Dịch Lộ Lê Hoa

Chương 52: Sông núi biết bao xa



Vốn dĩ lão già còn bán tín bánnghi, nhưng đợi Lộ Dao miêu tả tỉ mỉ phong cảnh trúc cốc, cùng với cáchbố trí phòng ốc rồi thì ánh mắt lão dường như càng lúc càng sáng.

Lão không lòng dạ đâu đi hỏi chuyện Lộ Dao làm sao đến trúc cốc, sau đó rời đi thế nào, nhưng ánh mắt cứ đảo tới đảo lui trên người Lộ Dao mấy lần, nhìn tới mức Lộ Dao cảm giác sau gáy phát lạnh.

“Tiểu nha đầu, nào nào nào, ngươi cũng đấu vài chiêu với lão phu đi.”

Lộ Dao trợn mắt, nhe răng: “Công phu của ta còn kém xa lục ca, đấu với talàm cái chi? Lão chừng này tuổi rồi, ăn hiếp hậu bối chỉ học chút ítngoài rìa, còn vô dụng như ta, thật quá đáng mà?!”

Ân Lê Đình cũng không hiểu “Ý tiền bối là gì?”

Lão già nói: “Tiểu tử, lão phu không dùng nội lực là được, không hại đượctiểu nha đầu nhà ngươi. Trúc cốc nó nói là nơi ẩn cư của một cố nhân năm xưa của ta, bất quá lão phu thử công phu của nó xác nhận mà thôi.”

Ân Lê Đình và Lộ Dao nghe xong kinh ngạc tột đỉnh, quay mặt nhìn nhau cảbuổi trời, nghe lão già nói tiếp: “Đã như thế, lão phu nói cho các ngươi cũng chẳng sao. Lão phu tên Hà Tịch, sư thừa đảo Đào Hoa, là đệ tử quan môn [47] của sư phụ. Trên lão phu có một sư tỷ, tên Trình Anh, ẩn cưtrong trúc cốc ngoài thành Gia Hưng. Chỗ tiểu nha đầu này vừa nói, hếtchín phần là nó. Vả lại sư tỷ cả đời không hề thu đồ đệ, lưu lại võ công tâm pháp của bổn môn, sách tinh tượng y học trong cốc, bên ngoài lậptrận bát quái, chỉ chờ người hữu duyên. Hôm nay cơ duyên xảo hợp bị nhađầu này học được, nó cũng tính là truyền nhân của đảo Đào Hoa, lão phukhảo nghiệm công phu của nó là chuyện nên làm. Tiểu tử, bây giờ ngươi có thể yên tâm đứng sang một bên chưa?”

Ân Lê Đình thấy Hà Tịchnhìn mình, khuôn mặt già nua cười đầy ẩn ý, thẹn thùng đỏ mặt nhưngtrong lòng lại cao hứng. Chỉ vì nếu Hà Tịch thật là sư thúc của Lộ Dao,vậy công phu của Lộ Dao có chỗ trông cậy rồi, có thể nhờ ông ấy chỉ điểm cho nàng, tóm lại có lợi hơn mình giúp Lộ Dao giải nghĩa nội công bổnmôn bọn họ nhiều. Huống chi vừa rồi chàng kịch đấu với Hà Tịch một trận, tuy kịch liệt, đối phương lại nhẹ tay mọi bề, không hề có ý làm chàngbị thương. Một chưởng cuối cùng kia tuy chàng không hiểu lý do nhưng cảchàng và Lộ Dao đều không có vấn đề gì. Nhìn vẻ mặt không tình nguyệncủa Lộ Dao, bèn nhỏ nhẹ khuyên nàng: “Tiểu Dao, Hà tiền bối không hề có ý đả thương người, với lại nếu ông ấy thật là sư thúc của muội, vậy thìnội công của muội có người để thỉnh giáo rồi. Muội thỉnh giáo ông ấy một chút cũng tốt mà.” Nói rồi nhận lấy song kiếm trong tay Hà Tịch, nhẹnhàng nhét vào tay nàng. Ban nãy Lộ Dao thấy Ân Lê Đình đấu với ông tarất vất vả, vốn đã chuẩn bị sẵn mấy lời từ chối khách sáo, còn lâu mớimuốn động thủ với Hà Tịch. Từ nhỏ nàng đã thích ăn mềm không ăn cứng,hôm nay nếu Hà Tịch ép nàng ra tay, chắc chắn nàng sẽ lừa gạt Hà Tịchbằng mọi giá. Nhưng bây giờ Ân Lê Đình lại dịu dàng khuyên nhủ thế nàykhiến nàng không chống đỡ nổi. Nhìn ánh mắt Ân Lê Đình, biết chàng nóimọi chuyện đều có lý, Lộ Dao bất lực phùng má, không tình nguyện cầm lấy kiếm, ngó lão già đứng trước mặt, chửi thầm trong bụng một phen, cũngkhông thèm khách sáo với lão, trực tiếp rút song kiếm ra: “Ông già, nămmươi chiêu thôi đấy!” Chưa dứt lời, Vân kiếm che ngực, mũi Tình kiếm khẽ động, chỉ thẳng vào mũi lão già, một người hai kiếm như gió xuân lướtqua, định tiên phát chế nhân [48].

