Địa Cầu Online

Chương 106-1: Ver 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dị năng: Cực khoái luôn tới rất nhanh. 

Người sở hữu: Triệu Khắc Vĩ ( Khách lén qua sông)

Loại hình: Nguyên tử hình

Công năng: Khôi phục trạng thái vật lý của tất cả các vật thể trong một khu vực nhất định về lại thời điểm một phút trước.

Cấp bậc: Cấp 3

Hạn chế: Không gian dành cho gia tăng thể lực là 0 (vì dị năng này quá nghịch thiên nên hạn chế của nó cũng giống như dị năng siêu trí tư duy của Trần San San, không thể gia tăng sức mạnh vật lý). Từ lúc bắt đầu sử dụng, cần thiết phải trải qua đủ thời lượng 60 giây vật chất biến hóa, thì mới có thể sử dụng dị năng quay ngược thời gian. Khi sử dụng dị năng này, tất cả các vật thể sống trong phạm vi chịu tác động của dị năng đều sẽ cảm nhận được nhu cầu sinh lý mãnh liệt. Mỗi ngày nhiều nhất có thể sử dụng sáu lần, khôi phục trạng thái vật lý của vật thể đồng thời sẽ tiêu hao tuổi thọ tế bào tương ứng của người sử dụng, khôi phục càng nhiều đối tượng, tiêu hao càng nhiều tuổi thọ tế bào.

Ghi chú: Cực khoái luôn tới rất nhanh, cho nên muốn nếm thử nhiều lần.

Bản hướng dẫn sử dụng dành cho Đường Mạch: Mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể sử dụng một lần, tiêu hao gấp đôi tuổi thọ tế bào. Có 5% khả năng không thể khôi phục trạng thái vật lý của vật thể sống. Đối với Đường Mạch mà nói, một phút đồng hồ cực khoái…… Từ từ, cơn cực khoái của Đường Mạch có thể kéo dài tới một phút đồng hồ? Hời quá rồi nha!

Đường Mạch mặt không cảm xúc khép lại Sổ dị năng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh, hai người đều đang nghiêm túc nhìn hắn.

Ba người ngồi xổm bên cạnh người đàn ông cầm đao. Đường Mạch ném Sổ dị năng vào trong không khí, trước tiên hắn tóm tắt đơn giản rõ ràng toàn bộ sự tình khi dòng thời gian bị lặp lại về một phút đồng hồ trước, tiếp theo cúi đầu nói: “Dị năng của người này quả thật rất giống với dị năng quay ngược thời gian, nhưng nói một cách chính xác, dị năng của anh ta là khôi phục lại trạng thái vật lý của vật thể.”

Phó Văn Đoạt sớm đã biết dị năng của Đường Mạch là thu thập dị năng của người khác. Bởi vì nghĩ Phó Văn Thanh sau này chính là đồng đội của mình, cho nên hai ngày nay Đường Mạch cũng đã nói thật cho cậu nhóc biết về dị năng của bản thân hắn. Cho nên nghe được Đường Mạch giới thiệu về dị năng của người đàn ông này, Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh đều không hề cảm thấy kinh ngạc.

Phó Văn Thanh suy nghĩ trong chốc lát, đại khái cũng đã hiểu được vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cậu nhóc cân nhắc nói: “Khôi phục trạng thái vật lý của vật thể? Cái này từ một ý nghĩa nào đó mà nói, cũng có thể gọi là quay ngược thời gian. Nhưng nếu nói một cách chính xác, dòng thời gian thực chất vẫn chảy bình thường, chỉ có đối tượng được khôi phục sẽ biến trở về trạng thái ban đầu. Còn đối với những người bị quay ngược thời gian, bọn họ quả thật là cảm thấy thời gian đang chảy ngược.” Dừng một chút, Phó Văn Thanh hỏi: “Anh ta có thể khôi phục lại trạng thái vật lý của vật chất bao lâu ạ?”

Đường Mạch: “Một phút đồng hồ.”

Phó Văn Thanh cả kinh nói: “Chỉ một phút thôi sao?” Sau một lúc lâu, cậu nhóc tự mình lẩm bẩm: “Mà quả thật cũng chỉ mới qua đi một phút đồng hồ……”

Đúng vậy, kể từ khi bốn người này chuẩn bị đánh lén, cho đến khi Đường Mạch giết chết Triệu Khắc Vĩ, từ đầu tới cuối chỉ có một phút đồng hồ.

