên điện cao caonhìn xuống bao quát mình, trong đồng tử xám tro đầy vẻ thương hại“Ngươi…”

Lời còn chưa dứt, mái tóc đen như thác trút xuống, một khắc trước hắn còn đứng vững như ngạo tuyết tùng bách, lúc này đã ngả về phía sau,trên bạch y tràn ra màu đỏ còn đậm hơn cả bỉ ngạn hoa, tại vị trí tráitim, có vật gì đang lóe kim quang, như là một cây kim trâm “Ngươi làm gì ta đều đoán được. Chỉ có khối ngọc bội đó, ta chung quy vẫn không rõ…Có điều, ta có thể sử dụng.” Như là minh bạch sự nghi hoặc của y, TangMạch giải thích một cách thân thiết.

Vội vàng đi về phía trước đỡ lấy hắn, Không Hoa quay đầu nhìn NamPhong ở trên mặt đất, thấy trên ngực ngoại trừ vài vết máu, thì không bị thương một cọng tóc nào, có lẽ chỉ là ngất xỉu. Theo lồng ngực hơi phập phồng, một miếng ngọc bội rơi ra từ trong vạt áo, màu xanh ngọc bích, ở giữa khắc một chữ ‘Sở’. Quá sợ hãi “Ngươi làm y thuật đó ở trên miếngngọc này?”

Y thuật này, hạ phù chú ở trên đồ vật rồi đem tặng đi, có thể đemkiếp nạn của mình trút cho người khác, cũng có thể ngược lại phải chịunguy hiểm của người kia. Vận rủi, bệnh tật, tai kiếp, thậm chí là cáichết, đều có thể trút hết sang. Quả nhiên là quỷ mị tầm thường chỉ cóthể thi triển chút tài năng thấp kém, rõ ràng tới mức khiến y khônglường trước được.

“Cũng thế cả thôi.” Nụ cười của hắn không đổi, chỉ là âm điệu yếu đi, đôi mắt màu xám sáng trong suốt, đắc ý đến cực điểm “Quả thực là bảothạch hiếm có, lại có thể tăng hiệu lực của pháp thuật. Khụ… Nếu không,bằng vào mấy cái… đạo hạnh tầm thường của ta, khó mà giấu diếm được conmắt của Minh chủ.”

Cuối cùng là tương kế tựu kế? Theo kịch bản của y diễn xướng đến tậnbây giờ, mượn vở kịch này để lấy chút tiện lợi “Nếu ngươi không diễn ratrò như vậy, có một số việc mình ta sợ rằng phải tốn rất nhiều công phu. Định Hồn châu, Trương thái y, Cận gia lão phu nhân, Hoa phi nươngnương, việc nên làm đều đã làm, tâm nguyện cũng đã sáng tỏ. Còn có TiểuNhu… Ngươi ở trên xà nhà của nàng lưu lại minh văn ‘muôn đời như ý’,mượn miệng vàng lời ngọc của ngươi, sau này nếu nàng chuyển thế sẽ không phải gian khổ như vậy nữa… Khụ, ngẫm lại, giữa ta và ngươi, làm theonhu cầu, cũng là rất công bằng.”

Minh vương điện hạ của ta, lúc trước ta cũng là một bề tôi bàn quyền lộng thuật (chắc ý là lắm mưu nhiều kế) như thế đó.

“Vậy Nam Phong thì sao? Dùng bản thân ngươi để đổi lấy một mạng củahắn đáng giá sao?” Thân thể trong lòng rất nhẹ, kim trâm cắm sâu hơnnửa, sát khí lạnh thấu xương. Không Hoa lấy bàn tay đè lên ngực hắn,nhưng chỉ thấy dính dính sệt sệt. Ngón tay mơn trớn mặt hắn, nhưng chỉphí công tạo ra vài vết bẩn trên má, vội dùng tay áo lau, Tang Mạch lạinghiêng đầu né tránh.

