Địa Cầu Online

Chương 153: Meo ~~~



Editor : Mia

Hết thảy phát sinh cực nhanh, vũ khí màu đen sắt bén hướng về phía đầu của đối phương bổ xuống, cây dù nhỏ màu hồng nhạt từ phía dưới đánh úp lên. Đường Mạch một tay chống ở trên mặt đất, mũi dù lưu loát mà hướng về phía yết hầu của đối phương. Lão già lôi thôi này cũng không nghĩ tới Đường Mạch và Phó Văn Đoạt sẽ đột nhiên tấn công,  giây tiếp theo,  ông ta ta liền từ trong ngực móc ra một cây gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo, trước tiên đánh bay cây dù nhỏ, sau đó hướng về phía Phó Văn Đoạt.

Đường Mạch lùi về phía sau hai bước, cây gỗ của lão nhân và vũ khí hình tam giác sắt bén của Phó Văn Đoạt chạm trán nhau.

Dáng người lão nhân khô quắt, mười phần gầy yếu, nhưng trong thân thể của ông lại cất giấu một lực lượng cường đại.  Phó Văn Đoạt lùi lại nửa bước, lão nhân ăn mày này thế nhưng lại vững vàng đứng tại chỗ. Anh kinh ngạc mà hô một tiếng, chỉ thấy trong tay lão nhân, cây gỗ bị chém ra một vết xước nhàn nhạt. Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía tay phải của Phó Văn Đoạt, ánh mắt lộ ra tham lam : "hmm, chặt bỏ tay phải của ngươi đưa cho ta... Ta có thể đưa chén thức ăn cho mèo này cho ngươi."

Phó Văn Đoạt và Đường Mạch căn bản không cho hắn một cơ hội nói tiếp, hai người đồng thời tiến công.

Trong khuôn viên, tiếng đánh nhau kịch liệt không ngừng vang lên.

Rất nhanh, Triệu Hiểu Phỉ cũng gia nhập cuộc chiến. Cô từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ màu tím lớn bằng bàn tay, nhắm ngay lão nhân, liên tiếp bắn ra nhiều cây trâm màu tím. lão nhân thành thạo mà né tránh cây trâm, đồng thời còn có thời gian ngăn cản liên thủ của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Nhưng dần dần, ông ta cũng rơi xuống thế hạ phong.

Thấy mọi chuyện không ổn, lão nhân cắn răng, xoay người muốn bỏ chạy. Đường Mạch giơ tay phải lên, mấy chục cây trâm màu bạc nháy mắt xuất hiện chuyển động bay về phía lão nhân. Lão nhân mắng một tiếng né tránh công kích, cây trâm toàn bộ đều rơi xuống đất. Lão nhân bị buộc phải chạy về phía bên phải, Phó Văn Đoạt trực tiếp từ bên trái tiến công, lão nhân muốn tránh cũng không thể tránh.

lão nhân phẫn nộ gần gú lên ông ta một phen, bẻ gãy cây gỗ trong tay, ngay tức khắc, một mùi hương còn thúi hơn cả chén thức ăn cho mèo phát ra.

Hương vị siêu việt này đã chạm đến cực hạn của nhân loại, yết hầu của Đường Mạch nhấp nhô một chút, thiếu chút nữa đã ói ra. Ngay khi Phó Văn Đoạt ngửi thấy mùi hương này, động tác đều ngừng một giây. lão nhân mượn cơ hội này liền cầm chén thức ăn cho mèo chạy, thời điểm chạy đi còn hướng về phía mấy nhân loại phun nước miếng : "phi! các người đều là lũ con người vô sĩ!"

  Đường Mạch một tay che miệng, một tay khác lại giơ lên lần nữa hai mắt đỏ bừng mà nhìn chằm chằm lão nhân này, bắn ra mấy chục cây trâm một lần nữa. Phó Văn Đoạt cũng lấy ra một cái dây thừng tinh tế nhắm ngay hướng lão nhân. lão nhân không dám khinh địch, hai người chơi này chịu đựng mùi hương khủng bố, truy đuổi ông ta không ngừng.