Ngón tay Hà Tịch khẽ động, hất mũi kiếm ra, nói: “Tiểu nha đầu vừa điêu ngoa vừa hung dữ, mệt cho tiểu tử này khăng khăng một mực với ngươi.”

Lộ Dao vốn đã không tìnhnguyện, giờ lão già châm chọc, nghĩ Ân Lê Đình bây giờ nhất định mặt đỏnhư máu, thế là Vân kiếm theo đó lướt qua một luồng ngân quang “Ta còncho là chỉ có mấy bà mấy cô mới có tật xấu thích se dây tơ hồng lungtung, hóa ra ông già ông cũng chả thua gì!”

Hà Tịch hơi đâu để ýLộ Dao nói cái gì, một chiêu vừa rồi của Lộ Dao lão nhận ra, chính làmột chiêu trong Ngọc Tiêu kiếm pháp của bổn môn. Nhưng chiêu thứ hai này lại phải mà như không phải, dường như là một chiêu trong Lạc Anh ThầnKiếm chưởng, lại tựa như Hương Tuyết kiếm quyết, không khỏi lấy làm lạ.Vốn dĩ nhìn thấy Ngọc Tiêu kiếm pháp, cơ bản lão đã xác định Lộ Dao họclà chiêu thức của đảo Đào Hoa. Nhưng đợi tới chiêu thứ hai phát ra, HàTịch lại không hiểu lắm, chiêu này giống mà không giống, rất khó phánđoán.

Tiếp đó mấy chục chiêu, Hà Tịch tỉ mỉ quan sát lộ số vậnkiếm phát chưởng của Lộ Dao, chỉ cảm thấy chưa đến hai thành là chiêuthức nguyên gốc của đảo Đào Hoa, còn lại đều giống mà như không giốnghết. Mới đầu lão còn chưa hiểu, nhưng đợi đánh mấy chục chiêu rồi, ánhsáng trong mắt càng lúc càng đậm, chiêu số tấn công nàng cũng càng lúccàng lợi hại. Lúc này Lộ Dao cũng từ từ trầm tâm tĩnh khí, hai thanhtrường kiếm tỏa ngân quang như nước, gặp chiêu phá chiêu, thức thứctuyệt diệu mà tùy ý, trôi chảy. Chiêu thức lộ số của nàng và Ân Lê Đìnhhoàn toàn bất đồng. Công phu Võ Đang chú trọng lấy nhu khắc cương, hậuphát chế nhân. Còn chiêu kiếm của Lộ Dao chiêu nào cũng muốn tranh tiêncơ, một khi chậm lập tức biến chiêu, vì thế một tới một lui đánh cũngkhá đẹp mắt. Chỉ là nàng chán ghét đánh lâu, bị chiêu số của Hà Tịch dẫn dắt, xuất chiêu càng nhanh nhưng khí lực hao tổn cũng càng dữ, mới cónăm chục chiêu mà sắc mặt đã đỏ lựng, hơi thở bất ổn. Đấu với Hà Tịchkhác xa với hồi đấu với Thiếu Lâm Viên Nghiệp trên núi Võ Đang, luậncông lực, Viên Nghiệp chưa tới một hai thành của Hà Tịch, vì thế lúcbinh khí va chạm, tiết tấu trận đấu đều do kì chiêu của Lộ Dao chủ đạo.Nhưng hiện tại công phu lộ số của Lộ Dao và Hà Tịch cơ hồ tương đồng,công phu lại thua xa Hà Tịch, tất nhiên lần này tiết tấu đều do Hà Tịchkhống chế, thành thử tuy chiêu thức của Lộ Dao không rơi vào thế hạphong nhưng thực tế đã tính là thua rồi. Cuối cùng song chưởng Hà Tịchra chiêu Thu Thủy Trường Thiên chém xuống cổ tay Lộ Dao, nội lực Lộ Daokhông đủ, hai thanh trường kiếm tuột khỏi tay bay lên gần hai trượng mới rớt xuống, bị Ân Lê Đình bắt lấy. Lộ Dao thở hào hển, Hà Tịch chắp haitay sau lưng nói: “Tiểu nha đầu, lão phu nhìn nhầm ngươi rồi. Cứ tưởngtư chất ngươi có hạn nên công phu yếu kém. Bây giờ xem ra, tư chất ngươi không tệ, có thể luyện công phu thành ra cái dạng này là vì ngươi không hề dụng tâm. Nếu ngươi toàn tâm luyện công cho đàng hoàng, tương laithành tựu chắc chẳng kém gì đồ nhi của ta. Ngươi đã là sư điệt của ta,sư tỷ không còn, đáng lý nên để ta dạy ngươi. Nhưng tư chất ngươi thếnày, nếu dạy ngược lại làm hại ngươi. Ta thấy còn không bằng để tiểu tửnày đốc thúc ngươi chuyên tâm luyện công đàng hoàng thì hơn!”