“Ta nợ hắn một cái mạng a…” Khẩu khí thản nhiên, như trút được gánh nặng “Về phần tâm nguyện của ta…”

Con mắt đảo quanh, đồng tử xám tro phản chiếu gương mặt tuấn mỹ vôtrù của Không Hoa, nhìn tới ngây dại. Không Hoa nhịn không nổi nắm lấybàn tay trắng tới gần như trong suốt của hắn, mỗi ngón tay đều lạnh lẽo, bất kể dùng máu loãng ấm áp bôi lên bao nhiêu lần cũng không nâng đượcnhiệt độ lên. Hắn nghiêng người vào ngực Không Hoa nhếch môi cười, khóemắt hơi nheo lại, đồng tử màu xám xao động như nổi trên mặt nước, nhuthuận an tĩnh, quyến rũ tới yêu dị “Tâm nguyện của ta là…”

Còn chưa nói xong lời cuối, thần sắc Diễm quỷ đột nhiên biết đổi,giãy mạnh ra khỏi cái ôm của Không Hoa, móng tay bén nhọn đặt trực tiếplên vị trí trái tim y, không lệch một phân. Lông mày nhíu lại, thêm baphần lực nữa ‘Xoẹt ──’ một tiếng, móng tay sắc nhọn xuyên qua hắc y vạnnăm bất biến đâm thẳng vào bên trong, cách lớp da thịt hơi mỏng tựa nhưcó thể cảm nhận thấy lồng ngực chấn động.

“Thứ ta muốn nhìn thấy nhất…” Đầu ngón tay nghe lời vẽ một đường,trước khuôn ngực xích lõa nhất thời hiện lên một chuỗi huyết châu “Chính là biểu tình hối hận của ngươi!”

Không Hoa nhíu mày, muốn nắm lấy cổ tay hắn, cúi đầu đã thấy TangMạch ra sức tránh né, tinh khí hầu như tiêu hao không còn gì, đã hấphối, song đôi mắt lại đỏ sậm, thần sắc bi phẫn, răng cắn chặt vào môihận không thể làm cho nó bật máu. Bất giác một trận buồn vô cớ, chỉ cảmthấy trước ngực nóng rát đau tới nhảy dựng lên, từ ngoài da thịt chạythẳng vào trong thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, một cái móng tay đó của Diễm quỷ dường như móc thật mạnh vào tim y “Tang Mạch…” Mới gọi một tiếngnhưng không có lời nào đáp lại.

“Vậy nên ta nói ngươi không hiểu yêu hận a…” Giọng hắn trầm thấp gầnnhư không nghe nổi, nhưng một mạch thở dài “Sao luôn vọng tưởng nhữngthứ không thể chiếm được nhỉ?”

Tang Mạch ——

Năm Long Khánh thứ năm, người tài còn sót lại của Cận gia – tam tửCận Liệt nhận lệnh xuất chinh tới Tây cương, đoạt được dị bảo trân quýtrong thành Tây Chiêu nhưng cũng đã đánh mất tính mệnh. Cận gia suy sụp, trụ cột của vương triều Sở thị bỗng dưng bị chặt đứt.

Năm tiếp theo, đại hạn, nạn đói khắp nơi, lưu dân trăm vạn. Thángchín, vua Tây cương hung hãn phát binh, đánh một lần hạ được Tây Chiêu,tiến thẳng tới kinh đô. Cận Liệt đã chết, Sở thị không có ngàn vạn trọng binh lại khó có được người hiền tài, với ngươi, với ta, thực là mỉa mai lắm thay. Một tiếng hô khẩn cầu ngự giá thân chinh, tháng mười, Tấnvương Sở Tắc Quân gia phong binh mã đại nguyên soái thân chinh suấtquân, cờ quạt che trời, vạn người vui vẻ tiễn đưa, rất uy phong. Đứngtrong đám người xa xa nhìn theo, có thể thấy sư đầu hổ thử trên vai áogiáp của ngươi, trợn mắt, miệng máu mở rộng, kinh hãi tới mức ban đêmliên tục gặp ác mộng.

