Đích Nữ Vô Song

Chương 335



Editor: Vy Vy 1505

Thấy Nhan Chiêu Bạch đột nhiên yên lặng, tim Bùi Nguyên Ca lập tức nhảy thình thịch, chẳng lẽ nàng thật sự đoán đúng, Minh Nguyệt nàng... Nghĩ đến nữ tử kia vẻ mặt du đạm, khi cười rộ lên như trăng sáng trên cao, nếu thật sự hồng nhan bạc mệnh, hương tiêu ngọc vẫn, thật khiến người ta cảm thấy bi thương.

"Nhan công tử, Minh Nguyệt nàng..." Bùi Nguyên Ca cắn môi.

Nhan Chiêu Bạch yên lặng nhìn lan can điêu khắc tô vẽ rực rỡ bên cạnh, vẻ mặt cô đơn: "Minh Nguyệt nàng... không tốt lắm."

Ít nhất không giống như nàng đoán! Bùi Nguyên Ca thoáng nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Nàng thế nào?"

"Nàng là thể yếu từ trong thai, vốn sinh ra đã kém, đại phu đều nói nàng không sống được. Những năm gần đây, ta hao hết tất cả lực lượng, trăm phương nghìn kế muốn chữa cho nàng, nhưng dốc hết toàn lực cũng không thể. Bắt đầu từ mùa hè năm nay, tình hình của nàng càng không tốt ..." Nhắc tới bệnh của Nhan Minh Nguyệt, ánh mắt Nhan Chiêu Bạch ẩn ẩn mang theo tuyệt vọng: "Chúng ta vốn muốn trở lại Huệ Châu, nhưng Minh Nguyệt nói... muốn gặp lại ngài một lần. Chúng ta đến Quan Châu, lại nghe nói ngài đã trở về kinh thành, cho nên mới cố ý gấp trở về. Nếu Cửu hoàng tử phi có thời gian, có thể gặp mặt Minh Nguyệt hay không?"

Từ trong lời hắn nói, Bùi Nguyên Ca nhận thấy được nhàn nhạt điềm xấu.

Giống như, lần này là lần gặp mặt cuối cùng.

"Được, Minh Nguyệt đang ở đâu?" Bùi Nguyên Ca dò hỏi, nàng không tìm kiếm huynh muội Nhan Chiêu Bạch là lo lắng bị Vũ Hoàng Diệp theo dõi, nay Vũ Hoàng Diệp bị cấm túc, Liễu thị lại liên tiếp gặp đả kích, chỉ sợ cũng không có tinh lực quan tâm hành tung của nàng.

"Bây giờ còn chưa được, ta vừa tìm được một vị danh y, hắn đang chẩn trị cho Minh Nguyệt, không thể gián đoạn, tạm thời còn không tiện tiếp khách." Nói tới đây, vẻ mặt Nhan Chiêu Bạch lại ảm đạm, tình hình hiện nay của Minh Nguyệt càng ngày càng nguy cấp, nếu không phải trước đó tìm được vị danh y này, giúp Minh Nguyệt giữ lại một mạng, chỉ sợ nay Minh Nguyệt đã... "Đại khái phải tới năm sau, bệnh tình của Minh Nguyệt mới có thể tạm thời khống chế, đến lúc đó ta sẽ nghĩ biện pháp liên lạc Bùi tứ tiểu thư, hoặc là Bùi tứ tiểu thư có thể cho người đến Xuân Thượng Cư nghe tin tức."

"Được."

Nghe ý trong lời Nhan Chiêu Bạch nói, bệnh của Minh Nguyệt thật sự rất nặng, Bùi Nguyên Ca không nhịn được thương cảm, hỏi: "Chẳng lẽ bệnh của Minh Nguyệt thật sự..." Nói xong, cảm thấy giọng nói có chút nghẹn ngào, trong lòng cảm thấy điềm xấu, không tiếp tục nói.

"Không biết." Nhan Chiêu Bạch trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói.

Hắn không thể chải chuốt suy nghĩ trong đầu, mấy năm nay, vì giữ mạng cho Minh Nguyệt, đại phu dốc hết toàn lực chữa trị, rất nhiều quá trình trị liệu vô cùng thống khổ, mỗi khi nhìn thấy Minh Nguyệt vì thế chịu đau đớn, hắn đều cảm thấy tim như bị đao cắt, có đôi khi thậm chí nghĩ hay là để cho Minh Nguyệt ra đi nhẹ nhàng, miễn cho lại chịu khổ! Nhưng chung quy hắn không bỏ xuống được, cũng luyến tiếc...