Phó Văn Đoạt đâm thủng đùi của lão nhân, lão nhân lão đảo chạy ra cửa. Đường Mạch dứt khoát ném Cây Dù Nhỏ sang một bên, đổi tay lấy ra Que Diêm Lớn. anh gầm nhẹ một tiếng, trên đầu que diêm cọ xát ra một ngọn lửa. ngay khi Que Diêm Lớn của Đường Mạch sắp chạm vào quần áo của lão nhân, một thân ảnh màu đỏ thảm từ sau lưng anh vượt lên trên. Vèo! Âm thanh vũ khí sắc bén đâm vào máu thịt vang lên, trong chớp mắt động tác của Đường Mạch ngừng lại, tiếp theo anh quẹt que diêm bén lửa trên quần áo của lão nhân.

Lão nhân há to miệng, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm vào ba nhân loại trước mắt.

Đường Mạch đem cây dù nhỏ thu hồi, Phó Văn Đoạt cũng đứng yên. Bọn họ xoay người, chỉ thấy một nam nhân tóc vàng ưu nhã cao gầy giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm lên mũ dạ của chính mình. Grea hơi hơi mỉm cười, rút quải trượng từ trong ngực lão nhân lôi thôi ra, hắn nổi giận nói: "mùi hương này thật đúng là làm cho người ta không thể quên được ,my lady,  mùi hương như vậy không nên tồn tại trên thế giới này"

cũng không biết quải trượng của Grea Làm từ vật liệu gì , sau khi nó đâm vào trong thân thể của lão nhân, lão nhân liền ngừng hô hấp. Rất nhanh ,lửa lớn cắn nuốt thi thể của lão nhân , Lý Diệu đoạt lấy chén thức ăn cho mèo từ trong tay của lão nhân.Ngọn lửa dần dần tắt đi, lưu lại trên mặt đất tro tàn màu đen.

Đường Mạch như suy tư mà nhìn đoản trượng trong tay của Grea, lại nhìn tro cốt màu đen trên mặt đất, môi mấp máy.

Lý Diệu : "Cái loại đồ ăn thúi như thế này thật sự có con mèo nào muốn ăn à ?"

Đường Mạch quay đầu về phía cô.

Triệu Hiểu Phỉ thò đầu qua nhìn đống đồ ăn tựa như đống phân này, che mũi lại : "Thật sự rất thúi đó. Lão nhân này không phải lừa gạt chúng ta à, cái này thật sự là thức ăn cho mèo sao ?"

Grea cực kì kiên nhẫn giải thích : "Ông ta có lẽ sẽ gạt người, nhưng Hắc tháp vĩnh viễn sẽ không bao giờ gạt chúng ta. Đánh bại người dưới lòng đất bảo hộ thức ăn cho mèo có thể lấy được một chén thức ăn cho mèo. Cho nên bây giờ chúng ta cầm được nó ---- một chén thức ăn cho mèo mười phần ngon lành như thế này."

Đường Mạch nhàn nhạt nói : "Nếu anh cảm thấy nó ngon lành như thế tôi có thể tặng cho anh thưởng thức."

Grea : "....."

Chắc bởi vì không muốn ăn thử thức ăn cho mèo, Grea ngậm miệng lại không nói chuyện nữa.

Lý Diệu là bác sĩ khoa ngoại, có khả năng chịu đựng rất cao đối với loại đồ ăn thúi "thức ăn cho mèo" này, cô cầm chén thức ăn cho mèo thật cẩn thận đi vào lâu đài của Schrodinger. Năm người chơi đi theo phía sau cô, lần lượt đi vào cửa, quản gia trung niên đi cuối cùng đóng cửa lại. Lý Diệu dẫn đầu, năm người chơi đi trong lâu đài tìm kiếm.

"meo meo, meo meo ? Ăn cơm nè." Lý Diệu một tay cầm chén thức ăn cho mèo, một bên hô.

"meo meo?"

"Thức ăn cho mèo mà người thích nhất đây."