Tháng mười một, Tấn vương quyết chiến với vua Tây cương ở biên cảnh,lấy được U nhị châu, đại thắng. Tin chiến thắng còn chưa truyền tới kinh thành, Hoài Đế đã mắc trọng bệnh, mê man không dậy nổi, tất cả thái yđều bó tay không có cách nào, sợ rằng không lâu sau sẽ từ trần. Ta bắtđầu giơ ngón tay đếm ngược tới thời khắc kết thúc sinh mệnh của mình.Giữa tháng, cưỡi một con ngựa phi thẳng vào cung, nhanh chóng như vàochỗ không người. Trước cấm cung, con vật toàn thân đen như mực đạp lênthềm đá Hán bạch thở hồng hộc, ngươi ở trên ngựa một thân hắc y phongtrần mệt mỏi. Ta nheo mắt lại muốn tìm kiếm sư hổ đồ đằng mồm như chậumáu trên vai áo giáp của ngươi, roi ngựa mang theo gió lạnh thấu xươngcủa Tây cương vút qua mặt ta, sau cơn cực lạnh lại chậm rãi cảm thấytrên má bỏng rát đau đớn, dịch thể ấm áp vô thanh tiết ra. Xoa mặt ngãsấp dưới đất, ta nhìn theo bóng lưng ngươi biến mất sau cửa.

Sau đó, ta bị hạ vào thiên lao, cái nơi ta cực kỳ quen thuộc đó, mỗimột loại hình cụ ta đều có thể nói ra nguồn gốc của nó, không ai rõ ràng cách dùng chúng nó hơn ta. Ngục tốt kia thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ,run rẩy tóm lấy tay ta, tay còn lại của hắn cầm một ngân châm, mảnh dài, theo cổ tay run run mà lóe ra quang mang yếu ớt. Ta nói với hắn “Ngươiđừng hoảng, cứ làm từ từ.” Hắn mở lớn hai mắt, giống như con thỏ bị kinh hách. Lúc ngân châm tới đầu ngón tay của ta, hắn vẫn luống cuống, runcòn dữ dội hơn cả ta, kim châm chọc rách đầu ngón tay của ta. Sau khicắm vào thì lại rút ra.

Ta dạy hắn, tay phải ổn định, chọc vào phải ngắm chuẩn, để ngân châmsát vào móng tay rồi chậm rãi đâm vào… Sau đó ta thấy nói không nổi nữa, ở giữa huyết nhục và móng tay, ngân châm gian nan đẩy mạnh vào mộtđường tinh tế, đau đớn sắp bức ta chảy nước mắt. Hắn cũng cắn môi nhưta, trên trán nổi lên một lớp mồ hôi dày, ta thậm chí nghĩ hắn sắp sợđến phát khóc rồi. Đợi tới lúc móng tay mười ngón đều cắm đầy ngân châm, hắn mới nặng nề thở hắt ra, rốt cuộc nghĩ đến phải lau mồ hôi, cũngkhông dám nhìn ta nữa, như thể chạy trốn. Dáng vẻ ta nhất định rất khócoi, vậy không dọa hắn nữa, ta gục đầu xuống, thấy tơ máu trườn dọc theo ngân châm sau đó rơi xuống đất, giống như một con rắn rất nhỏ uốn lượn, không có cảnh tượng nào xinh đẹp hơn.

Đêm hôm đó, ta như trước gặp ác mộng liên tục, trong mộng luôn khôngngừng bị roi ngựa của hắn quất vào mặt, bỗng nhiên biến thành Tắc Minh,Tử Hi, Cận lão phu nhân… rất nhiều rất nhiều những gương mặt quen thuộccó xa lạ có, ta cả người trần như nhộng bị treo lên đại thụ ở hậu việnNgụy vương phủ, cánh cung đứt dây vụt vào thân thể phát sinh âm thanhnặng nề. Tỉnh lại thì, hơi cong ngón tay mới giật mình nhớ ra ngân châm ở trên, chúng nó nặng nề cắn ta một cái để phát tiết sự phẫn nộ. Ta quayđầu, cái bóng nhợt nhạt trên vách cũng khẽ động đậy, ta lắc đầu, nó cũng lắc đầu, ta nhún vai, nó cũng nhún vai, ta đảo mắt, nó bất động.

