Dị Thế Lưu Đày

Chương 172: Giảm điểm bất ngờ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

chapter content



“Chiến, Mặc, tộc Si ra khỏi rừng!”Nghiêm Mặc vừa mới kiểm tra cho mười hai người bọn Tranh xong, xác định năng lực sau khi kích phát của họ đều đã ổn định, về sau chỉ cần huấn luyện thích hợp, đồng thời, điều kiện của thân thể cũng tương xứng, là bọn họ có thể vững bước thăng cấp, lúc đó tay phải hắn đột nhiên sáng lên, trong đầu đồng thời hiện ra thông báo.

—— Kẻ lưu đày trợ giúp người khác thức tỉnh dị năng, số lượng: 12 người, -1200 điểm cặn bã.

—— Kẻ lưu đày trợ giúp Cửu Phong của tộc Côn Bằng mặt người và đàn ong Ăn Thịt thăng cấp, -2700 điểm cặn bã.

Nghiêm Mặc nhìn thông báo của sách hướng dẫn, trầm mặc thật lâu.

Hắn đoán sau khi kích phát năng lực thần huyết cho các chiến sĩ, sách hướng dẫn chắc chắn sẽ có phản ứng, nhưng hắn không ngờ, giảm điểm lại nhiều như vậy.

Mười hai chiến sĩ thức tỉnh năng lực thần huyết, hắn được giảm mỗi người một trăm điểm. Giúp Cửu Phong và đàn ong thăng cấp chỉ là hành vi vô ý, vậy mà cũng giảm cho hắn rất nhiều điểm, là vì số lượng ong khá nhiều chăng?

Lúc trước hắn dùng máu thịt của mình ngao chế Phản Hồn đan, cứu Nguyên Chiến, cũng chỉ được giảm một trăm điểm.

Mà lần này không phải kinh hỉ lớn, vì kinh hỉ lớn còn nằm ở thông báo phía sau!

—— Kẻ lưu đày nghiên cứu ra phương pháp an toàn giúp kích phát dị năng, xác suất thành công 75%, đối với những người thỏa mãn điều kiện xác suất kích phát dị năng là 100%, độ an toàn cao 100%, giảm một triệu điểm cặn bã.

Một triệu điểm!

Đây là số điểm mà hắn hoàn toàn không nghĩ tới.

Lúc hắn thấy con số này liền trợn tròn mắt.

Sao lại nhiều như vậy? Vì sao?

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, thì phần thưởng khi giảm hơn một triệu điểm đã đến, hắn chỉ có thể tạm thời đặt nghi vấn sang một bên, chuyên tâm xem xem phần thưởng có cái gì.

——Chúc mừng kẻ lưu đày giảm giá trị cặn bã hơn một triệu điểm, hiện tại tổng cộng giảm được 1 120 843 điểm. Vì để khen thưởng cho tính tích cực của kẻ lưu đày, đồng thời cũng để kẻ lưu đày cải tạo tốt hơn, phần thưởng có hai loại, xin chọn một trong hai.

Phần thưởng thứ nhất, phép huấn luyện chiến sĩ trung cấp, là bản thăng cấp của phép huấn luyện sơ cấp, thích hợp cho chiến sĩ từ cấp sáu đến cấp tám. Những gì cần chú ý cũng giống phép huấn luyện sơ cấp.

Phần thưởng thứ hai, xác định địa điểm cửa dịch chuyển tức thời, khi muốn  định thì phải đặt chân trên hai địa điểm đó, địa điểm trong tinh cầu này, không giới hạn khoảng cách, trọng lượng 100 ngàn kg.

Chú ý 1: Điểm dịch chuyển mẹ một khi đã xác định sẽ không thể thay đổi, điểm dịch chuyển con có thể sửa đổi tùy ý. Chú ý 2: Điểm dịch chuyển khi bị phá hỏng sẽ không thể dịch chuyển, nhưng có thể sửa chữa. Muốn sửa chữa cần tăng giá trị cặn bã dựa theo tình trạng hư hao.

Hai phần thưởng đều rất hấp dẫn, nhưng với tình huống thực tế hiện nay, Nghiêm Mặc không chút do dự chọn phần thưởng thứ nhất.