Chỉ đơn thuần nhìn vào công năng của dị năng Cực khoái…… dị năng quay ngược thời gian này, liền sẽ thấy nó cực kỳ nghịch thiên. Nếu nó có thể quay ngược thời gian vô số lần, hoặc trong thời gian rất dài, dị năng này liền quá mức bug rồi. Cho nên nó có rất nhiều hạn chế. Hạn chế thứ nhất là về mặt thời gian. Bắt buộc phải đợi hết 60 giây, nếu không trước đó không thể quay ngược thời gian. Tiếp theo chính là hạn chế về phạm vi sử dụng.

Đường Mạch đi ra bên ngoài trạm xăng, nhìn một chút diện tích của ngã tư này, lại tính một chút khoảng cách từ ki – ốt bán sách báo đến trạm xăng, đại khái tính ra một phạm vi khu vực có khả năng nhất. Sổ dị năng không giải thích kĩ càng phạm vi của dị năng là khoảng bao nhiêu, nhưng từ tình huống trước mắt mà xem xét, ước chừng khoảng 100m2.

Sau khi đưa ra được kết luận, Đường Mạch trở lại trạm xăng dầu. Vừa ngẩng đầu, hắn phát hiện Phó Văn Thanh vẫn đang dùng ánh mắt tò mò chờ mong nhìn mình.

Đường Mạch hơi hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ tới vừa rồi mình như nói rất nhiều, nhưng thật ra lại cũng chưa nói rõ hết thảy mọi chuyện. Hắn giương mắt nhìn về phía Phó Văn Đoạt, chỉ thấy Phó Văn Đoạt đang đứng bên cạnh cửa kính của trạm xăng dầu. Nước mưa táp vào cửa, đối phương cứ lẳng lặng mà đứng ở đó, mỉm cười nhìn hắn.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung. 

…… Hiển nhiên, Phó Văn Đoạt cũng đang đợi Đường Mạch cho mình một lời giải thích.

Sau một lúc lâu, Đường Mạch bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, cười nói: “Thật ra, tất cả mọi chuyện nói phức tạp cũng không phức tạp, nói đơn giản…… Cũng vẫn là rất đơn giản. Đầu tiên, thời điểm vừa rồi khi tôi đi sang bên kia đường tìm kiếm đồ ăn, bọn họ hẳn đã sớm mai phục ở nơi đó, chờ đợi thời cơ lao lên động thủ. Vừa rồi là cơ hội tốt, ba người chúng ta tách ra. Tôi lại một mình đơn độc đi tới một nơi cách khá xa. Cho dù hai người các anh có phát hiện ra dị thường muốn chạy đến chi viện, cũng cần một khoảng thời gian nhất định mới qua đó được.”

Nếu không phải do Đường Mạch có được rất nhiều dị năng, luôn là có thể ứng phó kịp thời, hắn hẳn đã chết từ lâu rồi.

Phó Văn Thanh gật gật đầu: “Vừa rồi anh họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía anh, cũng phải mất thời gian 10 giây.”

Trước Địa cầu online, mười giây đối với nhân loại mà nói nhiều nhất chỉ có thể chạy được 100m, làm vài lần gập bụng, hít đất vài cái. Nhưng sau địa cầu online, chỉ mười giây, đã đủ để giết chết một người chơi lợi hại.

Phó Văn Đoạt: “Anh ta tổng cộng đã quay ngược mấy lần thời gian?”

Đường Mạch suy tư nói: “Anh ta một ngày nhiều nhất chỉ có thể quay ngược sáu lần thời gian. Tôi cũng không xác định được đối phương tổng cộng đã quay ngược thời gian bao nhiêu lần, nhưng phỏng chừng ít nhất cũng phải bốn lần. Đồng bạn của anh ta đã biết được hai dị năng của tôi” Đường Mạch chỉ vào một khối thi thể nằm cách đó không xa, “Gã né tránh được dị năng lửa và dị năng bắn súng, hiển nhiên là đã sớm có phòng bị. Tôi nếu đã có thể tự lưu lại manh mối cho chính mình, vậy hẳn là cũng cần đến hai lần thử nghiệm.”