Trong thiên lao không thấy được bên ngoài nhật nguyệt biến ảo, ta âmthầm nhớ kỹ hình phạt gia tăng trên người để tính thời gian, gia hình (gông cùm), si hình (quật = roi), trượng hình (đánh = gậy)… trong quá trình nhiều lần hành hình, ngục tốt trẻ tuổi kia rốt cuộckhông hề căng thẳng nữa, hắn bắt đầu học được rằng lúc ta đau đớn ngấtxỉu thì phải hắt một bát nước lạnh vào đầu ta để kích tỉnh, dùng cứctiên có gai để quất vào ta đồng thời vẩy ra huyết nhục, không cần tadạy, hắn luôn có thể vững vàng đem ngân châm cắm vào móng tay ta, khôngnhanh không chậm, tốc độ ấn vào không sai chút nào, móng tay hơi nứt ra, khiến ta đạt tới đau đớn lớn nhất. Hắn rốt cuộc học được cách hành hình xong không hề chạy đi trốn, hắn đứng ở trước mặt ta, cao ngạo nhìnxuống, dùng dư quang quan sát ta người đầy huyết ô chật vật khó coi, tabiết hắn đang nhìn cái gì, ta muốn nhếch miệng lên cho hắn một nụ cười,nói với hắn, tất cả không phải ta làm. Đau đớn rốt cuộc hạ gục ta, tacười không nổi, hắn thất vọng quay đầu đi, cái bóng trẻ tuổi bị ngọn đèn dầu lờ mờ kéo ra rất dài rất dài.

Ta chậm rãi tính, áp lỗ tai lên tường nghe xem bên ngoài có gióngchuông tang báo thiên tử băng hà hay không. Rốt cuộc, đến lúc ngân châmtrên đầu ngón tay cũng không thể bức ta chảy nước mắt được nữa, thìngươi tới, y sam đen đậm làm nổi bật gương mặt tái nhợt. Ngươi ở ngoàilao còn ta ở trong lao, đến mức độ của cái bóng hình như cũng có chútbất đồng. Sở Tắc Quân, người bị ngân châm cắm vào móng tay cũng khôngphải là ngươi, ngươi tiều tụy cái gì?

“Ta đã nói, muốn ngươi chăm sóc hắn thật tốt.”

Đúng, ngươi đã nói. Tướng quân xuất chinh bỏ lại tính mệnh của bảnthân lẫn gia đình, nhưng lại giao thứ quan trọng nhất vào tay ta. Tínhđi tính lại, tròn mười tám năm, từ bảy tuổi tới hai mươi lăm tuổi, hômnay vẫn có thể có được sự tín nhiệm của ngươi như trước, thật sự là phúc khí quá lớn. Vậy nên, hiện tại hắn xảy ra chuyện, ngươi không tìm đượcthủ phạm, chỉ có thể truy cứu ta chịu tội. Lúc ngươi phẫn nộ chính làkinh khủng như thế.

“Thái y nói, là trúng độc.”

Lúc ngươi còn chưa về, thái y đã nói vậy rồi, đáng tiếc, không cóthuốc nào cứu được. Ta cúi đầu nhìn ngân châm ở móng tay, ngươi ngồi xổm xuống, cái bóng đen kịt che lấp hết ánh sáng ta có thể thấy. Ngươi đưatay ra sờ mặt ta, dùng ngón tay xóa đi vết bẩn trên mặt ta, buộc tangẩng đầu lên nhìn vào mắt ngươi, tối đen như vậy, ta tình nguyện cả đời bị nhốt trong thiên lao, cũng không muốn lại nhìn thấy nó.

“Ta biết, cũng không phải do ngươi làm.”

Sở Tắc Quân, ngươi rốt cuộc nói được một câu tiếng người. Đáng tiếc,không đúng lúc, trước khi Tắc Hân té xỉu người cuối cùng gặp là ta, tathật muốn nói cho ngươi hắn đã nói gì với ta.

“Cứu hắn.”

“Ta không phải thần tiên.”