Khi Nghiêm Mặc còn đang đoán vì sao sách hướng dẫn lại giảm một triệu điểm cặn bã vì phương pháp an toàn giúp kích phát dị năng, thì quả thổ nguyên trong đợt thu hoạch đầu tiên đã được xay ra thành bột.

Quả thổ nguyên giống như những gì sách hướng dẫn nói, dù xay thành bột khi đã phơi khô hoặc không phơi khô, đều thành cùng một loại bột, nó không thích hợp làm các loại miến, nhưng thích hợp làm bột mì. Mà bột của hạt quả lúc chưa phơi khô sau khi lọc một lần nước có thể xem như chất dinh dưỡng bón cho đất, giúp đất thêm màu mỡ.

Nghiêm Mặc triệu tập đám người Cam Vũ, giao cách làm cho bọn họ, vừa lúc nhóm chiến sĩ thần huyết đầu tiên đã thức tỉnh, mọi người muốn ăn mừng, hắn liền mượn cơ hội này để đám người Cam Vũ làm thứ bột mì không nhiều lắm này thành các loại mì, mang ra chia cho mọi người ăn trong buổi chúc mừng.

Lần đầu tiên được ăn thức ăn như vậy, có người thích, có người vẫn không quen, nhưng mọi người đều trăm miệng một lời nói thứ này ăn rất tốt, có cảm giác chắc bụng.

Thức ăn còn có thịt cuộn và bánh nhân thịt rất được mọi người hoan nghênh, tiếp theo là bánh mì loại lớn và bánh bao không nhân, bởi vì chúng có thể kẹp thịt ở bên trong ăn kèm.

Khi Nghiêm Mặc nói cho mọi người biết, thứ thức ăn mới này dễ dàng bảo quản hơn thịt và các loại trái cây khác, thì cây thổ nguyên lập tức trở thành nguồn lương thực quan trọng hàng đầu của con dân Cửu Nguyên. Có điều bởi vì đặc tính cây thổ nguyên và tình huống của Cửu Nguyên trước mắt, Nghiêm Mặc vẫn chưa định giao quả thổ nguyên cho từng hộ gia đình tự gieo trồng, chỉ có thể chờ sau khi bộ lạc mở rộng quy mô rồi mới tính tiếp.

Cửu Nguyên, người ít đất nhiều, hiện giờ ngoại trừ một vùng nhỏ ở thành bắc và thành đông, những nơi khác trên cơ bản không có người ở, Nghiêm Mặc không định lãng phí những mảnh đất đó, thấy chất đất tốt liền dùng để trồng cây ăn quả và cây bông. Chờ sau khi nhiều người hơn, sẽ khai khẩn đồng ruộng ra ngoại thành.

Mắt thấy cây bông cũng sắp sửa thu hoạch được, trước khi chính thức vào đông, Nghiêm Mặc bảo Nguyên Chiến thúc đẩy nhóm thổ nguyên thứ hai kết trái, khoảng chừng hai trăm cây, lần này vì để không đạt đến điều kiện xuất hiện cây thổ nguyên tinh, hắn liền bảo Nguyên Chiến không cần điều phối đất, sau đó khiến thời gian ủ chín chênh lệch nhau.

Hai trăm cây thổ nguyên không có cây nào quá to, nhưng có lẽ bởi vì mảnh đất này là lần đầu được gieo trồng, nên dù không điều phối kỹ càng, chúng vẫn phì nhiêu, quả thổ nguyên được kết ra cũng không ít.

Khi Nguyên Chiến thúc đẩy chúng, có khi sẽ cảm thấy chỗ ấn đường trướng đau, nếu là trước kia hắn chắc chắn sẽ không để ý, nhưng lời nói của Ngu Vu in sâu trong đầu hắn, hắn ít nhiều gì cũng có chút nghi ngờ.

“Sắp vào đông rồi, tộc Cách Lan Mã vẫn không có dấu hiệu rời đi, bọn họ tính an cư ở đây luôn hả?” Thấy Nguyên Chiến trở về, Nghiêm Mặc ngẩng đầu hỏi.

