Dị Thế Lưu Đày

Chương 171: Giới hạn cuối là cái gì?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

chapter content



“Quãng thời gian còn lại của cậu chính là sự trừng phạt cho việc cậu và tư tế của cậu đã trộm đi đá Thần Huyết.”Lạp Mông trả lời cực kỳ khẳng định, Ngu Vu nghe vậy liền lầm bầm: “Không có khả năng.”

“Có khi nào là…” Đá Thần Huyết? Hải Sâm dùng mắt hỏi Ngu Vu.

Ngu Vu biết Hải Sâm đang hỏi đến cái gì, y cũng rất hoài nghi, chẳng lẽ cậu tư tế nhỏ biết cách sử dụng đá Thần Huyết? Nhưng cho dù cậu ta biết, cũng không có khả năng khiến Nguyên Chiến khôi phục trở lại, chỉ cần cội nguồn sức mạnh bị phá hủy, thì cho dù biết cách sử dụng đá Thần Huyết đi chăng nữa, cho dù đá Thần Huyết có tương thích với năng lực của thủ lĩnh cậu ta đi chăng nữa, không thể khôi phục là không thể khôi phục.

“Không phải do thứ đó.” Ngu Vu chắc chắn nói: “Ngay cả cây Phản Hồn cũng không thể chữa trị khi cội nguồn sức mạnh bị phá hủy hoàn toàn. Hơn nữa, thuộc tính thứ đó không tương thích với năng lực của thủ lĩnh bọn họ, cho dù cậu ta có biết cách thì cũng không thể sử dụng.”

“Nhưng sự thật là thủ lĩnh Cửu Nguyên chẳng những khôi phục hoàn toàn, mà năng lực còn không hề bị ảnh hưởng, đã thế lại thăng cấp.”

Ngu Vu thấp giọng kêu lên lần nữa: “Chuyện này không có khả năng!”

“Ta cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng bọn họ đã làm ra chuyện không có khả năng ấy.” Vẻ mặt của Hải Sâm đầy hoang mang rối rắm, lẫn trong đó còn là vẻ không thể tin được.

“Còn chuyện gì nữa?” Ngu Vu ngẩng đầu.

Lạp Mông nhanh chóng trả lời: “Cửu Nguyên đột nhiên xuất hiện mười hai chiến sĩ thần huyết, chỉ trong một lần!”

“Cái gì?!”

Lạp Mông gật đầu, rất khẳng định.

“Cậu thật sự xác định bọn họ lập tức nhiều ra thêm mười hai chiến sĩ thần huyết?” Sắc mặt Ngu Vu trở nên nghiêm nghị.

Lạp Mông lại gật đầu.

“Có biết nguyên nhân không?”

Lạp Mông đáp: “Không biết nguyên nhân, nhưng theo như cách nói của người Cửu Nguyên thì, sự xuất hiện của mười hai chiến sĩ thần huyết này rất có thể có liên quan đến tư tế của bọn họ.”

“Bao gồm cả việc thủ lĩnh bọn họ khôi phục lại và thăng cấp?” Ngu Vu truy vấn.

“Cái này thì không rõ lắm.” Ngay cả Lạp Mông cũng không biết chuyện Nguyên Chiến suýt chút nữa thì bị Đại Vu nhà mình phế bỏ năng lực.

“Nếu hết thảy chuyện này thật sự có liên quan đến cậu tư tế nhỏ kia…” Hải Sâm còn chưa nói hết lời, thì Ngu Vu đã hiểu rõ ý ông.

“Ta muốn gặp tư tế nhỏ kia lần nữa.”

“Không được.” Hải Sâm lập tức phủ quyết.

Ngu Vu vung cái đuôi dài, trực tiếp bỏ của bơi lấy người.

Hải Sâm đau đầu xoa xoa trán, Lạp Mông đồng cảm nhìn thủ lĩnh.