Ta trừng mắt nhìn, cái bóng trên tường ngưng nhiên bất động. Qua song lao bằng gỗ ngươi ôm lấy ta, ngoại trừ lúc làm tình, chúng ta đã rấtlâu rồi không gần nhau như thế.

“Vậy đi tìm thần tiên.”

Ngươi cực nhọc ngày đêm, không ngừng nghỉ canh giữ bên giường cũngkhông thể đổi lấy sự thanh tỉnh của hắn, vì vậy liền đem hết hy vọng gửi gắm trong những truyền thuyết hư vô mờ mịt. Sở Tắc Quân a Sở Tắc Quân,ngươi thực sự là yêu hắn ghê gớm.

Ngươi nói: “Tang Mạch, ta chỉ tin tưởng mình ngươi.”

Đúng, đúng, đúng, trước khi xuất chinh ngươi cũng nói như vậy, ngươichỉ tin tưởng mình ta. Trời sập, đất lở, sông cạn đá mòn, nhân thần câudiệt, ngươi cũng vẫn tin tưởng ta như thế. Sở Tắc Quân, Tang Mạch làbinh khí thuận tiện nhất trong tay ngươi, chỉ đâu đánh đó, lệ bất hưphát.

Thời gian dường như thoáng cái trở lại mười tám năm trước, ngươi bôithuốc cho ta, mặt nhỏ áp vào nhau thì thầm nói chuyện, hi hi cười đùa.Lúc ta phi thân lên ngựa rời khỏi kinh thành, ngươi đứng ở trên thànhlâu vẫy tay với ta, ta cười, quai hàm đều cứng lại. Quay đầu lại lầnnữa, phía sau đã không một bóng ngươi. Việc gì phải thực tế như thế?Thật là…

Thực tế tới không thể thực tế hơn. Ta đi tìm lão thần tiên trongtruyền thuyết kia, đạo quán của ông ở trên đỉnh núi cao cao. Khi đó làtháng mười hai, gió tuyết như muốn thổi bay ta xuống từ giữa sườn núi.Ngón tay đau đến mức như không phải của mình, ta bắt bọn chúng phải cắmsâu vào tuyết, đau đớn bị đóng băng, sau đó dồn lực xuống chân phá băng, đau tới mức khiến ta muốn dùng băng trùy mà hung hăng đục. Leo một trận ra trò, cuối cùng cách đỉnh núi rất gần rồi, dưới chân trượt một cái,sau khi ngã nhào xuống thì cũng không biết tốn bao nhiêu canh giờ, trong gói đồ nát một bình sứ hồng son, một thân chật vật.

Lão thần tiên ngược lại cực kỳ nhàn nhã, ngồi xếp bằng trên đệm cói,lông mày thật dài rũ xuống tận đầu gối, hai mắt chưa mở đã phát hiện rata ở bên ngoài bị tuyết tẩm ướt đẫm. Ta mở gói đồ ra trước mặt ông, châu quang bảo khí khiến cả phòng trở nên rực rỡ. Ông vẫn không mở mắt, bình tĩnh niệm kinh văn của ông. Ta đợi, mặc áo bông ướt tiu nghỉu ngồi xếpbằng đối diện ông, nghe tiếng kinh văn của ông mà buồn ngủ.

“Rốt cuộc ông muốn thế nào?”

“Vạn vật có thiên mệnh, cưỡng cầu không được.” Cuối cùng ông cũng mởmiệng, huân hương mềm mại vờn quanh thân, càng thêm vài phần tiên khí.

“Đạo lý đó ta hiểu, nhưng chủ thượng nhà ta không hiểu, quốc sư.”Quốc sư, nếu ai cứu được Sở Tắc Hân thì người đó trở thành quốc sư củathiên hạ Sở thị, hàng vạn hàng nghìn lê dân tùy ngươi giáo hóa. Khôngcần hoài nghi, Sở Tắc Quân ra tay luôn rất hào phóng.

Lông mày run lên, miệng lại niệm một đoạn kinh văn ta nghe khônghiểu, ta chán muốn chết, thấy ngoài cửa sổ có một con bươm bướm xanhbiếc bay vào, trong thời tiết giá lạnh nơi đây.