Đây là điều mà Phó Văn Thanh vẫn luôn muốn biết, cậu nhóc lập tức hỏi: “Manh mối gì vậy ạ?”

Khóe môi Đường Mạch khẽ nhếch lên, trước tiên là ậm ừ như không muốn nói. Nhìn thấy bộ dáng tò mò của Phó Văn Thanh, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, với tính cách thông minh hiếu học như vậy, Phó Văn Thanh chắc không thích ăn chocolate đâu nhỉ? Vậy không chia chocolate cho nhóc ấy cũng không sao ha.

Lắc lắc đầu, Đường Mạch đem ý niệm kỳ quái này ép xuống đáy lòng.

Vấn đề lại quay trở về vạch xuất phát. Đường Mạch rốt cuộc đã làm thế nào mà lại biết được thời gian có khả năng đã bị quay ngược, có người mai phục đánh lén ở gần đó?

“Chuyện này nói đến cũng là một cái trùng hợp, nó chưa chắc sẽ có hiệu quả. Nhưng thực không khéo, nó thật sự lại đã thành công. Nếu dị năng của người kia không phải là khôi phục trạng thái vật lý của vật thể, mà thật sự là quay ngược thời gian, anh nghĩ anh có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện ra bọn họ đang mai phục ở đó.” dừng một chút, Đường Mạch giải thích nói: “Chính là bởi vì kệ sách bị thiêu cháy kia.”

Phó Văn Thanh sửng sốt: “Kệ sách?”

Năm phút trước, Đường Mạch ôm một đống đồ ăn vặt đi đến trước ki – ốt bán sách báo. Lúc ấy hắn cũng vẫn chưa phát hiện có người mai phục ở đằng sau nhà trệt. Hắn vừa xoay người liền thấy được một kệ sách bị thiêu cháy ở đằng sau ki – ốt bán sách báo.

Kệ sách này bị đốt đến cháy đen thui, toàn bộ giá kim loại đều bị biến dạng. Hiện tại có chút mưa nhỏ, một kệ sách cháy đen lại đột ngột xuất hiện ở phía sau ki – ốt bán sách báo, nhìn kiểu gì cũng sẽ khiến người khác cảm thấy quỷ dị. Nhưng điều này cũng không phải không có khả năng.

“Có lẽ sau địa cầu online, có người đã đốt cháy kệ sách này, rồi đem nó đặt ở đó.” Đường Mạch thấp giọng nói, “Nhưng là, trên mặt đất ở bên cạnh kệ sách, còn có một cuốn tạp chí. Một cuốn tạp chí……hoàn toàn nguyên vẹn.”

Đường Mạch không biết ở lần quay ngược thời gian thứ mấy, chính mình đã phát hiện ra cuốn tạp chí kia, hơn nữa còn nghĩ tới một cách: thiêu hủy kệ sách, rồi lại đặt một cuốn tạp chí ở ngay bên cạnh nó.

“Kệ sách kia là bị Que Diêm Lớn của anh đốt cháy. Đạo cụ này chịu tác dụng của luật nhân quả không thể nghịch chuyển được —— chỉ cần vật thể bị dính lửa từ que diêm, liền sẽ bị thiêu cháy đến chết. Cho nên dị năng của tên Khách lén qua sông kia không thể khôi phục được trạng thái vật lí ban đầu của kệ sách này. Cho dù anh ta sử dụng dị năng, kệ sách này cũng đã bị đốt trụi, kết quả không thể nghịch chuyển. Hơn nữa còn có cuốn tạp chí kia.”

Trên mặt đất bên cạnh kệ sách xuất hiện một cuốn tạp chí cũ nát. Đây chỉ là một cuốn tạp chí thời trang bình thường, nhìn qua không hề có bất kì điểm nào đặc biêt. Nhưng trên mặt ngoài tạp chí, lại là hình một nữ diễn viên nổi tiếng đang cầm một cây dù nhỏ viền ren trắng, ngồi trên ghế tạo dáng trước máy ảnh.

Kệ sách đã bị thiêu hủy, trên mặt đất lại xuất hiện duy nhất một cuốn tạp chí như vậy.

