Đích Nữ Họa Phi

Chương 42: Khuynh thành



“Ngươi chính là Tưởng Nguyễn?” Thẩm Minh Trân sững sờ, lúc trước chuyện về Tưởng Nguyễn nàng cũng đã được nghe qua, hơn nữa nàng vẫn luôn có quan hệ thân thiết với Tưởng Tố Tố, Tưởng Tố Tố xinh đẹp thoát tục tính tình lại dịu dàng. Bởi vì lời nói của Tưởng Nguyễn trên công đường vài ngày trước, Tưởng phủ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, khiến Tưởng Tố Tố rầu rĩ nhiều ngày nay. Lúc đó trong mắt Thẩm Minh Trân, Tưởng Nguyễn chính là một kẻ thô lỗ không có tài cán gì, chỉ là một tiểu thôn nữ xấu xí nhu nhược. Nhưng hôm nay gặp mặt, không nói đến phong thái y như quý nhân trong cung, chỉ riêng gương mặt, đã không thể phân cao thấp với Tưởng Tố Tố, thậm chí còn xinh đẹp hơn.

Tưởng Nguyễn gật đầu, Tưởng Lệ vui vẻ nói: “Minh Trân muội muội, đây chính là Đại tỷ ta, Đại tỷ mới trở về từ thôn trang, không rõ những chuyện trong kinh, đây là lần đầu tiên đến phủ của ngươi.”

Nàng nhấn mạnh như vậy, trong mắt Thẩm Minh Trân hiện lên một chút khinh miệt, nói: “Trong kinh và thôn trang cũng không giống nhau, Tưởng tiểu thư cần phải chú ý kỹ.”

Trên mặt Lộ Châu và Liên Kiều thoáng hiện vẻ bất bình. Bên này tranh đấu gay gắt, bên kia Hạ Nghiên đang nói cười với Thẩm phu nhân, dường như không chú ý tới bên này, đương nhiên sẽ không đứng ra giải vây.

Tưởng Đan thì không cần phải nói, đã bị đọa đến mức không dám thở một tiếng, cúi đầu đứng im tại chỗ, chỉ mong tất cả mọi người sẽ không để ý đến nàng. Tưởng Lệ vui sướng khi người gặp họa, nhưng thái độ của Tưởng Tố Tố lại khiến mọi người bất ngờ, chỉ đứng một bên mỉm cười, cũng không nói lời nào.

Cảnh tượng như vậy là lần đầu xảy ra, bởi kiếp trước, hễ có người đối chọi gay gắt với Tưởng Nguyễn, chỉ cần Tưởng Tố Tố ở đó, nhất định sẽ giải vây giúp nàng. Có lẽ là vì tranh thủ sự tin tưởng của nàng, cũng có thể là vì muốn có được danh tiếng tốt. Nhưng hôm nay ngay cả một lời nói tốt nàng ta cũng không muốn nói, chẳng lẽ là hết kiên nhẫn, không giữ được bình tĩnh rồi hả?

Tưởng Nguyễn chỉ im lặng mỉm cười, cũng không trả lời, làm cho một quyền của Thẩm Minh Trân như đánh vào vải bông, không hề có tác dụng. Thẩm Minh Trân nghẹn một hơi, dứt khoát kéo tay Tưởng Tố Tố: “Nương, các phu nhân và tỷ muội bên trong chờ đã lâu, để Tưởng phu nhân và Tố nhi tỷ tỷ nhanh chóng qua đó thôi ạ.”

Thẩm Minh Trân ngang ngược càn rỡ, chỉ nhắc đến Tưởng Tố Tố và Hạ Nghiên, đó vốn dĩ là chuyện vô lễ. Nhưng Thẩm phu nhân lại không hề có ý trách cứ, chỉ cười phụ họa. Hiển nhiên đây là chuyện thường diễn ra, Thẩm Minh Trân quả đúng là hòn ngọc quý trong Thẩm phủ, được nuông chiều từ nhỏ đến lớn.

Bên trong hoa viên Thẩm phủ, các vị phu phân và tiểu thư chờ đã lâu, quen biết thì ngồi chung một chỗ nói chuyện, có người nói: “Nghe nói hôm nay Đại tiểu thư Tưởng gia cũng sẽ xuất hiện.”

“Đại tiểu thư Tưởng gia?” Một vị phu nhân gò má cao nói: “Chính là vị đích nữ bị Tưởng thượng thư khắt khe? Trời cao thương xót, tuổi còn nhỏ mà mẹ ruột đã mất, rơi vào kết cục thê thảm như hôm nay. Nếu không phải lần này may mắn gặp được Vương ngự sử, còn không biết phải chịu nhiều đau khổ thế nào nữa.”

Vị phu nhân bên cạnh lại cười tủm tỉm nói: “Tuy là người đáng thương, nhưng nghe nói là bát tự khắc người thân đó, bình thường Tưởng thượng thư làm người công bằng chính trực, tất nhiên là có lý do gì đó.” Vị phu nhân này có gương mặt tròn, ánh mắt khi cười híp lại thành một đường, mặt mũi hiền lành phúc hậu giống như Bồ Tát, vừa nhìn đã thấy ôn hòa thân thiện. Nàng nói tiếp: “Chỉ là lớn lên tại thôn trang, làm sao bì kịp với tiểu thư được nuôi dưỡng trong phủ, tất nhiên hành vi sẽ có chỗ không thỏa đáng. Vẫn kém hơn Nhị tiểu thư Tưởng phủ xuất chúng.”