“Không phải lão hủ không chịu giúp, chỉ là thiên lý tuần hoàn có sự ổn định, trăm triệu lần không được làm trái.”

“Quốc sư có yêu cầu gì đừng ngại nói thẳng.”

Ông thở dài một tiếng, ta thấy đáy mắt ông lóe ra vẻ không chắc chắn “Vạn vật có giá của nó, huống chi là mạng người?”

“Mạng người có giá thế nào?”

“Một mạng đổi một mạng.”

Thì ra là thế.

Ta nhìn hai chén rượu nhỏ tiểu đạo đồng để trước mặt, trong đó mộtchén là rượu, một chén có độc. Nếu chọn trúng độc, ta coi như ở chỗ nàybồi thượng tính mệnh. Nếu chọn đúng rượu, thì là Sở Tắc Hân gặp may, tamang giải dược xuống núi.

Con bướm xanh biếc bay lượn trong phòng, phút chốc nó dừng lại ở trên một trong hai chén rượu đó.

“Bệ hạ nếu được giải dược thì sẽ khỏi hẳn?”

Ông gật đầu.

“Chỉ thử một lần?”

Ông giảo hoạt vuốt lông mày thật dài của mình “Ba lần.”

Thảo nào. Hóa ra còn cần phải leo lên đây hai lần nữa. Mạng người quả nhiên có cái giá thật cao.

Vậy thì chọn cái chén rượu mà con bướm xanh nghỉ chân ở trên, uốngmột hơi cạn sạch, đầu lưỡi nếm một vị cay cay, là rượu. Như trút đượcgánh nặng.

Tiểu đồng mang tới một cái bình xanh ngọc.

“Đem bột thuốc hòa vào nước, cho bệnh nhân ăn.” Rốt cuộc ông mở mắt,hai mắt mờ đục nhưng khó che nổi tinh quang “Một tháng sau xin đợi đạigiá.”

Sở Tắc Quân, Tang Mạch chưa bao giờ làm ngươi thất vọng. Ta mạo hiểmgió tuyết trở lại cung, xa xa đã thấy thân ảnh hắc sắc của ngươi bướcvội tới.Ta xoay người xuống ngựa, hai đầu gối mềm nhũn hãm vào trongtuyết dày, ngươi lấy giải dược ở trong tay ta rồi xoay người rời đi. Taquỳ rạp trong tuyết, không cảm thấy lạnh không cảm thấy đau, chỉ nghebên trong phòng một trận tiếng hoan hô trầm trầm. Từ đầu tới cuối, tatìm đôi mắt mặc sắc kia của ngươi, nhưng ngươi chỉ cho ta một cái bónglưng vội vã. Không ai tới nhấc ta dậy, ta đắp một người tuyết nho nhỏ ởtrước mặt, dùng đầu ngón tay viết một chữ ‘Sở’ lên người nó, sau đó đâm, đâm, đâm, đâm ra một cái lỗ ở trên ngực.

Năm đó tuyết rơi rất lớn, từ tháng chạp rơi tới tận năm sau. Lần thứhai ta đi tìm cái lão thần tiên không giống thần tiên kia, lúc lên ngựarời kinh, phía sau không một bóng người. Vẫn là con bướm xanh biếc đóchỉ dẫn ta dùng tính mạng cược lấy giải dược về. Ta không nói cho bất cứ ai, nhất là Sở Tắc Quân. Lần thứ hai ta quỳ rạp xuống nền tuyết ngoàitẩm cung, lúc này đây, ngươi rốt cuộc nhớ ra ta ở ngoài cửa, lúc ngướisắp bước ra cánh cửa thì ta đứng dậy, vỗ vỗ tuyết bám trên đầu gối, đểlại cho ngươi một cái bóng lưng. Lúc xoay người ta thấy gương mặt cứngđờ của ngươi, tâm tình cực tốt.