Đường Mạch nói: “……Anh cũng không dám xác định rốt cuộc có phải là có vấn đề hay không, có lẽ hết thảy đều chỉ là trùng hợp. Một kệ sách bị đốt cháy, bên cạnh còn có một cuốn tạp chí. Nhưng anh có một loại cảm giác, đây cũng không phải trùng hợp, chuyện này thật ra rất phù hợp với quy luật tư duy của anh. Kệ sách này là tự tay anh đốt cháy, cuốn tạp chí kia cũng là anh cố ý đặt ở bên cạnh. Vị trí đứng của anh lúc bấy giờ là ở phía Tây Nam ngã tư đường, ở trạm xăng dầu chắc chắn không có ai cả, ngoại trừ nơi này, chỉ còn nhà hàng ở phía Tây Bắc và nhà trệt ở phía Đông Nam. Nếu có người mai phục, vậy chỉ có khả năng mai phục ở hai nơi này.”

“Cho nên, tôi đi kiểm tra nhà hàng ăn. Cậu đi kiểm tra gian nhà trệt.” Một giọng nam trầm thấp bỗng nhiên vang lên.

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt, hắn cười khổ nói: “Tôi không được may mắn cho lắm, bọn họ đều trốn phía sau nhà trệt.”

Sau khi nghe Đường Mạch giải thích xong, Phó Văn Thanh cẩn thận suy tư trong chốc lát, sau đó liền hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng cậu nhóc vẫn còn chút thắc mắc: “Anh Đường Mạch, tại sao anh lại phải đặt cuốn tạp chí kia đặt ở bên cạnh kệ sách ạ?”

“Cuốn tạp chí kia?”

Phó Văn Thanh: “Đúng vậy, chính là nó. Quả thật trong một ngày mưa như thế này, nhìn thấy một kệ sách bị đốt cháy rụi, bên cạnh lại xuất hiện một cuốn tạp chí còn nguyên vẹn sẽ tương đối kỳ quái. Nhưng chuyện này cũng không phải không có khả năng.”

Điểm này Đường Mạch đã quên nói. Phó Văn Thanh có lẽ không biết chuyện này, nhưng Phó Văn Đoạt chắc chắn sẽ hiểu rõ, cho nên hắn liền không giải thích. Nghe được lời này, Đường Mạch đang chuẩn bị phân tích nguyên nhân, Phó Văn Đoạt lại đột nhiên thấp giọng nói: “Quan trọng không phải là cuốn tạp chí kia.”

“Vậy thì là cái gì ạ?”

Phó Văn Đoạt ý vị thâm trường nhìn Đường Mạch: “Là cây dù nhỏ xuất hiện ở trang bìa của cuốn tạp chí. Tuy rằng hình dạng cũng không hoàn toàn giống nhau, cũng không cần niệm chú ngữ……” Dừng một chút, khóe miệng Phó Văn Đoạt hơi nhếch lên: “Nhưng chung quy nó vẫn là một cây dù nhỏ.”

Phó Văn Thanh: “Gì cơ ạ?!”

Đường Mạch: “……”

…… Hiện tại đổi đồng đội còn kịp không!!!

Cây dù nhỏ của Bà ngoại Sói là đạo cụ Đường Mạch đạt được trong trò chơi đánh chuột đất, nhìn thấy cây dù kia, hắn sẽ tự nhiên mà liên tưởng tới trò chơi kia, sau đó cũng sẽ lại nghĩ tới chuột đất lông vàng có thể điều khiển thời gian không gian. Đương nhiên, hết thảy cũng chỉ là phỏng đoán của hắn. Hắn không có khả năng ngay từ đầu đã đoán được sẽ tồn tại loại dị năng quay ngược thời gian, cũng không thể xác định được có người mai phục ở nơi này hay không. Hắn chỉ là làm tốt hết thảy chuẩn bị, cẩn thận mà dùng trứng gà tây liên hệ với Phó Văn Đoạt, hai người phân công nhau tìm kiếm kẻ địch có khả năng ẩn nấp ở quanh đây.

Cho dù là thiêu hủy kệ sách, đặt tạp chí ở bên cạnh, hay phát hiện dị thường, thì đều sẽ lập tức quyết định tra tìm manh mối. Đây đều là những chuyện mà Đường Mạch sẽ làm. Hắn biết bản thân hắn sẽ làm những gì, cho nên hắn tự lưu lại manh mối cho mình, và cũng biết những manh mối này là do chính mình lưu lại.