Những năm gần đây, tìm y, xin thuốc.

Một lần lại một lần sinh ra hy vọng, một lần lại một lần tuyệt vọng... Hắn cảm thấy chính mình sắp điên rồi!

"Bùi tứ tiểu thư, ta nhớ trước kia hình như ngài có chút hứng thú với kinh thương." Nhan Chiêu Bạch trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng, giọng nói mờ mịt, như từng đợt từng đợt khói nhẹ phiêu phiêu tán ra trong gió: "Ba năm trước đây, sau khi Diệp thị phản loạn, ta đã giải tán Cảnh hiên cửa hàng và Khánh nguyên cửa hàng, nhưng mà trong tay còn có một ít sản nghiệp ngầm, ví dù như Phố Phố Yêu Nguyệt ở ngoại thành, còn có Xuân Thượng Cư và một ít sản nghiệp ở các châu huyện khác. Không biết... Bùi tứ tiểu thư có hứng thú tiếp nhận hay không?"

Bùi Nguyên Ca ngẩn ra.

Nàng từng đoán Phố Phố Yêu Nguyệt là sản nghiệp của Nhan Chiêu Bạch, cũng không ngoài ý muốn.

Nàng thắc mắc là, Phố Yêu Nguyệt và Xuân Thượng Cư hiện tại đều làm ăn phát đạt, vì sao Nhan Chiêu Bạch muốn chuyển nhượng sản nghiệp vào lúc này? Chẳng lẽ bệnh của Minh Nguyệt cần số tiền quá lớn để chữa trị sao? "Ta cũng có chút hứng thú với kinh thương, nhưng mà, sản nghiệp của Nhan công tử lớn như vậy, ta không đủ tiền bạc tiếp nhận, hơn nữa hiện tại ta là hoàng tử phi, làm như vậy cũng không tốt lắm. Nếu Nhan công tử thật sự cấp bách cần tiền bạc, hay là bán sản nghiệp cho người trong giới, giá cũng có thể cao chút."

Nhưng mà nàng cũng thấy kỳ quái, cho dù Nhan Chiêu Bạch cấp bách cần tiền bạc, muốn bán sản nghiệp cũng không nên tìm tới nàng chứ!

"Bùi tứ tiểu thư hiểu lầm ý ta rồi." Nhan Chiêu Bạch nhợt nhạt cười, vẻ mặt lại vẫn như cũ thưa thớt: "Tiền thuốc men của Minh Nguyệt tiêu phí quá lớn, nhưng tài phú của ta vẫn dư dả, cũng không cần bán sản nghiệp để gom góp tiền bạc. Ý của ta là... ta muốn tặng sản nghiệp cho ngài! Sản nghiệp của ta không phải ai cũng có thể kinh doanh, trong số những người ta quen biết, Bùi tứ tiểu thư là người có năng lực nhất, giao cho Bùi tứ tiểu thư ta cũng yên tâm. Dù sao, trong số đó có rất nhiều người theo ta thật lâu, cần phải an trí cho bọn họ, không thể bởi vì ta mà khiến họ mất việc làm bát cơm!"

Lời này không khỏi rất kinh người!

Bùi Nguyên Ca cũng không rõ ràng đến tột cùng sản nghiệp của Nhan Chiêu Bạch có bao nhiêu, nhưng hắn từng tùy tùy tiện tiện bỏ ra bốn trăm vạn lượng bạc vì Vũ Hoàng Triết bổ khuyết số tiền chẩn tai, Hoàng Mặc cũng từng nói, dùng bốn chữ ‘phú khả địch quốc’ (giàu có bằng một quốc gia) hình dung Nhan Chiêu Bạch cũng xứng đáng. Cái khác không nói, một năm tiền thu của Phố Yêu Nguyệt chỉ sợ gần ngàn vạn lượng bạc. Kiếp trước ở Giang Nam, Bùi Nguyên Ca cũng kinh doanh mặt hàng như vậy, biết được phi thường rõ ràng lợi nhuận trong đó, hơn nữa kinh thành phồn hoa phú quý tập hợp, chỉ sợ lợi nhuận còn cao hơn nữa.