"meo meo."

Năm người chơi cầm chén thức ăn cho mèo từ tầng một đi đến tầng hai, cuối cùng lại quay về tầng một. mỗi con mèo đen nhìn thấy bọn họ đều sẽ xuay người chạy đị, thậm chí chạy còn nhanh hơn khi nãy, hoàn toàn không có ý muốn ăn chén thức ăn cho mèo này. Lý Diệu từ bỏ nói : "Quả nhiên, tôi nói rồi con mèo bình thường sao có thể ăn loại đồ ăn như thế này. Chó không nhịn được mới chịu ăn phân, con chó bình thường thường đều không thèm ăn, mèo sao có thể ăn được."

Triệu Hiểu Phỉ : "Vậy làm sao bây giờ ? Hắc tháp nói, mèo của Schrodinger sẽ ăn thức ăn cho mèo này, bây giờ nó không chịu đi ra ngoài ăn, làm sao chúng ta tìm được nó ?"

Mọi chuyện liền lâm vào cục diện bế tắc.

Bỗng nhiên, một giọng nói cứng đờ từ sau lưng Lý Diệu vang lên : "Các vị khách, loại đồ vật phát ra mùi hương kì lạ không thể để lâu trong lâu đài. Nếu các vị không có ý định xử lý nó, tôi có thể xử lý."

Lý Diệu sửng sốt : " Đây là thức ăn cho mèo, con mèo của Schrodinger vẫn luôn ăn nó." Tại sao thức ăn cho mèo lại không thể đặt trong lâu đài?

Quản gia trung niên không trả lời, chỉ cúi đầu lặp lại : "Các vị khách, loại đồ vật phát ra mùi hương kì lạ......"

Mọi người hỏi tiếp vài câu, quản gia giống như cái gì cũng không nghe thấy, chỉ luôn lặp lại những lời này. Lý Diệu đi đến chỗ nào, ông ta cũng đều theo sau, không ngừng nhắc nhở.

Phó Văn Đoạt : "Đưa cho ông ta đi."

Lý Diệu kinh ngạc nhìn về phía Phó Văn Đoạt : "Đây là chén thức ăn cho mèo cực khổ lắm chúng ta mới cướp được."

Phó Văn Đoạt : "Mỗi ba giờ sẽ xuất hiện một chén thức ăn cho mèo. Chén thức ăn này hiện tại không có bất luận công dụng gì đối với chúng ta, có thể đưa cho ông ta. Ông ta nói, ông ta có phương pháp xử lý."

Triệu Hiểu Phỉ : "Chính là ....."

Lý Diệu nhớ tới lời dặn dò của Nguyễn Vọng Thư, nói : "Được rồi, dù sao tôi cũng không muốn cầm thứ này mãi." Nói xong, cô nhanh chống đem chén thức ăn nhét vào trong tay quản gia. Quản gia phảng phất như không ngửi thấy mùi hương hôi thối của đống phân này, mặt vô biểu tình cầm miêu lương đi vào phòng bếp.

Phó Văn Đoạt cùng Đường Mạch liếc nhau, đi theo.

Lý Diệu liền hiểu ý của bọn họ : "A, chẳng lẽ chúng ta có thể đi theo quản gia tìm được con mèo của Schrodinger?"

Quản gia cầm chén thức ăn đi chầm chậm đến phòng bếp, ông ta đem chén thức ăn bỏ vào tủ bát, khóa lại xong rời đi. Năm người chơi núp trong bếp ôm cây đợi thỏ. Mùi hôi thối trong phòng bếp nặng nhất, một con mèo đen cũng không chịu đi vào. Đợi nửa giờ, bọn họ đành từ bỏ, quay lại phương pháp cũ tìm kiếm mèo.

Lần này tất cả mọi người đổi tầng, Đường Mạch Lý Diệu tìm kiếm tầng một, Phó Văn Đoạt cùng ba người khác tìm kiếm tầng hai.