Nói đến Nhị tiểu thư Tưởng phủ, mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ đến Tưởng Tố Tố xinh đẹp và tài hoa, nhao nhao gật đầu phụ họa: “Đương nhiên Tưởng nhị tiểu thư vô cùng tốt rồi, giống như tiên nữ, Tưởng đại tiểu thư quả thật thua kém rất nhiều.”

“Tưởng đại tiểu thư và Tưởng nhị tiểu thư mà đứng chung một chỗ, đối lập quá mức rõ ràng.”

“Tưởng phủ có một vị Tưởng nhị tiểu thư đã đủ rồi, hơn nữa Tưởng nhị tiểu thư còn là tài nữ trong kinh thành. Tất nhiên nữ tử lớn lên tại thôn quê sẽ vô cùng thô lỗ, càng không nói đến vẻ ngoài rồi.”

Ý cười trên mặt vị phu nhân mặt tròn càng sâu hơn, nhẹ gật đầu với vị phu nhân gò má cao, từ từ uống trà. Mọi người vẫn còn đang thảo luận, đã có người kêu lên: “Nhìn kìa, Tưởng phu nhân và Nhị tiểu thư đến rồi.”

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, đi phía trước là Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố. Hạ Nghiên ăn mặc phù hợp thỏa đáng, vừa đúng mức lại thể hiện được sự nhẹ nhàng ôn hòa của chủ mẫu thượng thư phủ. Vừa nhìn đã thấy là một người hiền lành dịu dàng. Y phục như vậy cũng sẽ không đoạt đi sự nổi bật của Tưởng Tố Tố.

Thiếu nữ y phục trắng như tuyết đang thong thả bước đến, phần eo được thắt lại, càng làm nổi bật dáng người yểu điệu động lòng người. Váy trắng được thêu hoa sống động, làn váy rộng, di chuyển như mây trôi lượn lờ. Bên ngoài khoác áo lông chồn trắng, mái tóc dài chỉ buộc một ít ở phía sau, hai dây lụa trắng rủ xuống. Trên mặt không xoa phấn son, đôi môi anh đào khẽ cười mỉm, vừa đoan trang lại xinh đẹp. Vốn dĩ sinh ra đã xinh đẹp, dáng vẻ ngây thơ đơn thuần kia lại xen lẫn một chút kiêu ngạo thật giống như tiên nữ khiến người ta rung động. Một đường chầm chậm đi tới, tất cả mọi người có mặt ở đó đều tán thưởng.

Đối với Tưởng Tố Tố mà nói, đây chỉ là chuyện bình thường, nhưng hôm nay lại không giống trước. Bởi vì không lâu sau ánh mắt của mọi người đã bị người đứng phía sau Tưởng Tố Tố hấp dẫn.

Thiếu nữ chậm rãi đi theo sau Tưởng Tố Tố, giống như một đốm lửa trên nền tuyết, lại tựa như một đóa hoa mai giữa màn sương, ngay tức khắc hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Áo khoác màu đỏ đính lên hàng trăm con bướm như đang bay lượn trên những đoá hoa đỏ rực, váy thêu hoa phỉ thúy, đôi hài đỏ thêu mây hồng. Y phục cao quý rực rỡ, nhưng mặc trên người thiếu nữ này, sự phú quý là xuất phát từ chính bản thân. Áo choàng đỏ thẫm có viền tay áo làm bằng lông chồn thoáng hiện ánh sáng màu bạc, thật sự là sức sống tràn trề, chói chang.

Thiếu nữ đi tới gần, đến lúc nhìn thấy dáng vẻ kia, tất cả mọi người đều bất giác nín thở. Nàng có làn da trắng trẻo, dùng chút phấn son lại tựa như ngọc bích thượng hạng. Đôi môi đỏ mọng, giống như ánh nắng đỏ rực ở phía chân trời lúc sáng sớm. Tròng mắt đen kịt, quyến rũ giống như ánh sáng rực rỡ lưu chuyển trong ngày xuân. Lúc cẩn thận nhìn kỹ, lại cảm thấy khóe mắt nhếch lên dường như kèm theo một chút ý nghĩ châm biếm lạnh lùng. Lông mày được kẻ đen, vô cùng thướt tha yểu điệu. Tưởng Tố Tố mang vẻ đẹp thanh lệ thoát tục, thiếu nữ này lại mang vẻ đẹp hoạt sắc sinh hương, khiến mọi người đã quen ngắm nhìn tiên nữ cảm thấy hai mắt tỏa sáng. Giống như nhìn thấy được sự linh động mê hoặc chỉ xuất hiện trong những loài hoa rực rỡ tươi đẹp, lướt qua chúng sinh.

Lại nhìn thiếu nữ kia di chuyển mà làn váy không hề lay động, hai tay chỉnh tề đan chéo ở trước, đến sợi tóc cũng không hề nhúc nhích. Dáng vẻ xinh đẹp lại tao nhã trầm tĩnh cao quý, đặc biệt trên người thiếu nữ nhỏ tuổi này còn xuất hiện sự hấp dẫn quyến rũ, khiến người ta cảm thấy thời gian như ngừng lại.

Điều khiến mọi người kinh ngạc nhất là khi nàng đứng chung với Tưởng Tố Tố, phong thái lại tương xứng với nhau, thậm chí nếu nhìn kỹ, sẽ cảm thấy vẻ đẹp thanh lệ thoát tục của tiên nữ đứng trước mặt quá mờ nhạt. Thuần khiết trong trẻo như tuyết trắng, thật sự hơi kém so với sự nóng bỏng dâng trào của màu đỏ thẫm.

“Là Đại tiểu thư Tưởng gia!” Có một phu nhân thì thảo mở miệng nói.