Mà hiện tại, Nhan Chiêu Bạch nói tất cả đều chuyển nhượng cho nàng?

Có thể nói nàng và Nhan Chiêu Bạch căn bản không có quan hệ gì, chẳng qua nàng đã từng cứu Minh Nguyệt, hai người hợp ý nhau, không hơn. Mà hiện tại, Nhan Chiêu Bạch lại nói, hắn muốn chuyển nhượng hết sản nghiệp cho nàng, là vì... cảm thấy nàng có thể đảm nhiệm những sản nghiệp đó?

Lý do này quá vớ vẩn đi!

"Nhan công tử, công tử đang nói đùa sao?" Bùi Nguyên Ca vốn trấn tĩnh cũng nhịn không được lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng.

"Thân thể Minh Nguyệt không tốt, vẫn cần dược liệu sang quý dưỡng thân, không thể gián đoạn, hơn nữa ta xác thực cũng có chút hứng thú với kinh thương, cho nên mới lập mấy sản nghiệp. Ngoại trừ Minh Nguyệt, trên đời này ta không còn người thân khác, mặc dù thuộc hạ có chưởng quầy tiểu nhị có thể tin được, nhưng bọn hắn kinh doanh một cửa hàng có lẽ còn ổn, muốn khởi động toàn bộ sản nghiệp, chỉ sợ không quá dễ dàng, phải có người ở sau lưng bày mưu nghĩ kế mới được. Nghĩ tới nghĩ lui, ta cũng chỉ nghĩ đến Bùi tứ tiểu thư, không biết Bùi tứ tiểu thư có nguyện ý giúp ta việc này hay không?"

Vẻ mặt hắn bình tĩnh du đạm, giống như những lời mới vừa rồi chỉ là tùy tùy tiện tiện nói chuyện phiếm, mặc cho ai cũng không nghĩ đến, trong đó liên lụy đến mấy ngàn vạn ngân lượng.

Nhưng bộ dáng hắn bình tĩnh như vậy, ngược lại càng thuyết minh mới vừa rồi tất cả đều là thật sự, mà hắn cũng đã suy nghĩ kỹ càng mới làm ra quyết định, chứ không phải nhất thời xúc động, càng thêm không phải nói đùa.

Bùi Nguyên Ca càng khó hiểu: "Đang yên đang lành, vì sao Nhan công tử phải chuyển nhượng sản nghiệp cho người khác?"

Người bệnh nặng là Minh Nguyệt, cũng không phải Nhan Chiêu Bạch, cho dù hắn muốn chăm sóc Minh Nguyệt, nhất thời không thể phân thân, nhưng hắn kinh doanh nhiều năm như vậy, thuộc hạ hẳn cũng có quy trình làm việc hoàn chỉnh và nhân thủ đáng tin cậy, không có khả năng ngay cả một thời gian cũng chống đỡ không được.

Lời này thật sự rất kỳ quái.

"Tất cả sản nghiệp trong tay ta, tính cả tiền bạc, cộng lại ít nhất cũng có năm sáu trăm vạn lượng bạc, nếu kinh doanh thích đáng, hàng năm ít nhất cũng có vài trăm vạn lượng bạc tiền lời." Nhan Chiêu Bạch cũng không trả lời vấn đề, mà nói thẳng: "Nay thanh thế Cửu điện hạ lớn, nếu tương lai có lòng... số tiền này cũng sẽ là trợ lực không nhỏ."

Nghe hắn nói như vậy, hình như không chỉ muốn chuyển nhượng sản nghiệp cho nàng quản lý, mà cả tiền, thậm chí tài sản đều cho nàng...

Lời này nghe qua không giống phó thác, căn bản là dặn dò di ngôn.

Đây là có chuyện gì? Nhan Chiêu Bạch nói giống như hắn cũng nhiễm bệnh nặng, sống không bao lâu...

"Nếu Nhan công tử đã không yên lòng với sản nghiệp và thủ hạ như vậy, vì sao không tự mình quản lý?" Bùi Nguyên Ca rốt cuộc nhịn không được, nói trắng ra.