LộDao không để tâm luyện công, Ân Lê Đình biết rõ hơn ai hết, giờ nghe HàTịch nói thế nghiêng đầu nhìn Lộ Dao. Thấy Lộ Dao chẳng có vẻ gì là hổthẹn, ngược lại còn trề môi, cãi cố: “Lúc đó chẳng qua cảm thấy chơicũng rất vui, lại thêm nhàm chán mới tùy tiện lật số sách đó, dụng tâmlàm gì? Có điều ông già, đồ đệ ông là ai? Cho dù ta không luyện đànghoàng thì cũng mạnh hơn đám khỉ nhà ông chứ?”

Nhắc tới đồ đệmình, trái lại Hà Tịch rất cao hứng: “Ta thấy so với đồ đệ Dương Tiêucủa ta, tiểu nha đầu ngươi càng giống con khỉ hơn.”

Hai chữ “Dương Tiêu” vừa ra, Lộ Dao thiếu chút sặc, trợn tròn mắt.

Ân Lê Đình cũng sửng sốt. Ở Hàng Châu chàng “nhặt” được Phạm Dao bị thương đã cảm thấy kinh ngạc rồi, thế mà bây giờ lại đụng phải sư phụ củaDương Tiêu trong Tiêu Dao nhị tiên. Trương Tam Phong là người độ lượng,không có thành kiến môn phái này nọ. Nhưng Minh giáo bị người trên giang hồ kêu là Ma giáo, vì thế lúc biết người bị trọng thương nằm trêngiường là Phạm Dao chàng cũng từng do dự một lúc. Song thấy Lộ Dao dốcsức cứu người, lại nhớ tới tình cảnh trong thành Tuyền Châu, trên núi Võ Đang, trong lòng thoáng hiểu ra, dần dần hiểu được thái độ “y giả” củaLộ Dao. Khi xưa Lộ Dao không hề do dự đồng ý cứu Du Đại Nham, chàng cứcho rằng nàng vì hiệp danh của Du Đại Nham. Nhưng sau đó, Tôn bà bà, Mai Hàn Hề, cùng với vô số bá tánh trong thành Tuyền Châu, thái độ Lộ Daođối xử với họ khiến Ân Lê Đình biết, Lộ Dao làm một đại phu, trị bệnhcứu người chỉ đơn thuần vì cứu người, chưa từng cân nhắc điều gì khác.

Hà Tịch nói tiếp: “Tuy ngươi chưa tu tập qua chiêu thức đàng hoàng nhưngcó thể nhìn thấy bản chất của mỗi chiêu mỗi thức, tiện tay biến hóa, mỗi thời mỗi thức khác nhau. Chỉ bằng vào điểm này, nếu ngươi tu luyện cẩnthận, tương lai chắc chắn có thành tựu, cho dù kém thì cũng không nhưbây giờ.”