Ngoài trạm xăng mưa dần tạnh, giải quyết xong sự kiện đánh lén lần này, ba người bắt đầu kiểm tra thi thể bốn người chơi kia.

Trên người bọn họ không mang theo bất kì đạo cụ dư thừa nào, Đường Mạch tìm được một tờ giấy trắng kì quái trong túi quần của gã cầm đầu. Hắn nhìn chữ ở mặt trên, nhíu mày: “Bánh mì……?” Đường Mạch niệm mấy lần hai chữ này trong miệng.

Hắn đem tờ giấy này đưa cho Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh.

Hai người kiểm tra một lần, xác định nó thật sự chỉ là một tờ giấy bình thường, mặt trên đơn giản viết hai chữ “Bánh mì”.

Ngoại trừ tờ giấy kỳ quái này, Đường Mạch cũng không phát hiện ra đồ vật đặc biệt gì khác. Hắn đi đến bên cạnh người đàn ông cầm đao. Người này hình như tên là lão Lục, lúc trước Đường Mạch giao thủ với gã tương đối nhiều. Đường Mạch tìm kiếm trong túi đựng của đối phương, vừa mới lục tìm một chút, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng kinh hô của Phó Văn Thanh: “A, đây là cái gì?!”

Đường Mạch quay đầu.

Phó Văn Thanh ngồi xổm bên cạnh thi thể gã cầm đầu, cậu nhóc lật ngược thi thể lại. Phó Văn Thanh trợn to hai mắt, chỉ vào sau cổ gã ta. Đường Mạch lập tức đi qua, cúi đầu liền thấy được: “……x?”

Chỉ thấy sau phía sau cổ gã ta khắc một dấu “x” đỏ tươi.

Trong lòng Đường Mạch chấn động: “Kiểm tra những thi thể còn lại đi, trên người bọn họ có lẽ cũng sẽ có loại dấu hiệu tương tự.”

Ba người lập tức cởi quần áo của ba thi thể còn lại. Quả nhiên, trên bụng, phía sau lưng và trên đùi của ba người này đều khắc một ấn ký chữ “X” màu đỏ. Đây là dấu vết bị người dùng đao sống sờ sờ mà cắt ra, máu tươi sớm đã ngưng kết thành sẹo, hai vết sẹo đan vào nhau hiện trên da người, trông cực kỳ giống chữ 叉 được viết to ra.

chapter content



Sắc mặt Đường Mạch nghiêm trọng nhìn ấn ký chữ “X” trên thi thể bốn người, trong lòng dần dâng lên một dự cảm bất thường. “Bốn người này mai phục sẵn ở đây hòng đánh lén chúng ta, bọn họ đơn thuần chỉ là muốn mai phục người chơi qua đường, hay là trực tiếp nhằm vào chúng ta. Chữ X này, có phải có chỗ nào đó đặc biệt hay không ……”

“Không phải chữ X.”

Đường Mạch ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Văn Đoạt.

Phó Văn Đoạt nhìn ấn ký sau cổ gã cầm đầu, ánh mắt bỗng chốc trở nên cực kỳ lạnh lẽo. Phó Văn Đoạt vươn tay, ấn lên dấu hiệu này, theo vết sẹo phác hoạ lại. Thời điểm hắn vẽ lại vết sẹo kia, trình tự khác với người bình thường khi viết chữ “X”, trước tiên hắn vẽ ra một số “7” dọc theo vết sẹo dài nhất, sau đó lại ở giữa số “7” này vẽ ra một đường nằm ngang ngắn.

Đường Mạch nhìn thứ đối phương vẽ ra trên mặt đất, cả kinh nói: “Là số 7?!”

Không phải chữ “X”, mà là số 7 có gạch ngang ở giữa!

Phó Văn Đoạt nheo lại hai mắt.

Đường Mạch trong nháy mắt liền nghĩ tới một cái tên. Nhưng ngay khi hắn còn chưa kịp nói ra cái tên đó, thì đã nghe thấy Phó Văn Đoạt lạnh lùng nói: “…… Thiên Tuyển.”