"Ta..." Nhan Chiêu Bạch nhắm mắt, hồi lâu mới chậm rãi mở, nhẹ giọng nói: "Nếu Minh Nguyệt thật sự có chuyện gì, ta cũng không sống nổi nữa!"

Giọng của hắn rất nhẹ, lại mang theo quyết tuyệt khôn kể.

Bùi Nguyên Ca đột ngột chấn động, ngạc nhiên nhìn Nhan Chiêu Bạch, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp... Nàng biết Nhan Chiêu Bạch yêu thương muội muội, nếu Nhan Minh Nguyệt thật sự có gì ngoài ý muốn, Nhan Chiêu Bạch tất nhiên sẽ thực thương tâm, nhưng mà... hắn nói nếu Minh Nguyệt không còn, hắn cũng không sống nổi! Lời này đã có chút vượt qua giới hạn, thật sự rất...

Này không giống ca ca yêu thương muội muội, giống như .. giống như...

Nhưng... bọn họ là huynh muội mà!

Mấy ngày nay, tình hình Nhan Minh Nguyệt có mấy lần nguy cấp, đại phu cũng nói, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể chống đỡ không nổi mà ra đi. Nhan Chiêu Bạch biết rõ tình huống của Nhan Minh Nguyệt, khó tránh khỏi tâm thần hoảng hốt, hơn nữa những lời này đã năm lần bảy lượt xoay quanh trong đầu hắn, nay bị Bùi Nguyên Ca hỏi lần nữa, rốt cuộc nhịn không được lỡ lời. Lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã nhận thấy được không đúng, đang muốn giải thích che lấp.

Nhưng đột nhiên, lại cảm thấy nản lòng thoái chí.

Cho tới nay, hắn đều biết suy nghĩ của chính mình là vi phạm luân lý, hơn nữa hắn từng thề độc trước mặt phụ thân, cho nên những năm gần đây, hắn vẫn thật cẩn thận che dấu tình cảm, không dám có nửa điểm tiết lộ. Nhưng mà... Nhưng mà hiện tại, Minh Nguyệt đã bệnh nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể hương tiêu ngọc vẫn, mà bắt đầu từ lúc hắn biết nhận thức, cả đời hắn gần như đều quay quanh Minh Nguyệt, nếu Minh Nguyệt chết, hắn tuyệt đối không thể sống một mình!

Nếu đã đứng ở ranh giới sống chết, cái gọi là luân lý đạo đức, cái gọi là người khác khen chê, lại là cái thá gì?

Người chết rồi, cái gì cũng sẽ không biết.

Thậm chí, với hắn mà nói, chết có lẽ là một loại giải thoát, là bắt đầu một cái khác. Nếu có kiếp sau, hắn và Minh Nguyệt không cần lại đeo danh phận huynh muội, có lẽ sẽ không giống kiếp này thống khổ rối rắm như vậy.

"Nhan công tử..." Bùi Nguyên Ca nhất thời không biết nên nói gì cho tốt, dù sao Nhan Chiêu Bạch và Nhan Minh Nguyệt cũng là huynh muội, tình cảm như vậy không được cho phép, nhưng mà, nhìn vẻ mặt Nhan Chiêu Bạch thống khổ tuyệt vọng, đột nhiên nàng không thể nói ra lời khuyên tàn nhẫn như vậy. Huống chi, Minh Nguyệt đã bệnh nặng, mà người trước mắt hình như cũng quyết ý chết theo, nàng càng thêm nói không nên lời ngăn cản.

"Bùi tứ tiểu thư, ngài không cần phải gấp gáp làm quyết định về chuyện sản nghiệp, hay là trở về thương nghị với Cửu điện hạ, nếu có quyết định liền phái người đến Xuân Thượng Cư truyền tin tức, Ngụy chưởng quầy là người tin được, không cần nghi ngờ. Qua năm sau, khi nào Bùi tứ tiểu thư có thời gian có thể gặp Minh Nguyệt cũng có thể truyền tin tức đến Xuân Thượng Cư. Ta còn có chuyện dặn dò Ngụy chưởng quầy, sẽ không ở lại lâu, cáo từ trước."

Nhan Chiêu Bạch rõ ràng lưu loát chuyển đề tài, lập tức rời đi.