Mấy câu này kéo Ân Lê Đình ra khỏi mạch suy nghĩ, nhìnHà Tịch có phần tha thiết: “Đã thế, không biết có thể xin tiền bối chỉđiểm Lộ Dao một hai?”

Không nghĩ Hà Tịch lắc đầu ngay tắp lự:“Vừa rồi ta nói rồi thôi, công phu của nó, lão phu chỉ điểm không được.Chỉ nhiều ngược lại làm hại nó.”

Ân Lê Đình ngạc nhiên: “Nói thế là sao? Tiền bối không phải sư thúc Tiểu Dao sao?”

Hà Tịch đáp: “Tiểu tử, phương pháp nó học công phu và ngươi hoàn toàn khác nhau. Võ công của ngươi nặng ở căn cơ vững chắc, thâm hậu. Dù là mộtchiêu quá mức bình thường nhưng công lực thâm hậu thì chiêu thức bìnhthường cũng có thể biến cao thậm, huống chi chiêu thức Võ Đang các ngươi quả thật cao minh. Ngươi tu tập võ học, cần có Trương lão đạo chỉ bảothêm. Còn nó học chiêu thức, đa phần là tự lý giải. Ngươi cảm thấy chiêu thức của nó tinh diệu đó là vì những chiêu thức đó đa phần là do nótiện tay biến hóa, tùy thời tùy cảnh, vì thế trên chiêu thức thường haynhiều lần xuất hiện kì chiêu. Song căn cơ của nó quả thật không vững,cũng thường hay biến ra một vài nét hỏng, đó là do không luyện công chăm chỉ, kinh nghiệm không đủ mà ra. Biến hóa như thế toàn dựa vào ý niệmcá nhân, nếu có người dạy dỗ chỉ điểm sẽ cản trở lý giải chiêu thức củanó, như thế sẽ mất đi vài phần biến hóa lợi hại.”

Một phen lýluận thế này, thật tình lần đầu tiên Ân Lê Đình nghe thấy. Cẩn thận nhớlại tình hình và chiêu thức mấy lần Lộ Dao động thủ với người ta, càngcảm thấy lời Hà Tịch rất có lý. Lộ Dao nghe lại cảm thấy kỳ quái “Cái gì mà tiện tay biến hóa? Chẳng lẽ chiêu thức của huynh toàn là tụng theosách, học thuộc từng chiêu một?”

Bây giờ rốt cuộc Ân Lê Đình cũng biết lý giải võ học của Lộ Dao dường như không giống người thường, thấy vẻ mặt mù mờ của nàng bèn giải thích: “Cũng không tính là học thuộclòng, nhưng một pho kiếm pháp quyền pháp phải luyện thành thạo mớiđược.”

Lộ Dao tròn mắt nhìn Ân Lê Đình, đồng tình vô hạn: “Vậycác huynh phải học thuộc một vạn tám ngàn chiêu thức mới có thể động thủ với người khác?!”

“Cũng không tới mức đó nhưng ít nhất cũng phải năm ba trăm chiêu.”

Lộ Dao nhíu mày, vỗ vai Ân Lê Đình đồng tình vô hạn: “Muội đọc có sáu bảyquyển sách giảng chiêu thức đã cảm thấy phiền lắm rồi… thế mà các huynhphải năm ba trăm…”

“Tiểu Dao, chẳng lẽ muội… luyện sáu bảy bộkiếm pháp?” Ân Lê Đình chỉ vào Lộ Dao, kinh ngạc thiếu điều không khépmiệng lại được. Chàng cứ tưởng chiêu thức tinh diệu, biến hóa khó lườngnhư thế chắc Lộ Dao phải tập không ít bộ võ công chứ.

Lộ Dao túmtóc “Hơ, không có nhiều thế đâu, trong sáu bảy pho đó còn có một phochưởng pháp, một pho chỉ pháp… một năm muội xem xong một quyển đã khólắm rồi, làm gì…” Vừa nói vừa nhìn vẻ mặt sửng sốt của Ân Lê Đình, cựckỳ tự giác nuốt mấy chữ còn lại vào bụng.

