Địa Cầu Online

Chương 92: Nam Kinh quá xa, đi hay là không đi đây ?



Tốc độ của người đầu thỏ nhanh đến kinh người, từ lúc bọn chúng xuất hiện cho đến khi chạy trốn, hết thảy chỉ phát sinh trong vòng năm giây. Người đầu thỏ di chuyển  linh hoạt giữa các tòa nhà cao tầng, trong chớp mắt, phụ cận quảng trường Tân Nhai Khẩu rốt cuộc không còn nhìn thấy một người đầu thỏ nào nữa.

Đường Mạch cúi đầu nhìn huy hiệu gỗ trong tay, xoay người nhìn về phía Tiêu Quý Đồng. Hắn đem huy hiệu đưa qua: “Sau khi giết chết một người đầu thỏ, có thể đạt được một chiếc huy hiệu như thế này, mặt trên của huy hiệu có một chữ “S””.Tiêu Quý Đồng tiếp nhận huy hiệu, thành viên của tổ Nam Kinh và tổ công lược cẩn thận xem xét hoa văn trên mặt huy hiệu. Đường Mạch: “Hiện tại tạm thời không biết chữ cái này rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng “Quy tắc trò chơi điều thứ năm: người chơi đem Surprise bỏ vào trạm xử lý rác rưởi, có thể thông quan trò chơi”.”

Ngay khi nhìn đến chiếc huy hiệu này, Tiêu Quý Đồng liền hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Đường Mạch: “Đây là một trò chơi thu thập huy hiệu. Giết chết một người đầu thỏ có thể đạt được một chiếc huy hiệu, thu thập đủ tám chiếc, xếp thành chữ “Surprise”, liền có thể thông quan trò chơi.” Anh ta dừng một chút, nói: “Đây chỉ là một loại suy đoán. Lực công kích của người đầu thỏ vừa rồi cũng không quá mạnh, với thực lực của chúng ta chắc hẳn sẽ không bị chúng đánh bị thương, nhưng nếu muốn bắn lấy thì lại có chút khó khăn. Người đầu thỏ chạy trốn quá nhanh. Hơn nữa……”

Tiêu Quý Đồng nhìn về phía Phó Văn Đoạt.

Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: “Bọn họ có thể tránh thoát được đạo cụ. Sợi dây thừng tôi vừa sử dụng là đạo cụ của Hắc tháp, thứ bị nó trói chặt sẽ không thể nào thoát ra được.” Phó Văn Đoạt nói ra có chút mơ hồ, hắn cũng không nói hết về thực lực của chính mình cho thành viên của tổ Nam Kinh và tổ công lược biết, mà chỉ đơn giản tiếp lời: “Phương pháp để đạt được huy hiệu chính là giết chết người đầu thỏ, nhưng trong nháy mắt người đầu thỏ chết đi, chúng liền sẽ biến thành huy hiệu. Ai cũng đều không thể bắt sống được chúng.”

Tiêu Quý Đồng bình tĩnh hỏi: “Anh chắc chắn, ai trong chúng ta cũng đều không thể bắt sống được chúng?”

Phó Văn Đoạt: “Tôi chắc chắn.”

Hai người bọn họ nhìn như đang đánh đố nhau, đám người Sài Vinh đứng bên cạnh nghe được cảm thấy một trận mơ hồ. Tiêu Quý Đồng gắt gao nhìn chằm chằm Phó Văn Đoạt, muốn từ trong miệng đối phương biết thêm được một chút tin tức. Nhưng Phó Văn Đoạt lại không tiếp tục nói thêm gì cả. Mối quan hệ giữa Tiêu Quý Đồng và hai người hai bọn cũng không phải dạng quá thân thiết gì, Phó Văn Đoạt không muốn tiết lộ tác dụng của sợi dây thừng này, hắn chỉ cần Tiêu Quý Đồng biết: Không ai có thể bắt sống được người đầu thỏ, phương pháp duy nhất để đạt được huy hiệu chính là giết chết chúng.

Mọi người tiếp tục nghiên cứu chiếc huy hiệu kia trong chốc lát, sau đó đem nó trả lại cho Phó Văn Đoạt.

Đây là một chiếc huy hiệu làm bằng gỗ cực kỳ bình thường, nhìn qua rất giống như người mới học điêu khắc, dùng dao nhỏ tùy tiện khắc ra vậy. Các cạnh của đầu gỗ tròn thô ráp không đồng đều, chữ “S”trên huy hiệu cũng được khắc đến xiêu vẹo.