Nguyên Chiến múc nước rửa tay rửa mặt, lại rót một ly nước lạnh uống ừng ực, lúc này mới mở miệng nói: “Bảo Tranh đi hỏi bọn họ xem. Cậu có tính toán gì không?”

“Bọn họ nhiều nữ, sức lao động cũng không ít, nếu bọn họ chịu, tôi muốn thu bọn họ vào. Mùa đông là một cơ hội tốt, tôi cho người lùn xây không ít nhà trống ở ngoại thành, bọn họ dọn vào sẽ lập tức có chỗ ở. Nhưng mà Tranh phải nói rõ ràng với bọn họ, bọn họ không thể ở không, mà phải làm việc để trả lại.”

“Đừng vội cho bọn họ vào, đến mùa đông rồi lại nói. Chờ bọn họ đến xin chúng ta, tốt hơn là chúng ta xin họ.”

Nghiêm Mặc nhìn hắn, tên gia súc này bây giờ dù là làm việc hay suy xét đều càng ngày càng giống một thủ lĩnh thật sự: “Ừ, chuyện này giao cho anh, tôi chỉ muốn nhân thủ, còn cụ thể phải làm như thế nào, anh phụ trách đi. Mặt khác, Lạp Mông nói, trận tuyết đầu chắc sẽ đến vào hơn hai mươi ngày sau, chúng ta cần đẩy nhanh tốc độ săn thú trước khi mùa đông bắt đầu.”

“Tôi nói với bọn họ rồi, lần này tôi không đi, Tranh dẫn đội, anh ta lãnh đạo nhóm chiến sĩ thần huyết vừa thức tỉnh đi săn, thuận tiện để bọn họ luyện tập một chút, chủ yếu là huấn luyện cách phối hợp tác chiến.”

“Đúng, phối hợp tác chiến rất quan trọng. Dựa vào thể chất và thiên phú, không phải ai cũng có thể thức tỉnh năng lực thần huyết, nhóm thứ nhất có thiên phú không tồi mới có thể thức tỉnh được, ngoài ra còn là nhờ vận may, lần sau thì chưa chắc đã được, thí dụ như nhóm đang chuẩn bị bây giờ, một nửa thức tỉnh được đã là tốt rồi. Nhưng có vài người dù miễn cưỡng thức tỉnh, sức mạnh cũng sẽ không cao, bộ lạc vẫn là chiến sĩ bình thường nhiều hơn chiến sĩ thần huyết. Tôi đang cân nhắc đến việc nâng cao tố chất thân thể của người thường, nếu nghiên cứu ra được, phối hợp với phép huấn luyện sơ cấp, rèn luyện tốt, nói không chừng bọn họ cũng lợi hại như chiến sĩ thần huyết.”

Nghiêm Mặc nếm món ngon được một lần, bây giờ  trong đầu toàn là suy nghĩ phải làm như thế nào để nâng cao thể năng hoặc dứt khoát cải thiện gien, trước kia khi hắn còn làm nhà nghiên cứu nhân thể học, đột phá thể năng, gia tăng tố chất thân người, kéo dài tuổi thọ là môn đề chính mà hắn nghiên cứu, chẳng qua phương hướng nghiên cứu của hắn không giống các nhà khoa học về gien khác, hắn mê muội với kinh mạch và huyệt vị trong Trung y cùng với thuyết Ngũ Hành cân bằng, hắn cho rằng những thứ không nhìn thấy mới là nguyên tố quan trọng nhất có thể đột phá gien.

Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc đang nói liền lâm vào trầm tư, hắn lại lần nữa nuốt chuyện về đá Thần Huyết vào lòng. Được rồi, Mặc đã bận như vậy, thân thể hắn cũng chưa thật sự xuất hiện vấn đề gì, không bằng chờ đến mùa đông, tất cả mọi người đều rảnh rồi lại nói.

“À, đúng rồi, tôi lấy được phép huấn luyện trung cấp từ chỗ của Tổ Thần, sơ cấp chỉ có thể luyện đến cấp năm thôi, cấp sáu đến cấp tám phải dùng trung cấp.”