Hà Tịch đứng bên gậtđầu: “Vừa rồi ta thấy tiểu nha đầu ngươi cái gì cũng dám dùng. Lưu Phong chỉ bị ngươi dùng như kiếm pháp, Ngọc Tiêu kiếm pháp thì ngươi biếnthành chỉ pháp, cũng thú vị thật. Chỉ là kinh nghiệm không đủ, khôngbiết biến hóa làm sao để uy lực lớn hơn. Lại thêm nội lực quá kém, càngbị giảm sút.”

Lúc này bỗng Ân Lê Đình sực nghĩ ra điều gì, quaysang nói với Hà Tịch: “Tiền bối có thể chỉ điểm nội công tâm pháp choTiểu Dao một chút không? Nàng tu luyện một mình nhưng không tham ngộđược tâm pháp ghi trong bí kíp.”

Hà Tịch lại lắc đầu: “Năm đó sởhọc của sư phụ cực kỳ uyên bác, các lộ tâm pháp cũng không tương đồng.Hơn nữa lão nhân gia dạy đồ đệ cũng theo năng lực, vì thế tâm pháptruyền thụ cho ta và Trình sư tỷ hoàn toàn khác nhau. Nội công tâm pháptiểu nha đầu tu luyện đương nhiên không cùng đường với ta. Vả lại vớibản tính của nó, chiêu thức đều có thể học hiểu như vậy, chắc hẳn khôngnhớ được nội công tâm pháp kia ghi cái gì rồi.” Lộ Dao bị lão nói trúng, mặt dày cười cười, sờ mũi. Hà Tịch lại nói: “Luận nội công tâm pháp, Võ Đang các ngươi đứng đầu. Nếu tương lai hai ngươi có cơ duyên quay vềtrúc cốc, ngươi có thể đọc rồi giải thích giúp nó một bận.”

“Vãn bối là người của Võ Đang, lật xem nội công tâm pháp của quý phái chỉ sợ không ổn.” Ân Lê Đình nói.

Hà Tịch xùy một tiếng, phẩy tay: “Quý phái với không quý phái cái gì, sưphụ từng di ngôn, căn dặn ta và sư tỷ không thể khai môn lập phái, đồ đệ cũng chỉ được thu một người. Với lại ta đoán tiểu nha đầu cũng không để ý, ngươi còn để ý cái gì?”

Nhìn bộ dạng không để tâm của HàTịch, lại suy nghĩ đến bộ dạng Lộ Dao nói không nhớ rõ tâm pháp cứ nhưkhông có chuyện gì, Ân Lê Đình mới biết cái gì gọi là không phải ngườimột nhà không vào cùng một cửa.

Hà Tịch cười nói: “Tiểu nha đầu,tư chất ngươi rất khá, tính tình ngược lại giống với đồ đệ ta ba phần.Nếu không phải nể tình tiểu tử này một lòng một dạ với ngươi, ta thậtmuốn ngươi làm đồ tức [49]của ta.”

Lộ Dao hừ một tiếng, cười khổ: “Lão không cần lo nghĩ, bản sự của đồ nhi nhà lão rất giỏi, chẳng những đồ tức có rồi, đợi bốn tháng nữa đồ tôn cũng có luôn rồi đấy.”

Lần này rốt cuộc Hà Tịch bị Lộ Dao làm giật mình, cơ hồ nhảy dựng lên:“Tiểu nha đầu ngươi nói gì?! Sao ngươi biết? Tiểu tử kia giờ ở đâu? Cótức phụ mà không dẫn về cho sư phụ ta nhìn, thật quá kỳ cục, quá kỳcục!”

Lộ Dao bĩu môi, vui sướng khi người gặp họa: “Không phải đồ nhi lão không dẫn về cho lão nhìn mà là cô nương ngươi ta căn bản không tính gả cho đồ đệ lão. Tên đồ đệ Dương Tiêu kia của lão hồi đầu cưỡngbức cô nương nhà người ta, cô nương kia tất nhiên chẳng phải người dễ bị người ta ức hiếp rồi. Còn như vì sao ta biết á? Là bởi vì lúc cô nươngkia hoài thai, mạch là do ta bắt.” Nói rồi không kềm được liếc Ân LêĐình một cái, ánh mắt này khiến Ân Lê Đình lấy làm khó hiểu.