Lần thứ ba, cũng là lần cuối cùng. Đêm trước khi đi, ngươi rốt cuộckhông hề ôn nhu, đè ta ra dày vò tới tận hừng đông. Ta hầu như sắp không thở nổi, gián đoạn nói cho ngươi “Chờ ta trở về, Tắc Hân của ngươi sẽhoàn toàn khỏe lại.” Lúc sắp mê man, ta nghe có người ở bên ta nói“Chúng ta làm lại từ đầu đi.” Ta giãy dụa mở mắt, nhưng ngươi đã ngủ.Ngươi lại như lần đầu tiên tới tiễn ta, ngươi nói với ta ‘Tang Mạch, tachỉ tin tưởng một mình ngươi’, ngươi đứng ở trên thành lâu vẫy tay vớita, ta cười, quai hàm cứng đờ. Ta nhớ tới câu nói hư hư thực thực mìnhnghe thấy đêm qua, quay đầu lại lần nữa, thấy Tiểu Nhu đứng bên cạnhngươi, muội muội của ta… Hóa ra ngươi đều đã biết.

Là Tiểu Nhu làm. Đố kị và thù hận bóp méo muội muội hồn nhiên thiệnlương của ta, nàng niên kỷ như hoa, không nên bỏ đi mái đầu xanh mất cảđời tại thần chung mộ cổ. Nàng vốn có thể làm quốc mẫu cao quý, là SởTắc Quân và Sở Tắc Hân đoạt đi hậu vị của nàng. Đồng dạng cô đơn khiếnnàng và Hoa phi bị thất sủng cấu kết với nhau, hai người cùng là nữ nhân bị sự đố kị dày vò, trước mặt tượng phật trang nghiêm từ bi cùng nhaunghĩ ra mưu kế thị phi này. Tiểu Nhu đi tìm kỳ độc, Hoa phi mang vàotrong cung, sau đó trộn vào bát súp của Tắc hân.

Ta đi tìm nàng, Tiểu Nhu kêu khóc với ta “Ta hận Sở Tắc Quân, ta hận Sở Tắc Hân, ta hận ngươi!”

Ta biết, ta biết, ta biết. Vậy nên ca ca tuyệt đối sẽ không đẩy muộira khỏi cung, cho dù muội không còn là muội muội mỹ lệ yêu kiều của tanữa, ca ca chung quy vẫn là ca ca của muội.

Sở Tắc Quân, khó trách ngươi muốn ta đi tìm giải dược. Ta cái gì cũng không nói, ngươi tức giận, thế nhưng ngươi cũng không biết phải làmsao, ta giúp Tiểu Nhu tiêu hủy tất cả chứng cớ, ngươi không thể đườngđường chính chính trị tội nàng. Sở Tắc Quân, hiểu ngươi nhất chính làta, khiến ngươi không có cách nào cũng là ta. Không nên phủ nhận, hôm đó tại nhà lao, ta thấy vẻ thất bại trên mặt ngươi. Ngươi không hạ thủđược với ta, ngươi chỉ có thể để ta lấy công chuộc tội.

Sở Tắc Quân, ngươi gấp cái gì nhỉ? Mang theo Tiểu Nhu là muốn nói với ta, nếu ta không cứu được Tắc Hân của ngươi, ngươi sẽ không nể mặt nữa? Ngươi hành động quá lỗ mãng, cũng không giống như thủ đoạn của ngươi.Đại khái đến chính ngươi cũng chưa từng phát hiện, ngươi không hề tinta. Giữa ngươi và ta đã tới tình trạng uy hiếp lẫn nhau rồi, hồi tưởnglại những năm tháng xưa ở lãnh cung, thật mỉa mai thay.

Lúc này đây, ta định tự mình chọn. Con bướm xanh biếc dừng lại ở trên chén rượu bên trái, ta vươn tay, nhấc lên cái chén bên phải, dịch thểtrong suốt phản chiếu đôi mắt của ta. Con bướm kịch liệt phe phẩy cánh,liên tục bay lượn vòng quanh tay ta.

“Ngươi chọn xong rồi?” Sắc mặt lão thần tiên còn khẩn trương hơn cả ta, như thể người phải uống chén rượu này là ông ta vậy.

Ta nghiêng đầu nhìn ông, ông vuốt ve lông mày một cách mất tự nhiên “Ngươi có thể chọn lại lần nữa.”