Lý Diệu túm lấy một con mèo đen, kiểm tra một phen, rồi đánh dấu sau chân nó. Hai người rất nhanh tìm xong mười phòng, không thu hoạch được gì. Hơn nữa mọi chuyện giống như lời Đường Mạch nói, hiệu suất tìm kiếm mèo của bọn họ rất thấp. Hai người tìm mèo, mười con đã có tám con bị đánh dấu qua.

Một tiếng rưỡi sau, hai người chỉ tìm được thêm hai mươi mấy con mèo.

Lý Diệu thả xuống một con mèo đen dơ hầy, ngồi xổm trên mặt đất, trong đầu rối loạn : "Phó bản lần này thật sự muốn chúng ta tìm mèo như vậy à ? Chúng ta hiện tại tìm được tổng cộng khoảng chừng hai trăm con mèo đi, còn khoảng một trăm con. Nhưng nếu con mèo kia không ở nơi này, chúng ta chẳng phải là công cốc ?"

"Nó nhất định phải ở chỗ này." Đường Mạch nói.

Lý Diệu quay đầu nhìn anh.

Những con mèo còn lại một con còn có linh tính hơn một con, người chơi còn chưa lại gần, mèo đen liền vung chân chạy. Đường Mạch giả bộ không chú ý, nhìn phía trước không chú ý, đi qua một con mèo trốn sau bình hoa, ngay lúc nó không chú ý, anh một nhiên ra tay túm gáy mèo nhỏ.

"Meo!"

Mèo đen nhỏ phẫn nộ kêu lên, dùng móng vuốt cào cào. Đáng tiếc móng vuốt của nó căn bản không thể nào làm bị thương Đường Mạch, nó liền dứt khoát cắn một cái. Đường Mạch kiểm tra một phen, đem con mèo này thả xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Diệu : "Con mèo kia khẳng định phải ở đây. Bất kì trò chơi nào của Hắc tháp, đều có thể thông qua. Nếu con mèo đó không ở nơi này, chúng ta vĩnh viễn không thể tìm được nó, không thể thông qua được. Cho nên, con mèo của Schrodinger khẳng định phải ở trong tòa lâu đài này."

Lý Diệu kì thật cũng hiểu đạo lý này, cô cắn răng nói : "Nếu thật sự không được nữa, chúng ta chỉ có thể đem mỗi con mèo tìm lại lần nữa, phương pháp loại bỏ khẳng được tìm ra được."

Đường Mạch không tỏ ra bất cứ ý kiến gì.

Hai người tiếp tục tìm kiếm.

"Đây là cái trò chơi quái đản gì vậy, sao có thể có con mèo nào thích ăn cái loại thức ăn cho mèo này." Lý Diệu oán giận nói. Trước khi Địa Cầu Online, cô có nuôi một con mèo, không phải giống loài quý giá, nhưng đừng nói là phân, mèo nhà cô ngay cả cá còn không thích ăn, phi thường kén ăn. Trên thế giới có khả năng tồn tại con mèo không thích ăn cá, không thể nào có khả năng tồn tại con mèo thích ăn phân. ".... Con mèo của Schrodinger hẳn là không giống người thường sao, nó và những con mèo bình thường khác nhau ?"

Bước chân của Đường Mạch đột nhiên dừng lại.

Lý Diệu đi vài bước, quay lại nhìn anh : "Đường Mạch ?"

Hai mắt Đường Mạch hơi mở, đại não nhanh chóng tự hỏi. Anh nhắm mắt lại, ngay sau đó, anh nói : "Con mèo không giống người thường .... Con mèo của Schrpdinger, có khả năng không phải là một con mèo ?!"

Lý Diệu sửng sốt: "A?"​

Đường Mạch : "Cô có biết Lý luận của Schrodinger không ?"

Lý Diệu : "Tôi đương nhiên biết, tôi là sinh viên khoa học tự nhiên. Con mèo của Schrodinger là một thực nghiệm do ông ấy đưa ra. Đem một còn mèo bỏ vào hộp đựng vật chất phóng xạ. Vật chất này có 50% khả năng sẽ biến đổi, con mèo sẽ chết. 50% còn lại sẽ không biến đổi, con mèo sẽ không chết. Trước khi mở hộp ra, ai cũng không thể biết được con mèo còn sống hay chết, nó chính là trạng thái cùng sinh tồn và tử vong." Dừng một chút, cô hỏi : "Cái này có quan hệ gì với trò chơi ?"