Nguyên Chiến vừa nghe thế, lo lắng về đá Thần Huyết liền không cánh mà bay, hắn nghĩ ấn đường trướng đau là vì hắn đã cấp sáu mà vẫn dùng bản huấn luyện sơ cấp.

Hai ngày sau, dưới sự cầu phúc của Nghiêm Mặc, đội săn thú xuất phát.

Ngày thứ ba, người ở lại trong thành bắt đầu thu hoạch bông.

Ngày thứ tư, Mãnh phụ trách tuần tra bên ngoài chạy về báo một tin tức xấu.

“Chiến, Mặc, tộc Si ra khỏi rừng!”

“Phương hướng?” Nguyên Chiến nhíu mày hỏi.

Mãnh tranh thủ thời gian uống miếng nước, nhanh chóng nói: “Bọn chúng đi ra từ bìa rừng phía Tây Bắc, bên kia vốn dĩ có một đám người lùn đang ở, bây giờ đều chạy hết sang chỗ chúng ta. Tộc Si thì theo sau bọn chúng.”

“Bao lâu nữa thì tới chỗ chúng ta?”

“Tốc độ chúng rất nhanh, chắc tầm ba bốn ngày nữa sẽ tới Cửu Nguyên.”

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc nhìn nhau một cái, Nguyên Chiến lập tức ra lệnh cho chiến sĩ liên lạc bên cạnh: “Truyền lệnh của tôi, bảo Sa Lang thổi kèn lên, thông báo cho tất cả đội săn thú ra ngoài vào đêm trước lập tức trở về thành trong hôm nay!”

“Vâng.” Chiến sĩ liên lạc nhanh chóng chạy đi.

Mãnh trông mong nhìn về phía Nghiêm Mặc, cậu vừa mới dùng tốc độ nhanh nhất chạy về, cho cậu nghỉ ngơi một chốc được không?

Tiếc là Nghiêm Mặc chưa kịp mở miệng, thì Nguyên Chiến đã vô tâm vô tình nói: “Mãnh, mày tiếp tục đi trinh sát, chú ý tới mục đích của tộc Si, nếu có phát hiện gì mới thì phải trở về nói cho tao biết, đi đi, cẩn thận đấy.”

Mãnh khụt khịt một tiếng, từ khi cậu thức tỉnh dị năng tốc độ tới giờ, ngày nào cậu cũng phải chạy tới chạy lui bên ngoài, Nguyên Chiến có việc gì cần thông báo đều tìm cậu làm chân chạy vặt, cậu chạy tới mức sắp gãy chân rồi. Cậu là thủ lĩnh của chiến sĩ đoàn thứ tư, chứ không phải thám báo hay lính liên lạc đâu!!

Nhưng Mãnh cũng đành chịu, Nguyên Chiến là lão đại của bộ lạc, còn là người mạnh nhất, cho dù cậu có đầy bụng oán hận thì cũng không thể xả ra, chỉ có thể tiếp tục chạy.

Haizzz, Mặc nói không đúng, càng giỏi càng khổ, ai biểu cả bộ lạc chỉ có mình cậu là có dị năng tốc độ chứ. Mãnh vừa đau khổ vừa kiêu ngạo, lần nữa chạy ra khỏi thành.

Nghiêm Mặc thấy vậy, có chút suy nghĩ: “Về sau không biết tộc Phi Sa có xuất hiện dị năng tốc độ nào nữa không, mà tôi cảm thấy dị năng hệ phong cũng tốt lắm, có công dụng như dị năng tốc độ vậy, nhưng nếu chỉ để bọn họ chạy báo tin thế này thì lãng phí quá, huống chi Mãnh còn có một chiến sĩ đoàn phải quản lí.”

“Cậu có ý tưởng gì sao?”

“Tôi tính tìm Cửu Phong hỏi một chút xem, xem nó có thể giúp tôi thuần phục một ít chim hay không, nếu được, chúng ta có thể thành lập một đội trinh sát trên không, hơn nữa, tộc Hắc Nguyên còn có ưu thế về mặt thị lực, nếu luyện cung tiễn cho tốt, cộng thêm điều kiện trên không, bọn họ không những có thể trở thành thám báo trên trời, mà còn có thể trở thành sức uy hiếp cực lớn đối với kẻ địch.”