“Lạp Mông, nếu thủ lĩnh và tư tế bọn họ không ngăn cản, thì các cậu cố gắng qua lại nhiều hơn với con dân Cửu Nguyên, mùa đông đã bắt đầu, bọn họ nhiều người như vậy có lẽ sẽ không đủ thức ăn, trước khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, các cậu đưa cho họ một mẻ cá.” Nếu không thể giết, vậy chỉ có thể hòa thuận sống chung, nếu cậu tư tế nhỏ là người thông minh, vậy sẽ không trở mặt với bọn họ dễ dàng như thế.

“Vâng.”

Lạp Mông rời đi, Hải Sâm hãy còn đang bàng hoàng.

Ông biết thương thế của Nguyên Chiến, bị như vậy, có thể sống được đã là kỳ tích, huống chi người nọ chẳng những còn sống, mà năng lực vẫn có thể sử dụng, không chỉ vậy, lại còn thăng một cấp, bấy nhiêu đó đã đủ để ông không cách nào lý giải nổi, nay, bộ lạc đối phương lại còn xuất hiện một lúc mười hai chiến sĩ thần huyết, sao có thể?!

Ông có vốn hiểu biết về nhân loại, thân thể nhân loại khác với tộc Người Cá, tộc Người Cá từ nhỏ đã có năng lực điều khiển nước, nhưng nhân loại muốn trở thành chiến sĩ thần huyết thì phải chịu rất nhiều điều kiện hạn chế, trước kia ông sống ở gần bờ biển, một bộ lạc nhân loại có thể có ba, bốn tên chiến sĩ thần huyết đã là chuyện cực kỳ hiếm thấy và ghê gớm rồi.

Mà những bộ lạc cường đại như Tam Thành, tư tế của thần điện bọn họ hình như có biện pháp nhận biết nồng độ huyết mạch của thần trong các tộc nhân, bọn họ sẽ tập trung những đứa trẻ có dòng máu thần huyết đậm lại rồi huấn luyện riêng, để sau này có thêm nhiều chiến sĩ thần huyết, tuy những đứa trẻ được chọn ra vẫn có tỉ lệ thức tỉnh năng lực như cũ – trong mười chưa chắc có một, nhưng so với những bộ lạc cường đại khác thì đã tốt hơn rất nhiều.

Hơn nữa, hình như Tam Thành còn có phương pháp huấn luyện dành cho chiến sĩ thần huyết, điều này giúp bọn họ duy trì được số lượng chiến sĩ thần huyết cấp cao nhất định. Nhưng cho dù là vậy, chiến sĩ bình thường cũng chiếm đa số, chiến sĩ thần huyết vẫn rất ít.

Chẳng lẽ tư tế nhỏ Cửu Nguyên cũng có bản lĩnh giống tư tế Tam Thành, có thể chọn ra được những người có dòng máu thần huyết đậm?

Nhưng thức tỉnh một lúc mười hai người, mà số người của bọn họ chỉ có hơn ba trăm, tỉ lệ quá cao rồi!

Giờ phút này Hải Sâm còn chưa hết giật mình vì Cửu Nguyên thức tỉnh một lúc mười hai chiến sĩ thần huyết, nhưng ông không biết, đây chỉ mới là bắt đầu, điều khiến ông phải giật mình hơn nữa còn ở phía sau.



Màn đêm dần buông xuống, yên lặng như tờ.

Nguyên Chiến vẫn chưa ngủ, hắn đang luyện tập hai loại năng lực của mình trên bãi đất trống trong rừng, Mặc đang bận rộn kích phát nhóm chiến sĩ thần huyết tương lai thứ hai, hắn cũng không muốn một mình đi ngủ sớm như vậy.

“Thật sự khôi phục à.” Ngu Vu bơi từ đường sông vào nội thành Cửu Nguyên, tìm được người y muốn tìm nhất. Tuy Hải Sâm hạ lệnh không cho y rời khỏi hồ Thanh Uyên, nhưng trừ phi chính y chịu tuân theo, thì không ai có thể ngăn được y, bao gồm cả Hải Sâm.