"con mèo của Schrodinger nhất định phải là mèo sao ?"

Lý Diệu : "Không phải mèo thì là cái gì ?"

Đường Mạch cau mày, khóe miệng chậm rãi nhếch lên. Anh nhỏ giọng niệm ra ba quy tắc trò chơi của Hắc tháp, ngay lúc vẻ mặt Lý Diệu mờ mịt chuẩn bị hỏi lại, anh ngẩng đầu : "Trước khi chúng ta tìm được con mèo kia, hoàn thành trò chơi, ai cũng không bieetsm con mèo kia là mèo, hay là cái gì khác. Con mèo này có thể chỉ là con mèo bình thường, cũng có thể căn bản nó vốn không phải là một con mèo. Cô tên Lý Diệu."

Lý Diệu mơ hồ nhận ra suy nghĩ của Đường Mạch, nhưng cô vẫn không hiểu : "Tôi tên Lý Diệu ?" cái này và trò chơi có quan hệ gì ?

"Đúng vậy, cô tên Lý Diệu ....." Một con mèo đột nhiên nhào vào trong ngực Đường Mạch, âm thanh Đường Mạch ngừng lại. Anh kiểm tra con mèo bổ nhào vào trong ngực mình, nhìn thấy chân sau của nó có đánh dấu, lại đem con mèo thả đi. Anh ngẩng đầu, tiếp tục nói : "Cô tên là Lý Diệu, cho nên cô không có khả năng là con mèo. Nhưng nếu .... Tên của của cô là Con Mèo thì sao?"

Lý Diệu mở to hai mắt, cô cả kinh nói : "ý của anh là, bất cứ thứ gì đều có khả năng là con mèo kia ? Con mèo của Schrodinger, không nhất định phải là một con mèo chân chính ? ba quy tắc trò chơi của Hắc tháp : Schrodinger chỉ có một con mèo, nó không hợp đàn, nó thích sạch sẽ, nó thích ăn thức ăn cho mèo .... A ?!!! còn có thể như vậy ?"

"Ong-------"

Một giờ sau, đồng hồ quả lắc hcinhs giữa đại sảnh lâu đài điểm báo giờ, phát ra âm thanh vang dộ. năm người chơi tập hợp dưới lầu, trao đổi tin tức, thống kê số lượng mèo tất cả mọi người kiểm tra được. Sau khi xác định không có ai tìm được con mèo của Schrodinger, đi theo sau quản gia dẫn dắt, năm người đi ra khỏi cửa, đi vào hoa viên, chờ đợi thức ăn cho mèo xuất hiện.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đi sau cùng.

Đường Mạch hạ giọng : "thế nào?"

Phó Văn Đoạt rũ mắt, yên lặng nhìn Đường Mạch : "Không có gì khác thường, nhìn qua thật sự là một cây đoản trượng bình thường. Hẳn là một đạo cụ nào đó, không thể nào yếu hơn Que Diêm Lớn."

Có thể trong nháy mắt gϊếŧ chết một người dưới lòng đất thực lực tương đối mạnh, đạo cụ này phẩm chát ít nhất phải hoàn mỹ.

Đường Mạch trầm tư một lát : "Chén thức ăn cho mèo kia đâu ?"

Phó Văn Đoạt : "Còn ở trong ngăn tủ." Dừng một chút, anh bổ sung nói : "Trên ngăn tủ có khóa."

Nghe thấy thế, bước chân Đường Mạch bỗng nhiên dừng lại, anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt, ánh mắt vừa lúc rơi vào hai mắt đen nhánh của đối phương. Hai người lẳng lặng nhìn nhau, Đường Mạch ngay lập tức hiểu suy nghĩ của Phó Văn Đoạt. Anh suy nghĩ cực anh, vài vòng liền nghĩ ra một ít ý tưởng, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, một âm thanh quen thuộc khó nghe từ nơi xa vang lên ---------

"Nga, hôm nay ngài ăn khách lén qua sông sao ?"