Hiện tại toàn bộ người đầu thỏ đều đã chạy trốn, Đường Mạch nói: “Đám người đầu thỏ này khi chạy trốn rất phân tán. Tuy rằng không dám xác định có phải chỉ có mỗi nơi này xuất hiện người đầu thỏ hay không, hay những nơi khác của Nam Kinh cũng sẽ xuất hiện đám người này. Nhưng số lượng người đầu thỏ vừa rồi có chút khá ít ỏi, dường như chỉ khoảng mấy trăm người. Tôi không kiến nghị mọi người cùng nhau đi tìm kiếm người đầu thỏ.”

Tiêu Quý Đồng tán thành nói: “Tôi cũng đồng ý. Giết chết một người đầu thỏ mới có thể đạt được một chiếc huy hiệu, nếu chúng ta cùng nhau đi tìm người đầu thỏ, phạm vi tìm kiếm sẽ bị nhỏ lại, sau khi đạt được huy hiệu cũng rất khó phân chia. Thực lực của người đầu thỏ cũng không quá mạnh, chia ra ba đến bốn người hợp thành một tiểu đội là được rồi.”

Thành viên tổ Nam Kinh nghe theo ý kiến của Tiêu Quý Đồng. Tiêu Quý Đồng và Ninh Ninh tính toán trước tiên sẽ trở về căn cứ của tổ công lược, hội hợp với đám người Tiểu Kiều. Phó Văn Đoạt và Đường Mạch cũng dự định tự mình đi tìm người đầu thỏ, tập hợp đủ huy hiệu. Ít nhất trước mắt, tất cả những gì bọn họ có thể làm bây giờ chỉ có thể là “Giết người đầu thỏ, thu thập huy hiệu”.

Phó Văn Đoạt cúi đầu nhìn Phó Văn Thanh.

Phó Văn Thanh do dự trong chốc lát: “Em sẽ đi cùng đội trưởng. Em, đội trưởng, chị Dung và anh Hào vẫn luôn cùng nhau thông quan trò chơi Hắc tháp, bọn em hợp tác rất ăn ý.”

Hai mắt Phó Văn Đoạt chăm chú nhìn Phó Văn Thanh. Cả người cậu nhóc căng thẳng, sợ rằng Phó Văn Đoạt sẽ không cho phép cậu nhóc đi cùng tổ Nam Kinh, buộc cậu nhóc phải ở bên cạnh mình. Nhưng Phó Văn Đoạt lại chỉ nhìn em họ mình trong chốc lát, sau đó cùng Đường Mạch quay người rời đi. Trước khi đi Phó Văn Đoạt ném xuống một câu, Phó Văn Thanh qua hồi lâu mới nhẹ nhàng thở ra.

Cậu nhóc nhớ lại câu nói kia, nhỏ giọng lặp lại một lần: “Nếu đã đưa ra quyết định, vậy hãy tự biết chịu trách nhiệm với nó……”

“Tiểu Thanh, đi thôi.” Sài Vinh cao giọng nói.

Phó Văn Thanh: “Tới ngay đây, đội trưởng!”

Phó Văn Đoạt và Đường Mạch rất nhanh đã rời khỏi quảng trường Tân Nhai Khẩu, bọn họ men theo tuyến đường tàu điện ngầm tìm kiếm người đầu thỏ.

Trong màn đêm tối tăm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cảnh tượng người chơi đang gấp rút tìm kiếm khắp nơi. Bọn họ nhìn thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều cảnh giác nhìn chằm chằm hai người, nhưng sau đó cũng không xảy ra xung đột gì. Nơi này là Nam Kinh, cho dù đột nhiên mở ra một Phó bản hiện thực quy mô lớn đến mức này, người chơi cũng sẽ không lập tức hoảng loạn mà giết hại lẫn nhau.

Sau khi tách khỏi đám người kia, Đường Mạch trực tiếp hỏi: “Thứ bị sợi dây thừng kia trói chặt, sẽ không thể chủ động thoát ra à?”

Đường Mạch chỉ là trực tiếp nói ra phán đoán của mình, thế nhưng lại đã đoán đúng được 8 90%. Phó Văn Đoạt khẽ cười: “Đại loại là như vậy. Tác dụng cụ thể của sợi dây này là khi nó quấn lên bất cứ vật gì, nội trong vòng mười phút không thể cởi nó ra. Bản thân tôi cũng không thoát ra được.” Dừng một chút, Phó Văn Đoạt bổ sung nói: “Đây là tác dụng của luật nhân quả.”

