Dịch Giả Manga Trở Lại

Chương 8



"Mẹ có dạy con như vậy đâu Phi, con muốn mẹ phải đau khổ hả?" Người mẹ trợn mắt, nói lớn tiếng. Không chỉ trách mỗi thằng con mà còn trách bản thân mình vì đã không quan tâm đến con nhiều hơn vào lúc con ở tuổi trưởng thành.

"Con không có làm gì sai hết, là do chúng nó tự biên tự diễn." Phi rụt rè nói.

"Còn chối nữa, con thật thà mẹ còn hiểu mà tha cho, giờ con còn thêm tật nói dối thì sao mẹ tha được đây?" Người mẹ định vung tay đánh thằng con nhưng nén lại, đòn roi với thằng con lớn không còn có ý nghĩa nào nữa.

Phi im lặng, đầu óc trống rỗng, không biết nói gì, thừa nhận không khác gì tự hủy, còn nói thật thì không có tác dụng.

"Con bước vào nhà cho mẹ, từ giờ cấm con ra khỏi nhà." Người mẹ dẫn đứa con vào trong, cậu không thể làm gì ngoài nghe theo.

Mấy thằng đứng ngoài cổng không thể nhịn cười. Cứ đà này tâm trạng Phi sẽ suy sụp xuống, sát thương từ việc chấn thương tâm lý còn nặng hơn cả đánh trọng thương. Đó là mục đích của chúng.

Cậu với tâm trạng rối bời, vừa vào trong nhà liền chạy thẳng vào phòng, mặc kệ những lời mắng mỏ.

Người mẹ không biết đứa con mình đang cảm thấy oan ức đến mức nào, chỉ biết thằng con vừa gây ra họa lớn, đã vậy còn không biết thừa nhận, hối lỗi.

"Đưa điện thoại đây."

Nghe thấy câu này, cơn tức của cậu giận ập đến, một giây sau liền ném chiếc điện thoại vào tường khiến nó va đập mạnh và có dấu hiệu hư hỏng nặng.

"Cái thái độ đó là sao hả? Con có tin mẹ đập nát cái laptop luôn không?"

Phi không trả lời, nằm một góc tuổi thân như thể không làm gì sai. Người mẹ cứ vậy thu hết đồ điện tử đi.

"Cho đến khi con chịu thừa nhận và đi xin lỗi thì đừng mong đụng vào mấy thứ này." Người mẹ tức giận rời đi.

Vừa mới dịu đi tâm trạng buồn thì giờ lại bị thêm lần nữa, cảm giác đau khổ liên tục xảy đến khiến cậu không thể chịu đựng được. Càng đau khổ bao nhiêu thì càng căm thù thằng Đức bấy nhiêu.

Muốn mọi việc suôn sẻ nó khó đến vậy sao? Tại sao chuyện này lại xảy ra với mình? Mình đã làm gì sai chứ? Mình có đắc tội với ai đâu. Phi thật sự không hiểu, hay là ngay từ ban đầu cậu đã sai khi tốn quá nhiều thời gian vào web mangavn.

Tâm trạng Phi ngày càng đi xuống, không có laptop, không có điện thoại, cậu chỉ có thể viết lên cảm xúc của chính mình vào quyển vở để an ủi cảm xúc rối bời.

Tối hôm đó, tại nhà Thái, bé Thư nằm trong phòng riêng lăn qua lăn lại, miệng cười ra tiếng, trong lòng ngập tràn cảm xúc phấn khích. "Anh Thái, có phải anh thích em nhưng không dám nói không?" Bé Thư tự nói một mình, ảo tưởng về một khả năng không biết tính xác thực như nào.

Trên chiếc điện thoại của bé Thư

Có một ứng dụng dành riêng để chứa một thứ, đó là ảnh có mặt của Thái. Một khuôn mặt điển trai mà ngay cả Phi cũng thừa nhận.

"Tại sao anh đẹp trai quá vậy."

Ngắm nhìn khuôn mặt anh Thái bao lâu cũng không thấy chán. Nhưng thật lạ khi nói rằng khoảng thời gian trước đây, cô bé vốn là người không coi trọng ngoại hình, cho dù có một chàng trai đẹp ngỏ ý làm quen thì cô bé vẫn xem đó là chàng trai xấu đang cố ý làm phiền đến cô. Cùng thời gian này, cô bé cũng không để tâm đến nhan sắc của anh trai mình, xem đó là thừa thãi, không cần thiết.