Bóng dáng Nguyên Chiến đột nhiên biến mất.

Mặt đất dưới chân Ngu Vu sụp xuống, nhưng y không rơi xuống hố, mà hai chân lơ lửng bên trên, vẻ mặt cười cợt đầy trào phúng: “Cậu chui ra đi, đừng tưởng cậu lên tới cấp sáu là có thể đánh lại ta, ta nói rồi, cậu còn kém ta xa lắm.”

Vừa dứt lời, liền có mấy chục mũi tên đất bắn về phía Ngu Vu, nhưng chưa tới trước mặt Ngu Vu thì đã hóa thành bột phấn.

Nguyên Chiến xuất hiện sau lưng Ngu Vu, trầm giọng hỏi: “Mày tới đây làm gì? Lại tính phế tao lần nữa à?”

Ngu Vu chậm rãi xoay người, vừa cẩn thận đánh giá Nguyên Chiến, vừa thuận miệng hỏi: “Nói cho ta biết, làm sao mà cậu khôi phục được?”

Nguyên Chiến sẽ nói ư? Đương nhiên không rồi. Đã biết đối phương là thứ sài lang hổ báo tham lam, thì sao hắn lại đi kể cho đối phương biết trong nhà mình có bảo bối gì?

Ngu Vu thấy Nguyên Chiến không trả lời, y cũng không để tâm, chỉ nghiêng đầu nhìn Nguyên Chiến hồi lâu.

“Cậu dùng đá Thần Huyết?”

Đá Thần Huyết gì? Lời ra tới miệng lại đổi thành: “Sao mày biết?”

Đoán. “Cậu biết cách sử dụng đá Thần Huyết chính xác?”

Không biết. “Mày biết?”

Ngu Vu nhìn chằm chằm chỗ ấn đường của Nguyên Chiến, bỗng nhiên cười ha hả: “Nếu cậu thật sự dùng viên đá Thần Huyết đó, ta chỉ có thể nói với cậu là, cậu đang tự sát đấy. Năng lực của cậu là hệ thổ, viên đá Thần Huyết kia lại mang thuộc tính thần huyết mạnh nhất – hệ hỏa, chiến sĩ thần huyết hệ thổ đúng là có thể hấp thu tinh thạch có năng lượng thuộc tính hỏa, nhưng đá Thần Huyết không giống vậy, thuộc tính bất đồng thì chính là bất đồng, cho dù nhất thời có hiệu quả, cũng sẽ chỉ khiến cậu đi đến kết cục tồi tệ hơn thôi.”

Nguyên Chiến đoán, đá Thần Huyết mà con cá lớn này nói tới rất có thể là viên tinh thạch có cái chấm đỏ ở giữa kia, còn về phía thuộc tính gì đó mà y nói, hắn không hiểu, hắn chỉ biết thân thể hắn khao khát viên tinh thạch đó, muốn ăn nó, cho nên hắn liền thuận theo mà ăn luôn.

“Đừng nói là cậu trực tiếp nuốt đá Thần Huyết nha? Nếu thật sự như vậy…” Ngu Vu cười càng bất lương: “Vốn dĩ muốn giết cậu cho rồi, nhưng bây giờ ta thay đổi chủ ý, lâu lắm rồi ta chưa gặp được sinh vật có trí tuệ nào ngu tới mức dám trực tiếp nuốt đá Thần Huyết vào bụng, có biết lần cuối cùng mà ta thấy thì tên ngu ngốc đó có kết cục thê thảm cỡ nào không? Chậc chậc!”

Nguyên Chiến mím chặt môi. Hắn không kêu thủ vệ tới, bởi vì có kêu cũng vô dụng, ngược lại còn tăng thêm thương vong.