Trong lòng Đường Mạch cả kinh. Suy tư một lát, hắn nói: “Dưới tác dụng của luật nhân quả, người đầu thỏ vẫn có thể cởi bỏ được sợi dây của anh. Điều này chứng minh bọn chúng có lẽ cũng có được một loại luật nhân quả nào đó…… Chẳng lẽ nói, Hắc tháp giao cho chúng một loại luật nhân quả, vĩnh viễn không thể bị bất kì thứ gì trói buộc? Cho nên chúng ta mới không thể bắt sống được người đầu thỏ, chỉ có thể không ngừng mà giết chết chúng, đạt được huy hiệu.”

Phó Văn Đoạt: “Hẳn là như vậy. Hơn nữa, luật nhân quả của người đầu có lẽ còn cao hơn sợi dây này một bậc.”

Bất kì dị năng, đạo cụ nào, chỉ cần có quan hệ tới luật nhân quả, liền sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Ví dụ như dị năng đổi tên của Đường Mạch. Người bị Đường Mạch sửa lại tên, trong vòng 3 ngày bởi vì tác dụng của luật nhân quả, cho dù là người quen biết hay xa lạ, đều sẽ gọi đối phương bằng một cách tên khác. Hơn nữa ngay cả khi Hắc Tháp công bố tin tức về Đường Mạch, cũng đều bị luật nhân quả ảnh hưởng, gọi ra cái tên “Mạch Mạch” kia.

Một khi phát sinh tác dụng, kết quả lại không thể nghịch chuyển, đây chính là chỗ đáng sợ của  luật nhân quả.

Nhưng điều này lại giống như một sự mâu thuẫn. Tựa như một ngọn giáo có thể đâm thủng tất cả các tấm lá chắn cùng với một tấm lá chắn có thể chặn lại được tất cả các ngọn giáo, ngay khi hai thứ này gặp nhau, sẽ luôn có một cái bị công phá, dẫn đến luật nhân quả của nó không còn tồn tại nữa. Cho nên, giả thiết Phó Văn Đoạt dùng một sợi dây có luật nhân quả “Tuyệt đối không thể bị cởi bỏ” để trói buộc người đầu thỏ mang trên mình luật nhân quả “Tuyệt đối không thể bị trói buộc”, vậy trong hai thứ này khẳng định sẽ có một luật nhân quả mất đi tác dụng.

Thực rõ ràng, bị áp chế chính là luật nhân quả của sợi dây này.

Phỏng đoán này khiến sắc mặt Đường Mạch trầm hẳn xuống. Người đầu thỏ vô cùng khó bắt lấy, tốc độ lại cực nhanh, nhanh hơn bất kỳ người chơi nào. Muốn giết chết bọn chúng rất khó, bởi vì bọn chúng di chuyển quá mức linh hoạt. Nhưng đối với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, thậm chí là thành viên của tổ Nam Kinh và tổ công lược mà nói, đây cũng không phải vấn đề quá lớn. Nhưng đối với những người chơi Nam Kinh khác thì…..

Sắc mặt Đường Mạch biến ảo không thôi, cuối cùng hắn thở dài: “Cho nên, đây chính là một tràng trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi. Người chơi có thực lực đạt tới một tiêu chuẩn nhất định, sẽ có thể giết chết người đầu thỏ, đạt được huy hiệu. Nhưng những người thực lực yếu hơn, bọn họ có khả năng ngay cả móng vuốt và tiếng hét của người đầu thỏ cũng đều ngăn không được. Những người chơi quá yếu kém, thậm chí còn có thể bị người đầu thỏ sát hại. Trải qua một trận này, người chơi sẽ bị sàng lọc. Nếu như có thể bắt sống được người đầu thỏ, bọn họ có lẽ còn có thể liên thủ bày ra bẫy rập, bắt lấy chúng, đạt được huy hiệu. Nhưng người đầu thỏ lại không thể bắt sống được, chỉ có thể giết chết.”

Một mình Đường Mạch có thể đơn độc giết chết một người đầu thỏ, nhưng mười người chơi Nam Kinh bình thường có lẽ mới đủ khả năng để giết chết một người trong bọn chúng.

Một huy hiệu, lại phải chia cho mười người.