Sắcmặt Hà Tịch đỏ bừng, không biết là hưng phấn hay là tức. Lộ Dao cho làvế trước nhưng Ân Lê Đình lại cảm thấy vế sau nhiều hơn. Nhưng thật racái đó không quan trọng, quan trọng là Hà Tịch đã không kịp chờ tínhxuống núi tìm người.

Thấy Hà Tịch lập tức tính xuống núi, Lộ Daotrầm ngâm suy nghĩ hồi lâu. Vừa rồi biết lão là sư phụ Dương Tiêu, đầunàng lập tức hoạt động. Trong nguyên tác, trừ Ân Lê Đình khổ sở vì yêuKỷ Hiểu Phù hơn mười mấy năm ra, còn một người nữa là Dương Tiêu. Bangười dây dưa rối rắm, ai đúng ai sai sớm đã không thể làm rõ, bất hạnhcủa ba người đã định sẵn rồi. Lúc đầu trên núi Võ Đang, tình cảm sưhuynh đệ thân như ruột thịt của họ khiến nàng nhớ tới những tháng ngàynương tựa vào nhau, tình như ruột thịt của Nhược Trường, Thu Nhiên vànàng. Vì thế nàng quyết định dùng hết năng lực của mình thay đổi kết cục của họ một chút. Tuy bây giờ Ân Lê Đình không hề cố chấp si mê Kỷ HiểuPhù như trong nguyên tác nữa, nhưng dẫu sao phụ thân Kỷ Hiểu Phù từnglên Võ Đang cầu thân, dù Ân Lê Đình cự tuyệt nhưng nếu thật sự Kỷ HiểuPhù gặp chuyện, với tính tình của chàng sợ rằng sẽ áy náy trong lòng.Thế nên trước mắt nút thắt này mới chỉ gỡ được một nửa, còn lại nằm trên người Kỷ Hiểu Phù. Nếu Kỷ Hiểu Phù có thể ở bên Dương Tiêu, cũng coinhư là một kết cục không tệ.

Trong nguyên tác, Kỷ Hiểu Phù khôngmuốn lừa Dương Tiêu mà bị Diệt Tuyệt một chưởng đánh chết. Nhưng nếunàng ở bên Dương Tiêu, nhất định Dương Tiêu sẽ không để Diệt Tuyệt độngvào nàng. Huống chi Diệt Tuyệt vì chuyện sư huynh mình mà ghi hận DươngTiêu, nhưng bây giờ như lời Hà Tịch, Dương Tiêu cũng là truyền nhân đảoĐào Hoa, tổ sư Nga Mi Quách Tương là ngoại tôn nữ của đảo chủ Đào Hoanăm đó, gộp lại cũng coi như một nhà. Bây giờ nếu để cái người tâm tâmniệm niệm chờ đồ tức Hà Tịch này ra mặt, giữa Dương Tiêu và Kỷ Hiểu Phùchưa chắc đã không thể xoay chuyển.

Lộ Dao sờ cằm, cảm thấy chủ ý này của mình đúng là tuyệt diệu vô song, lại tiết kiệm thời gian, sức lực,cười đắc ý như gió xuân. Hà Tịch đang định xuống núi bỗng nhiên quayđầu: “Tiểu nha đầu, ngươi nói cho lão phu nghe chuyện tên đồ đệ chẳng ra gì của lão phu, ta nên đa tạ ngươi. Tiện thể tặng ngươi một câu, nhớgiữ người trước mắt, đừng để như lão phu năm xưa.” Nói rồi ánh mắt liếctrên người Ân Lê Đình “Tiểu đệ tử của Võ Đang Trương lão đạo quả thậtrất được, tính tình cũng không cứng rắn như sư huynh ngươi. Nếu có cơduyên, tương lai thành tựu không thể giới hạn.” Dứt lời cũng không nhìnhai người nữa, lướt xuống núi đi tìm đồ đệ nhà mình khởi binh vấn tội,để lại Lộ Dao và Ân Lê Đình nhìn nhau, mỗi người một tâm sự.