“Thủ lĩnh Cửu Nguyên, ta rất chờ mong tương lai của cậu, hy vọng cậu có thể sống lâu hơn tên ngu ngốc kia một chút, khi đó cậu sẽ biết cái chết là điều nhân từ nhất đối với cậu, mà quãng thời gian còn lại của cậu chính là sự trừng phạt cho việc cậu và tư tế của cậu đã trộm đi đá Thần Huyết. Chờ khi cậu chết rồi, ta sẽ lấy lại thứ của mình.” Ngu Vu quẳng lại những lời này, rồi xoay người biến mất.

Nguyên Chiến đứng lặng một giây, sau đó cất bước chạy về phía phòng khám ở khu trung tâm. Hắn có dự cảm mãnh liệt, con cá lớn kia chắc chắn đang đi tìm Mặc!

Dự cảm của Nguyên Chiến không sai, lúc hắn chạy đến phòng khám, thì con cá lớn kia đang đi tới đi lui giữa nhóm người kích phát thứ hai, Nghiêm Mặc đứng đó lạnh lùng nhìn y.

“Cậu làm gì với tộc nhân của cậu vậy?” Ngu Vu hỏi.

Nghiêm Mặc ngậm chặt miệng.

“Vừa rồi lúc ta tiến vào thấy cậu đang đâm đâm bọn họ, đó là gì vậy?”

Im lặng.

“Nè, cậu nhóc, ta đang nói chuyện với cậu đó.” Ngu Vu sáp đến trước mặt Nghiêm Mặc.

Nguyên Chiến xông tới, kéo Nghiêm Mặc ra sau mình.

Ngu Vu bật cười: “Chẳng lẽ các cậu tưởng các cậu như vậy là có thể ngăn cản được ta? Cậu nhóc, cậu mà không trả lời, thì ta sẽ giết tộc nhân của cậu.”

Nghiêm Mặc đi vòng qua Nguyên Chiến, đứng song song với y, mở miệng nói: “Anh dám giết tộc nhân của tôi, tôi sẽ dám khiến các người không bao giờ sinh sản được nữa.”

“Ta biết cậu sẽ nói như vậy.” Ngu Vu bĩu môi: “Đừng khẩn trương thế, ta chỉ tò mò nên lại nhìn chút thôi. Nếu cậu nói cho ta biết, cậu làm cách gì để khiến thủ lĩnh của cậu khôi phục và thăng cấp, thì ta có thể đáp ứng cậu, cung cấp đầy đủ thức ăn cho các cậu trong ba mùa đông.”

Nghiêm Mặc phất tay: “Anh có thể cút.”

Ngu Vu bị chọc tức, đây là lần đầu tiên y gặp một nhân loại dám nói năng như vậy với mình.

“Cậu thật sự cho rằng ta không dám ra tay? Có thể ta sẽ không giết chết các cậu, nhưng ta có biện pháp khiến các cậu sống không bằng chết.”

“Thuốc trong tay tôi cũng không chỉ một loại, chìa tay ra đây.”

“Làm gì?” Ngu Vu nhướng mày.

“Chìa ra.”

Ngu Vu chìa tay ra, y không tin tư tế nhỏ có thể hại được y.

Nghiêm Mặc móc ra một cái bình đá nhỏ, mở nút bình, nhỏ một giọt lên cánh tay Ngu Vu.

Ngu Vu vậy mà lại không trốn không tránh, để mặc giọt nước kia nhỏ lên tay mình.

“Cái này là độc gì vậy?” Ngu Vu nâng tay lên, còn dám thè lưỡi ra liếm liếm.

Nguyên Chiến cũng chưa thấy loại thuốc này bao giờ, hắn chỉ cảm thấy cái bình đá kia trông thật quen mắt, hình như mấy hôm trước, Mặc nhờ hắn làm ra một đống bình đá nhỏ bằng ngón tay cái của hắn.

Nghiêm Mặc nhìn chằm chằm cánh tay Ngu Vu, như cũng rất tò mò kết quả sẽ như thế nào.

Chỉ chốc lát sau, Ngu Vu kêu lên một tiếng kinh hoảng, y nâng tay phải lên, chạm nhẹ vào vị trí bị nhỏ thuốc trên cánh tay trái, một miếng vảy cá liền bong ra.