Vừa mới bắt đầu còn tốt, người đầu thỏ rất nhiều, người chơi còn có thể nhìn thấy hy vọng. Nhưng theo thời gian trôi đi, khi chỉ còn lại một giờ cuối cùng, trong một giờ kia sẽ phát sinh chuyện gì……

Đường Mạch cúi đầu cẩn thận suy nghĩ về chín quy tắc trò chơi mà Hắc tháp đưa ra. Hắn không quá tin tưởng phương pháp thông quan trò chơi chỉ có một loại là “Giết chết người đầu thỏ, thu thập huy hiệu”. Nếu là như thế này, hành vi sàng lọc “Rác rưởi” của Hắc tháp quá mức rõ ràng, gần như không hề cho những người chơi ở trình độ yếu kém hơn bất kì cơ hội nào.

Đường Mạch nói: “Nếu vũ lực không đủ, liền khẳng định sẽ thất bại, vậy Hắc tháp căn bản không cần đưa ra một tràng trò chơi phức tạp như thế này. Nó có thể cưỡng bách những người chơi trình độ kém trực tiếp đi công tháp,” Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều đã từng bị Hắc tháp hố như vậy. Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt: “Nó thiết kế ra trò chơi này khẳng định là để cho những người chơi không đủ thực lực một cơ hội, khiến cho họ có thể sống sót. Là cái gì……”

Phó Văn Đoạt nhìn bộ dáng trầm tư của Đường Mạch, trong mắt lập loè một tia quang mang kỳ dị. Thật lâu sau, khi Phó Văn Đoạt đang chuẩn bị mở miệng, sắc mặt bỗng nhiên lạnh băng, ngẩng đầu nhìn về một tòa nhà sáu tầng ở cách đó không xa. Đường Mạch cũng trong nháy mắt xoay người, nhìn về phía tòa nhà đó.

Chỉ thấy ở trên mái nhà, một đôi mắt đỏ tươi đang nhìn chằm chằm Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Ánh mắt ba người giao nhau trong không trung, người đầu thỏ quay đầu liền chạy, không ngừng nhảy qua các tòa nhà. Dưới chân Đường Mạch vừa dẫm, lập tức đuổi theo đối phương. Phó Văn Đoạt và Đường Mạch tách ra ở ngã tư, vòng ra phía sau quảng trường.

Thời điểm phát hiện người đầu thỏ, hai người bọn họ chỉ cách người kia khoảng 100m. Người đầu thỏ không xác định rõ phương hướng, chỉ luôn không ngừng chạy loạn, hòng muốn Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không có khả năng đuổi kịp mình.

Ngay khi Đường Mạch chạy qua một chỗ ngoặt, hắn vừa ngẩng đầu liền đụng phải ba cô gái trẻ tuổi. Bọn họ giống như chim sợ cành cong, sợ tới mức hét ầm lên. Vừa kêu một tiếng, lại có thêm bảy tám người từ các hướng chạy tới.

Lúc này, một người đầu thỏ từ nóc nhà bay ra, nhảy sang một tòa nhà khác.

“A! Người đầu thỏ!”

Mấy người vừa mới xuất hiện cách người đầu thỏ khá gần, bọn họ không nghĩ ngợi nhiều liền nhanh chóng đuổi theo người đầu thỏ. Ánh mắt Đường Mạch ngưng lại, hắn nhanh chóng chạy lên. Chỉ thấy bảy tám người kia vây người đầu thỏ ở giữa, người đầu thỏ phát ra tiếng kỉ kỉ đầy phẫn nộ, uy hiếp bọn họ, không cho phép bọn họ tới gần. Những người này có người nắm tiểu đao, có người còn cầm trong tay súng lục.

Không biết là ai khiếp đảm hô to một tiếng “Giết nó”, sau đó những người còn lại cũng sôi nổi xông lên trước. Móng vuốt sắc bén của người đầu thỏ lưu lại rất nhiều miệng vết thương trên người bọn họ, tiếng hét chói tai của người đầu thỏ khiến mọi người hoa mắt chóng mặt. Nhưng bọn họ rốt cuộc vẫn đông hơn, người đầu thỏ thử vài lần cũng không thể thuận lợi chạy đi. Không lâu sau người này tìm được một cơ hội, hai chân dùng sức, nhảy bay ra khỏi vòng vây.

Một người chơi hoảng sợ giơ súng lục lên, nhắm ngay về phía phần ngực của người đầu thỏ.