Nhìn bóng dáng hắn đi xa, nhớ đến lời hắn nói lúc nãy, liên tưởng đến nghiệt duyên của hắn và Nhan Minh Nguyệt, Bùi Nguyên Ca chỉ cảm thấy trong lòng trầm trọng nói không nên lời, nếu bỏ qua thân phận hai người, Nhan Chiêu Bạch và Minh Nguyệt cũng xem như trai tài gái sắc, Nhan Chiêu Bạch lại là một lòng say mê, đáng tiếc trời cao trêu người, hai người lại là huynh muội... . Bùi Nguyên Ca lắc lắc đầu, xoay người về nhã gian.

Trong phòng, bách hoa yến đã được dọn lên một nửa, nhan sắc sáng rõ, hương thơm hấp dẫn và nhiệt khí lan tỏa, dào dạt khắp phòng.

Ôn Dật Lan đang hưng trí dạt dào nhìn, quay đầu thấy Bùi Nguyên Ca, ngoắc tay nói: "Nguyên Ca muội trở về đúng lúc lắm, bách hoa yến đã bắt đầu dọn lên rồi, tỷ đang muốn ra ngoài gọi muội đấy!"

Bùi Nguyên Ca thở dài, không muốn quấy nhiễu hưng trí của Ôn Dật Lan, đi qua ngồi.

"Làm sao vậy? Vẻ mặt muội thoạt nhìn không tốt lắm." Đợi cho nàng ngồi xuống, Ôn Dật Lan cũng nhận ra không thích hợp, hỏi: "Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"

"Không có, chỉ là hôm nay đi dạo một ngày, cảm thấy có chút mệt mỏi." Bùi Nguyên Ca che giấu: "Mấy món này thoạt nhìn không tệ, mau nếm thử hương vị, để nguội sẽ không ngon."

Bách hoa yến xác thực danh bất hư truyền, mặc dù Bùi Nguyên Ca bởi vì Nhan Chiêu Bạch mà có tâm sự, cũng bị thức ăn ngon gợi lên khẩu vị, hơn nữa vòng vo một ngày xác thực đói bụng, nàng và Ôn Dật Lan vừa nói vừa cười, cũng ăn không ít. Đợi cho hai người dùng xong rời đi, Ngụy Song Thành lại tiễn các nàng đến cạnh cửa, cười nói: "Lúc trước không biết phu nhân quen biết đại chưởng quỹ nhà ta, thật sự chậm trễ, xin phu nhân thứ lỗi. Nếu về sau phu nhân muốn đến Xuân Thượng Cư, chỉ cần phái người đến báo một tiếng, nhất định sẽ chuẩn bị nhã gian tốt nhất cho phu nhân."

Hiển nhiên, Nhan Chiêu Bạch đã dặn dò Ngụy Song Thành.

"Đa tạ Ngụy chưởng quầy." Bùi Nguyên Ca cười, buông màn xe.

Gần cửa ải cuối năm, trị an kinh thành càng quan trọng, nếu cuối năm xảy ra chuyện gì, nháo lớn ảnh hưởng không khí mừng năm mới, vậy không xong. Bởi vậy Vũ Hoàng Mặc thống lĩnh Kinh Cấm Vệ cũng trở nên bận rộn, liên tiếp vài ngày đều ngủ ở Kinh Cấm Vệ không về cung, việc này khiến Vũ Hoàng Mặc oán than dậy đất, cả ngày hé ra gương mặt quan tài, chọc mỗi người trong Kinh Cấm Vệ tránh xa ba thước, làm việc đều nhanh chóng nhạy bén hơn so với thường ngày, sợ bị Cửu điện hạ nghẹn quá lâu bắt lại xả giận.

Nhưng cửa ải cuối năm này, kinh thành lại nhất định không thể bình an vượt qua, bởi vì mùa đông khắc nghiệt đột nhiên bạo phát bệnh dịch, phạm vi nhiễm bệnh thật lớn, Kinh Cấm Vệ vốn bận rộn vì cửa ải cuối năm lại càng bận rộn hơn nữa, một phần vì bệnh dịch thình lình xảy ra, mà một phần vì thống lĩnh Kinh Cấm Vệ Cửu điện hạ bỏ qua tất cả sự vụ, canh giữ ở hoàng cung.

Bởi vì, Cửu hoàng tử phi Bùi Nguyên Ca cũng bị bệnh dịch...