"Tim khách lén qua sông, nhắm rượu rất ngon."

"Gan khách lén qua sông, thái xào không dầu mỡ."

"Đùi khách lén qua sông, cắn trực tiếp giúp khỏe mạnh."

"Nga ! Ngài Schrodinger tôn kính của ta, hôm nay ngài ăn khách lén qua sông sao ?"



Nghe thấy tiếng hát, Lý Diệu khiếp sợ tại chỗ. Cô nắm chặt vũ khí, chỉ thấy một bóng dáng màu đen từ nơi xa chậm rãi đến gần. Đây là một lão nhân lùn lùn lại gầy dơ, ông ta ăn mặc xám phục rách tung tóe, trên mặt trên người đều là vết bẩn, giống như đã nhiều năm chưa tắm. Ông ta đi đến giữa hoa viên đặt mông ngồi xuống, từ trong lồng ngực dơ bẩn móc ra một chén đồ ăn đen như mực.

Giây tiếp theo, một mùi hương tanh tưởi quen thuộc ập vào mặt, nhưng người chơi đã chuẩn bị tinh thần trước.

Lão nhân lôi thôi nhìn đến phản ứng của mọi người, thất vọng phun nước miếng, ông ta rất nhanh đưa cái mũi ngửi ngửi, ngửi thấy được một tia mùi hương mỹ vị : "Woa, xem ta ngửi thấy mùi gì đây ? Khách lén qua sông, là hai khách lén qua sông ! Thức ăn cho mèo mỹ vị đây, muốn có được nó sao ? Một khách lén qua sông đổi một chén thức ăn, vụ mua bán này cực kì có lời !"

Triệu Hiểu Phỉ có chút do dự, cô nhìn như tùy ý mà quét qua đám người Đường Mạch một cái. Có thể tiến vào trò chơi này, Triệu Hiểu Phỉ ít nhất cũng đã thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, không lại là một kẻ ngốc. Cô quan sát hẳn Đường Mạch không phải là khách lén qua sông, Phó Văn Đoạt cũng không giống. Như vậy có khả năng nhất chỉ còn Lý Diệu và anh chàng Grea không thể hiểu được kia.

Đem Grea đi đổi thức ăn, Triệu Hiểu Phỉ hai tay hai chân tán thành. Người này có chút khác người, hơn nữa tựa như có bí mật, một đồng đội như vậy trong đội ngũ, rất có thể là phản đồ.

Nhưng bọn họ không có khả năng làm như vậy.

Triệu Hiểu Phỉ nắm chặt hộp màu tím, tùy thời chuẩn bị công kích. Nhưng mà làm cô không nghĩ đến chính là, Lý Diệu đột nhiên nói : "Con mèo của Schrodinger thật sự thích ăn thức ăn cho mèo của ngươi sao ?"

Lão nhân phảng phất như bị người ta đạp trúng cái chân đau, từ trên mặt đất nhảy lên : "Người cái loại con người vô sỉ thì biết cái gì ! con mèo của ngài Schrodinger chỉ ăn thức ăn cho mèo của ta, nó cực kì thích ăn!"

Lý Diệu : "chén thức ăn cho mèo lúc trước ngươi đưa, nó không có ăn."

Lão nhân lập tức quát: "Không có khả năng!"

Lý Diệu nhìn phản ứng của ông ta, biết ông ta không nói dối. con mèo của Schrodinger thật sự thích ăn chén phân cho mèo kia. Một khi đã như vậy ......