"Con mụ điên đó cuối cùng cũng rời khỏi anh rồi, vậy sao còn chưa đến bên em?" (Mụ điên hay còn gọi là bạn gái cũ của Thái)

Nhìn anh Thái qua chiếc điện thoại mà hận bản thân không thể bay vào trong ôm lấy anh.



"Trời ơi, tức quá đi."

Bé Thư lăn qua lăn lại, được một lúc thì dừng lại ở tư thế úp mặt vào gối, phần đầu có hơi ngước lên vừa đủ để nhìn vào chiếc điện thoại nằm trên giường.

"Anh Thái thấy bộ dạng này của mình chắc không thích đâu ha. Mình phải tỏ ra là một người con gái mạnh mẽ, giỏi giang thì mới xứng với anh được chứ."

Sự phấn khởi đột nhiên xuất hiện, nó thúc đẩy cô bé có hứng đến bàn máy tính tiếp tục với phần edit truyện Phi gửi qua.

Dịch giả vốn là nhàm chán, người ta thường nói nhiều lý do như lười, không có hứng làm để trả lời cho câu hỏi tại sao không bắt tay vào làm. Thực tế nó là như vậy, có hứng thì mới làm, còn không là vứt xó. Nhưng một khi bắt tay vào làm rồi thì thấy nó không khó như họ nghĩ, nhiều lúc còn giải trí, dĩ nhiên là vẫn có lúc cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nói chung là tùy thuộc vào bộ truyện.

"Thiếu gì truyện hay, sao lại đưa mình truyện vừa dài vừa chán thế này." Bé Thư nhìn thoáng qua rồi trách móc.

Làm được một lúc, cô bé cảm thấy rất rất bức xúc. "Má cái chữ đè lên luôn nhân vật, thế này thì edit kiểu gì?"

Trong edit có một thách thức khó, đó là vẽ lại phần tranh bị chữ đè, đòi hỏi người edit phải biết vẽ một chút và có khả năng tưởng tượng ra phần tranh bị mất. Vấn đề là Phi nó ác đến mức bắt bé Thư phải edit phần khó này sao cho đạt 90% độ hoàn thiện. Để cô bé biết khó mà lui, đây là cách cậu nghĩ ra.

"Khó vậy, thôi dẹp đi." Bé Thư vò đầu bứt tóc rồi chán nản bỏ việc. Cô bé cho rằng việc này không phù hợp với bản thân nên mới không làm được, mặt khác thì trách anh Phi đánh giá quá cao cô bé khi đưa ra một bộ truyện edit khó đến vậy. Lần tới nhất định phải hỏi anh Phi cho ra lẽ.

"Cũng ba ngày rồi, sớm thôi anh Thái sẽ về. Anh có nhớ em không? Tất nhiên là có rồi, làm sao anh có thể không nhớ mình được chứ."

Tự hỏi tự trả lời. Cô bé cảm thấy có gì đó không đúng. Tại sao bản thân lại nói ra câu nghe sến súa quá vậy?

"Không được, không được, phải tém tém lại, anh Thái chắc chắn không thích con gái õng ẹo như vậy đâu." Bé Thư lắc đầu, tự nhủ chính mình.

Lặng thinh một lúc thì có một suy nghĩ táo bạo đột nhiên nảy ra trong đầu cô bé.

Hay là giờ qua mình phòng anh Thái nhỉ?

Cái gì cơ? Qua phòng anh trai để làm gì? Cô bé không hiểu tại sao mình lại muốn qua phòng anh trai mình như vậy. Nghĩ tới thì đỏ mặt.

Mà cũng bình thường thôi, sau này anh Thái trở thành người yêu mình thì cả hai sẽ cùng chung một phòng. Hay giống như anh Phi có thể ra vào tùy tiện như vậy thì việc gì em gái không thể chứ.

Nói là làm, bé Thư nhanh chóng di chuyển sang phòng bên cạnh, thuận lợi vào trong.

Vào mới để ý, đã bảy năm rồi kể từ lần cuối cô bé vào phòng anh trai mình.

Căn phòng so với phòng bé Thư thì bừa bộn hơn nhiều, nhưng ở mức chấp nhận được.