Ông nói “Đó là chủ thượng của ngươi.”

Ông đang nhắc nhở ta, Tắc Hân lâm nguy một sớm một chiều. Lúc này đây nếu không thể uống giải dược, tất cả những việc làm lúc trước sẽ làkiếm củi ba năm thiêu một giờ.

“Ta nợ người khác rất nhiều, chỉ có mình hắn là ta chưa từng nợ gì.”Ngôi vị hoàng đế của hắn có phân nửa là công lao của ta, ta vì hắn anbang trị quốc đả lý triều chính, trong mười chuyện dù có đến chín chuyện là sai, chung quy vẫn có một việc đúng, ta vững tin. Làm quan tạo phúccho vạn dân cũng từng là lý tưởng ấu trí nhưng không thể bàn cãi của ta.

Vị đạo của rượu độc cũng không có gì đặc biệt, như dao nhỏ thiêu đốttừ đầu lưỡi tới đáy lòng. Ta áp chặt vào mặt đất muốn làm tan tuyết đọng dưới thân, ánh dương quang đâm vào mắt đau đớn. Ta nghe được tiếng thởhồng hộc của mình, xuyên thấu qua kẽ ngón tay mơ hồ thấy một đôi mắt mặc sắc. Ta biết đó là ảo giác. Hóa ra lúc lâm chung, người ta muốn gặpnhất vẫn là ngươi, Sở Tắc Quân. Ta không cứu được Tắc Hân của ngươi, lúc ở thiên lao ta đã bắt đầu dự định như thế, lần nào cũng làm theo mongmuốn của ngươi, trò chơi sẽ mất hồi hộp.

Tang Mạch cũng không phụ sự kỳ vọng của ngươi, nhưng ngươi chung quyvẫn khiến ta thất vọng. Sở Tắc Quân, ta đã nhìn chán hai bộ mặt một ônnhu một vô tình của ngươi, cũng đã chán ngán hư tình giả ý dằn vặt đôibên lẫn việc cùng ngươi dây dưa tới thiên hoang địa lão. Trò chơi mộtkhi đã chán,thì sẽ mất đi sự kiên nhẫn để chơi tiếp. Chúng ta chơi mộtlần cuối, trong tay ngươi có Tiểu Nhu, trong tay ta nắm Tắc Hân, ngươivẫn nhớ tới lãnh cung nơi ta luôn suy nghĩ vì ngươi, nhưng lại quên rằng dưới sự đề bạt của ngươi, ta đã thành ‘Tang đại nhân’ trong miệng quầnthần, ý chí sắt đá, táng tận lương tâm. Vậy nên, lúc này đây, ta thắng.

Sở Tắc Quân, Tang Mạch cũng không lừa ngươi, chỉ có lần này, là ngoại lệ. Giết một người là giết, giết một trăm người cũng là giết, Tiểu Nhu, Hoa phi hay là bất cứ ai, ngươi muốn giết cứ giết, muốn lăng trì cứlăng trì, hai tay ta dính đầy máu tanh không thiếu vài món nợ tội lỗinày. Chúng ta cược hết thân tình, hữu tình thậm chí cả ái tình, ngươinghĩ hai tay ngươi trống trơn chỉ nắm mấy cái mạng người kia là có thểbức ta nghe theo sự chi phối? Ta chờ thấy biểu tình của ngươi lúc nhậnđược tin ta chết, kinh ngạc hay là thất vọng, khó mà nói được, ta cũngkhông trông mong ngươi có thể vì ta mà đau lòng. Nước mắt của ngươi nênlưu lại tới lúc ở trên linh đường của Sở Tắc Hân, ta không cần nước mắtcủa ngươi, ta chỉ muốn vẻ mặt hối hận của ngươi, dù là thoáng qua rồibiến mất, cho dù là vì mất đi Tắc Hân, cho dù là ngươi đã tin nhầm ta.Ta chỉ muốn ngươi hối hận.

Sở Tắc Quân, ở đầu cầu Nại Hà, ta đợi ngươi, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, không nên lại khiến ta thất vọng.