"Con mèo của Schrodinger khẳng định ở trong tòa lâu đài này, hắn không hợp đàn, rất thích sạch sẽ, trên lý luận rất thích ăn phân .... Ăn chén thức ăn cho mèo kia. Nhưng hắn cố tình không ăn. Chỉ có một loại khả năng." Ánh mắt Lý Diệu đảo qua trên người mỗi người ở đây, cuối cùng, tầm mắt của cô dừng lại, cố định ở trên người kia : "Ai nói rằng con mèo của Schrodinger nhất định phải là một con mèo ? Hắn không ăn chén thức ăn cho mèo kia, bởi vì hắn không có cơ hội để ăn, hắn vẫn luôn đi bên cạnh chúng ta ...."

"Đúng không, Grea tiên sinh ?"

Ánh sáng chói lọi chiếu xuống, nam nhân ăn mặc một thân lễ phục đỏ thẩm cúi đầu đùa với mèo đen nhỏ trong lồng ngực. Đột nhiên bị nhiều người như vậy nhìn chăm chú, Grea hơi kinh ngạc nhìn về phía mọi người, tựa hồ như không thể tưởng tượng được. Nhìn biểu tình chắc chắn của Lý Diệu, Grea chớp chớp mắt : "Tôi ? Con mèo của Schrodinger ? my lady, em cảm thấy .... Tôi là con mèo của Schrodinger ?" hắn cười một tiếng, hỏi : "vị nữ sĩ tôn kính, tôi có thể hỏi tại sao em lại phán đoán như thế không ? Nếu tôi là con mèo, vậy vì sao anh ta, anh ta, cô ấy không phải là mèo ?"

Grea lần lượt chỉ qua Đường Mạch, Phó Văn Đoạt và Triệu Hiểu Phỉ

Lý Diệu đương nhiên không có khả năng nói rằng cô quen biết Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, cho nên biết rằng họ tuyệt đối không phải là mèo. Còn không cho rằng Triệu Hiểu Phỉ là mèo vì ......

Lý Diệu mặt không đổi sắc : "Trực giác phụ nữ."

"Cho nên đối với em, tôi rất giống một con mèo ?" Grea nhướng mày, gật gật đầu cân nhắc nửa ngày. Hắn tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì đó, cầm móng vuốt của tiểu miêu trong lồng ngực lên, bắt chước mèo chiêu tài, nhẹ nhàng cào không khí một chút, phát ra một âm thanh mềm mại : "giống như thế này -------"

"Meow~~~?"   =))))))))))

Không khí trong nháy mắt ngưng đọng lại.

Phản ứng như vậy, không cần Hắc tháp chứng minh Lý Diệu cũng phát hiện mình tựa hồ đoán sai. "Sao có thể ?! có thể ăn thức ăn cho mèo, trên lý thuyết khẳng định chính là vật sống, có sinh mệnh. Trong lâu đài này chỉ có mấy con người chúng ta và mấy trăm con mèo kia, mấy trăm con mèo kia căn bản không ăn thức ăn cho mèo, bởi vì bọn nó đều không phải con mèo của Schrodinger, con mèo bình thường đều sẽ không ăn thức ăn cho mèo đó. Vậy chỉ có thể là một trong chúng ta......"

Lý Diệu quay đầu, nhìn về phía Triệu Hiểu Phỉ.

Triệu Hiểu Phỉ đỏ mắt : "Cô có bệnh à, tôi sao có thể là mèo, tôi là con người."

Tiếng cười nghẹn ngào khó nghe vang lên : "Ha ha ha ha, ta nghe được cái gì vậy, các ngươi cư nhiên nói hắn là con mèo của Schrodinger ? Con mèo của Schrodinger chân chính sao có thể là như thế này. Đây thật là câu chuyện cười hay nhất Vương quốc Dưới Lòng Đất, ta đem nó bán cho tiểu bát quái Peter Pan, khẳng định có thể được trả một Đồng Vàng Của Quốc Vương ! Tên ta đều nghĩ xong rồi, gọi là quái ...." Lão nhân bỗng nhiên ngậm miệng, chớp chớp mắt : "Ta không nói là được rồi. Vâng theo quy tắc của Hắc tháp, cho nên .... Hắc hắc, các ngươi hiện tại muốn mua thức ăn cho mèo của ta sao ?"