Viên đạn vừa bay ra ngoài, lại đã thấy một thân ảnh màu đen từ không trung nhảy lên, bay qua đầu bảy tám người chơi, bay đến bên cạnh người đầu thỏ. Một cây dù nhỏ màu hồng phấn từ phía sau lưng đâm xuyên qua ngực người đầu thỏ. Đường Mạch hơi hơi nghiêng đầu, tránh đi viên đạn mà đám người kia bắn ra. Hắn vững vàng tiếp đất, trong tay hắn xuất hiện một chiếc huy hiệu gỗ trên mặt có khắc một chữ “E”.

Bảy tám người chơi kia kinh ngạc nhìn hắn, dường như không rõ người này là từ nơi nào bay tới. Tầm mắt bọn họ chậm rãi hạ dần xuống, nhìn về phía huy hiệu gỗ trong lòng bàn tay Đường Mạch.

Một người thấp giọng nói: “Đây là huy hiệu……”

Ánh mắt mọi người dần trở nên tham lam hơn, có người nhịn không được đã tiến về phía trước một bước.

Đoàng!

Người vừa bước lên sợ hãi vội vàng lui về phía sau, ngay ở nơi gã vừa đặt một chân lên, đã xuất hiện một dấu đạn màu đen rất sâu. Cách đó không xa, ngón tay Phó Văn Đoạt vừa động, súng lục liền biến mất. Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt, cầm huy hiệu đi đến bên cạnh đối phương. Hai người liếc mắt nhìn đám người kia, sau đó cùng nhau rời đi.

Trong một giờ đồng hồ, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt tổng cộng thu thập được năm chiếc huy hiệu. Người chơi Nam Kinh quá nhiều, bọn họ tổng cộng chỉ tìm được bảy người đầu thỏ. Hai người trong đó đã bị người chơi khác giết chết. Đường Mạch cũng không đoạt đi huy hiệu của bọn họ, nhưng chỉ cần là người đầu thỏ do tự tay hai người giết chết, Đường Mạch cũng sẽ không bỏ qua bất kì chiếc nào.

Khi chuẩn bị bắt đầu lượt thứ hai, Hắc tháp công bố lượt người đầu thỏ mới xuất hiện. Đường Mạch ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hắc tháp. Bên cạnh hắn, một giọng nam trầm thấp vang lên: “Các thành viên của tổ Nam Kinh đã từng nói qua, Nam Kinh hiện tại ước chừng có khoảng không đến 20.000 người chơi may mắn sống sót. Mỗi người ít nhất phải thu thập được 8 chiếc huy hiệu, vậy chính là 160.000 chiếc, 160.000 người đầu thỏ. Tổng cộng mười hai đợt, mỗi đợt ít nhất phải thả xuống 13.000 người đầu thỏ.”

Đường Mạch: “Vừa rồi, thật sự có nhiều người đầu thỏ đến vậy sao?”

Phó Văn Đoạt ngữ khí khẳng định: “Không hề.”

Dưới màn đêm, tòa cự tháp kia tựa như một con quái vật khổng lồ, treo lơ lửng trên bầu trời Nam Kinh, mắt nhìn thành phố này nơi nơi xảy ra chiến tranh. Đường Mạch lẳng lặng nhìn Hắc tháp trong chốc lát, hắn quay đầu nhìn sang Phó Văn Đoạt, đột nhiên hỏi: “Những người đó đại khái khi nào sẽ tới?”

Hắn hỏi không đầu không cuối, thế nhưng Phó Văn Đoạt cũng không dò hỏi, trực tiếp trả lời: “Dựa theo thời gian và khoảng cách mà suy đoán, gần nhất hẳn là Trấn Giang, Trừ Châu, lúc sau, có lẽ Vô Tích, Thường Châu cũng sẽ tới. Thượng Hải khá xa, chỉ là có khả năng mà thôi. Mười hai tiếng đồng hồ, có thể nội trong sáu tiếng đuổi tới, đều có khả năng sẽ tới.”

“Đó chính là…… Giang Tô, Chiết Giang và An Huy.”

Tại một trường trung học bỏ hoang ở Nam Kinh.

Tiêu Quý Đồng nghe được Hắc tháp tuyên bố nhóm người đầu thỏ thứ hai xuất hiện, anh ta dừng bước chân, nhìn về phía tòa cự tháp ở nơi xa. Tiểu Kiều quay đầu kỳ quái nhìn anh ta: “Đội trưởng?”