Nghiêm Mặc thấy thế, hài lòng gật gật đầu, quả nhiên có hiệu quả rất tốt đối với người cá, hay lắm!

“Cái này gọi là thuốc tróc vảy, có thể hòa tan trong nước, hiệu quả thì như anh thấy đó, cá nào dính phải sẽ tróc vảy.”

“Thuốc giải!” Ngu Vu quả thực phải nhìn cậu tư tế nhỏ này bằng con mắt khác, đầu tiên là thuốc khiến cá không thể sinh sản, bây giờ là thuốc tróc vảy, ngay cả y cũng không thể chống lại thứ thuốc độc này, đừng nói chi đến những người cá khác.

“Không có.” Có cũng không nói cho anh biết.

“…Ta cũng sẽ làm ra thuốc độc, rất nhiều.”

“Chúng tôi chỉ có hơn ba trăm người thôi, các anh thì sao?”

Ngu Vu cảm thấy cái nhìn của cậu thiếu niên thật lãnh đạm, tựa như cậu ta thật sự không thèm quan tâm tới sinh mạng của hơn ba trăm con dân Cửu Nguyên, tựa như bất cứ lúc nào cậu ta cũng có thể lấy hơn ba trăm người này ra để đổi những lợi ích lớn hơn nữa.

Tư tế nhân loại, ha, sao y lại quên bọn họ là cái thứ gì. Tư tế càng mạnh càng không để ý đến tính mạng các sinh vật, có vài tư tế thậm chí còn không quan tâm tới tộc nhân của mình, cậu thiếu niên này hiển nhiên cũng là một trong số đó.

Ngu Vu tự nhận mình cũng rất lạnh nhạt, ích kỷ và tùy hứng, nhưng y lo lắng cho tộc nhân của mình, nếu không phải như vậy, y cũng sẽ không trả cái giá lớn chỉ để mang tộc đuôi dài rời khỏi biển, đến đây định cư.

Cậu thiếu niên có thể hy sinh tộc nhân của mình, nhưng y thì không, y không làm được, y không nỡ.

“Xem ra chuyện ta muốn biết hôm nay không thể biết rồi.” Ngu Vu tiếc nuối thở dài: “Nhóc con, tốt nhất là cậu hãy cầu nguyện để sau này cậu không có việc gì cần phải van xin ta.”

Trước khi đi Ngu Vu còn nhìn Nguyên Chiến bằng ánh mắt thâm sâu khó lường, nhưng điều này không khiến Nghiêm Mặc chú ý đến, hắn còn tưởng đối phương chỉ cảm thấy kỳ quái Nguyên Chiến làm thế nào mà khôi phục lại.

Trong lòng Nguyên Chiến rất muốn xem những lời Ngu Vu nói là để uy hiếp mình, vì ít nhiều gì hắn cũng bị ảnh hưởng một chút, nhưng hắn không tính nói chuyện này cho Nghiêm Mặc biết.

Hắn không muốn mình trở thành điểm yếu của Mặc. Càng không muốn để con cá lớn kia có cơ hội hiếp bức Mặc, ép Mặc làm chuyện cậu ấy không muốn làm.

Nếu sau này hắn thật sự xảy ra vấn đề… Không! Hắn tuyệt đối không để loại tình huống đó xuất hiện! Nguyên Chiến siết chặt hai nắm tay.

“Này, có phải anh có chuyện gì giấu tôi không?” Nghiêm Mặc giơ tay chọt chọt người bên cạnh.

“Cậu muốn biết hả? Vậy tối nay cho tôi mượn đùi của cậu xài tý.”

“…Anh cũng có thể cút!”

“Sờ sờ thôi cũng được.”

“Cút!”

“Tôi cho cậu dùng chân đạp.”

“…Giới hạn cuối cùng của anh ở đâu vậy?”

“Đó là cái gì?