Trên tường có một tấm ảnh gia đình bốn người được đóng khung kỹ lưỡng, bên cạnh là một tấm ảnh Thái chụp chung với bé Thư. Biểu cảm của Thái trong bức ảnh là tươi cười còn cô bé thì ngược lại, một biểu cảm u sầu.

"Mồ, tại sao mi lại buồn như vậy? Được chụp chung với anh Thái mà không thấy vui sao?" Cô bé trách móc bản thân quá khứ.

Khắp căn phòng không còn gì nổi bật ngoài chiếc laptop trên bàn. Khó mà biết được bên trong có gì, chứa những dữ liệu cá nhân gì. Sự tò mò liên tục thúc đẩy cô bé làm điều không nên làm, nhưng đồng thời lại không dám làm.

Lỡ như thấy thứ không nên thấy thì sao?



Câu hỏi đó khiến cô bé do dự hồi lâu. Bản chất con người ai mà chẳng có thứ không muốn cho người khác xem, nhất là khi trong máy của con trai thường sẽ có "tài liệu học tập". Vẫn là muốn được anh Thái tôn trọng thì trước hết không nên làm điều không đúng đắn.

Tầm nhìn đảo qua giường ngủ của anh Thái, bé Thư chầm chậm bước đến trước giường, do dự một lúc rồi ngã người về phía trước, mặt chạm nệm không kiềm được hít một hơi thật sâu.

"Đây là mùi của anh sao?" Có chăng chỉ là tưởng tượng.

Nằm trên giường của anh trai, có cảm giác ngại ngùng khó diễn tả bằng lời, giống như thể anh ấy đang ở ngay bên cạnh vậy. Thật kì cục. Như một chất kích thích, cô bé thèm muốn cảm giác này hơn nữa, liên tục hình dung trong đầu với mong muốn tạo ra hình ảnh anh trai ở bên cạnh.

"Thư ơi, có người đến tìm con này." Giọng ba gọi từ phía cầu thang dẫn lên tầng hai.

Thư giật mình, nếu ba biết mình qua phòng Thái làm chuyện khó nói này thì nguy. Cô bé dùng hết tốc lực để rời khỏi phòng Thái, vừa mới đóng xong cánh cửa, quay người lại đã thấy ba đứng trước mặt mình.

"Con đang làm gì vậy?"

"Dạ có gì đâu." Bé Thư nén cơn hoảng loạn.

"Trước cổng có một cô gái đứng tìm con kìa, ra xem là ai." Ba nhắc lại.

"Ủa? Giờ này còn ai đến tìm nữa, không phải shipper đó chứ?"

Bé Thư vô cùng tò mò về thân phận người đến tìm mình, cô bé suy đoán có thể đó là người nói chuyện với mình trong quán cafe hồi sáng, nếu như vậy thì đáng lý ra ba phải biết chứ.

Ra trước cổng, có một người chạc tuổi anh Thái, miệng nở một nụ cười thân thiện, ấn tượng ban đầu với cô gái này là một người dễ nói chuyện, không gây cảm giác gượng gạo.

"Em tên là gì nhỉ?" Cô gái thấy bé Thư liền mở lời.

"Chị là ai vậy? Hình như em đâu có quen chị đâu."

Nhìn bé Thư, nụ cười của cô gái nở nhẹ lên đôi chút.

"Chị là Lưu Ly, bạn cũ của Phi."

"Em là Thư, mà có gì không chị?"

"Phải có việc chị mới đến gặp em chứ."

"Việc gì vậy ạ?"

Bé Thư nhìn chăm chăm vào mặt của Lưu Ly, ngầm đánh giá. Sao trên đời lại có người đẹp đến vậy? Cô bé cảm thấy sợ, sợ sẽ bị cô ta cướp mất anh Thái chỉ trong chớp mắt. Làm sao cô bé biết được anh trai mình có tiêu chuẩn bạn gái ra sao, lỡ như theo chủ nghĩa ngoại hình thì bản thân sao đấu lại cô ta.

"Chị hỏi này, em với anh Phi là gì của nhau?"

"Phi?" Tại sao lại nói về anh Phi?

Bé Thư ngẫm lại, đúng thật là cô bé vừa nghe nhầm. Theo như lẽ thường thì người chạc tuổi Thái đến gặp cô bé là không có khả năng, nếu có thì cũng liên quan đến anh Thái mà thôi.