Tiêu Quý Đồng nhìn trong chốc lát, cười lắc đầu: “Không có gì. Hiện tại đã qua đi một tiếng đồng hồ rồi sao?”

Tiểu Kiều gật đầu: “ Vâng, bây giờ là 7 giờ rồi.”

“Một giờ đồng hồ, người chơi Trấn Giang hẳn là đã tới rồi. Đợi đến khi nhóm người đầu thỏ tiếp theo xuất hiện, người chơi An Huy và người chơi ở các nơi khác cũng có khả năng sẽ đến đây. Được rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa. Trước tiên hãy thu thập đủ huy hiệu của chính mình, nắm chặt thời gian.”

Cùng lúc đó, Phổ Đông Thượng Hải.

Lạc Phong Thành ngồi trong văn phòng, nhìn vào một tấm bản đồ hình tam giác trên mặt bàn. Anh ta gõ nhẹ lên hai chữ Nam Kinh trên bản đồ, sau đó dùng ngón tay di chuyển trên vùng khoảng cách giữa hai thành phố Nam Kinh và Thượng Hải. Đối phương như ngưng thần suy nghĩ gì đó, Đường Xảo trầm mặc đứng bên cạnh, không hề mở miệng.

Ba phút sau, Lạc Phong Thành nặng nề thở dài, cười nói: “Chúng ta không đi nữa. Thượng Hải cách Nam Kinh quá xa. Từ Thượng Hải qua đó, trên đường có thể sẽ xảy ra một ít vấn đề, đụng phải một ít người chơi, làm trì hoãn thời gian. Sau khi tới được đó đã là 0h sáng, thời gian trò chơi chỉ còn lại sáu tiếng đồng hồ. Chúng ta không quá hiểu biết về quy tắc trò chơi, mà những người đó cũng đã ở Nam Kinh tham dự sáu tiếng đồng hồ. Mất nhiều hơn được.”

Đường Xảo vốn định lại nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn đến biểu tình nghiêm túc trên mặt Lạc Phong Thành, cô không quyết định im lặng, đi ra khỏi văn phòng.

Trong một nhà ăn nhỏ không người ở bên cạnh chùa Kê Minh Nam Kinh. Đường Mạch đứng sau cửa, bình tĩnh quan sát tình hình xung quanh.

“Quyền lợi một lần bỏ qua trò chơi công tháp, khen thưởng này thực sự quá mê người, đặc biệt là đối với những người chơi đã từng bị Hắc tháp cưỡng chế đi công tháp. Mười khu vực này bị Hắc tháp nêu tên điểm mặt vì chúng là những khu vực đứng cuối, điều này chứng tỏ trình độ của người chơi ở những nơi này rất thấp. Hắc tháp công bố danh sách mười khu trên toàn Trung Quốc, đó không chỉ là đang thông báo cho người chơi ở mười khu vực này, nói với bọn họ rằng, bọn họ đã tiến vào trò chơi. Mà càng là đang nói cho người chơi ở những khu khác biết, đến nơi nào thì có thể tham gia trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi này.”

Dừng một chút, Đường Mạch tiếp tục nói: “18h00 ngày 5 tháng 3 đến 6h00 ngày 6 tháng 3, người chơi đã đặt chân lên mười khu nêu trên đều được coi là tham dự trò chơi. Quy tắc này…… Chỉ cần tiến vào Nam Kinh trong khoảng thời gian này là được.”

Phó Văn Đoạt nhìn bộ dáng thở dài của Đường Mạch, khoé môi khẽ nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Những người chơi nguyện ý chủ động tham gia một trò chơi Hắc Tháp mà mình không hiểu biết gì có lẽ không nhiều lắm, nhưng thực lực nhất định sẽ rất mạnh, có dã tâm, hơn nữa cũng đủ nhẫn tâm. Có thể nhất chính là Khách lén qua sông.”

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt cũng bình tĩnh nhìn lại hắn.

Hai người chăm chú nhìn đối phương.

Một lúc lâu sau, Đường Mạch cười nói: “Đi chứ?”

Khoé môi Phó Văn Đoạt khẽ câu lên: “Đi.”

Trong màn đêm tăm tối, một đám lại một đám người từ các nơi khác đang lặng lẽ tiến vào địa giới Nam Kinh.

Còn dư lại mười một tiếng đồng hồ.