LộDao và Ân Lê Đình đi chung với nhau, không ít người thích ghép hai người thành một đôi. Xưa giờ da mặt Lộ Dao cực dày, vả lại biết loại chuyệnnày càng giải thích càng đen, vì thế toàn dùng biện pháp xài lâu nay:giả câm giả điếc không nghe không hỏi. Chỉ có Ân Lê Đình da mặt mỏngquá, dạo trước mỗi lần bị người ta nói như thế đều đỏ mặt, nhưng gần đây Lộ Dao thấy hình như cũng thành thói quen rồi, không hề giống như lúcđầu ở chỗ Tôn bà bà ở Vũ Xương, xấu hổ đến nói cũng không rõ nữa. Lộ Dao khịt mũi, nghĩ bụng chẳng lẽ đây là gần mực thì đen gần đèn thì sáng?Sau đó bắt đầu áy náy liệu có phải mình làm hư Võ Đang thiếu hiệp rồikhông.

Ân Lê Đình được Hà Tịch khen hai câu không cảm thấy gì,nhưng cái câu “giữ lấy người trước mắt” khiến chàng hơi khẩn trương,lặng lẽ nhìn sắc mặt Lộ Dao, phát hiện không có biến đổi gì mới thoángyên tâm, vội vàng dời đề tài: “Tiểu Dao, núi rộng thế này, đi đâu tìmlạc địa sơn liên đây?”

Tác giả có lời muốn nói:

DươngTiêu biết Đạn Chỉ Thần Thông, không phải truyền từ Dương Quá thì cũng từ Hoàng Dược Sư. Có điều hiển nhiên y và hoàng sam nữ tử hậu nhân DươngQuá không biết nhau, vậy thì khả năng là từ Hoàng Dược Sư rất lớn.

Lại nói Hoàng Dược Sư, một đại nhân vật xxx, từ cụ thể để hình dung ta thật tình không tìm thấy từ thích hợp, mọi người căn cứ yêu thích của mìnhtự điền nhé. Đáng tiếc, người này không được như ý trên phương diện đồđệ. Mấy người trước đó đều bị ông ta chọc chết, đợi đến già, còn lại một Trình Anh tư chất bình thường cùng một cô Ngốc tư chất gần như về sốâm. Công phu của Hoàng Dung khi đó cũng không tính là cao, chí ít là với địa vị của Hoàng Dược Sư còn chưa đủ để tính là truyền thừa võ công. Vì thế tuổi già ông ta lại thu thêm một đồ đệ tư chất khá để kế thừa võcông không phải không có mà là rất có khả năng. Cho nên, mọi người không cần quá để ý hình tượng lão già Hà Tịch, có thể nghĩ đến Dương Tiêunhiều hơn. Lại nói, Dương Tiêu thật sự có bóng dáng Hoàng Dược Sư, thanh cao cuồng ngạo, học vấn bác tạp.

Nhắc đến Trình Anh, trong Thần Điêu để lại cho ta ấn tượng sâu nhất là một khúc lục trúc tiêu “Kì Áo.Lúc đó ở nhà tranh trúc cốc, trong phòng là nam tử mình ngưỡng mộ. Cònnhớ lúc học cao đẳng, chọn môn lịch sử văn học cổ đại, đề thi kiểm tracuối kỳ là phân tích đoạn tiểu thuyết này và ngụ ý đằng sau nó. Từ đó về sau, bốn chữ “lục trúc y y” liền bị ta gắn với Trình Anh. Trên đảo ĐàoHoa có gia đình Quách Tĩnh Hoàng Dung, nếu ta là Trình Anh, sau TươngDương cũng càng nguyện ý ẩn cư bên ngoài, chỗ năm xưa này quả thật làlựa chọn tốt. Tuy công phu Trình Anh không cao, nhưng tính tình tử tế,quy củ lễ nghĩa. Nếu nói đảo Đào Hoa ai có thể yên tâm thu thập tư liệuvăn hiến của bổn môn, viết mục lục tra duyệt, phỏng chừng cũng chỉ cóTrình Anh và Hoàng Dung làm thôi.

Còn như tiêu đề chương này ~cái gọi là Mãn mục sơn hà không niệm viễn, lạc hoa phong vũ canh thươngxuân, bất như liên thủ nhãn tiền nhân [50]. Khuê nữ nhà ta mà…

[47] Nôm na là đệ tử đóng cửa, tức là học trò cuối cùng ấy

[48] Ra tay trước chế ngự người ta

[49] Vợ của đồ đệ

[50] Đây là một bài từ theo điệu Cán Khê Sa. Ba câu này nôm na là

Phóng mắt sơn hà biết bao xa

Hoa rơi mưa gió xuân thương cảm

Không bằng giữ lấy người bên ta