Dị Giới Dược Sư

Quyển 8 - Chương 167: Hải liệp (săn trên biển)



Trong khoảng thời gian của một cái nháy mắt này, Mộ Dung Thiên nhanh chóng quay trở lại quá khứ.

Lần đầu tiên bất ngờ gặp mặt là ở dãy núi Kinh Lôi sơn mạch, một viên xuân dược không nên xuất hiện trên Thần Phong đại lục đã thúc đẩy cho hai người có thân phận khác nhau và không có khả năng kết hợp, lại đến với nhau.

Vận mệnh bắt đầu phát sinh những biến hóa nghiêng trời lệch đất, ái hận đan xen, dây dưa không dứt.

Lần thứ hai gặp gỡ là ở trước cửa Tát Á Da Lộ ma pháp học viện, nhân vì công hội vừa đưa ra quy định mới, khiến cho Mộ Dung Thiên không thể không đến Phật Lạc Lý Tư để nhậm chức. Nếu không thì hắn không thể ngờ được nữ tử này lại ở cùng thành với mình.

Lần thứ ba hông hẹn mà gặp là trong lúc bị đuổi giết, sau khi vừa phất lên chớp nhoáng, thoát khỏi cảnh nghèo túng thì lại phải chạy trốn trối chết như chó nhà tang. Rồi lúc bấy giờ nàng đột nhiên xuất hiện, biến thù thành bạn và giết đi đại địch tâm phúc của mình, nếu không thì e rằng hắn có thể sống sót để đến được Tát La hay không cũng là một vấn đề rồi.

Lần thứ tư chính là hiện tại, ở ngay tại nơi phong nguyệt đô hội, ong bướm tầm hoan này đây. Thế thì còn gì để nói nữa? Đúng là vận mệnh, chỉ có thể nói là vận mệnh an bài mà thôi.

- Ngươi!?

Lăng Đế Tư kinh nghi nhìn chằm chằm vào gã nam tử trước mặt này, nàng cảm thấy hắn rất giống với người mà mình quen biết. Dù hai người đã giải trừ "Linh lực phụng hiến" và đã không còn khí mạch tương liên nữa, thế nhưng vẫn còn sót lại một ấn tượng rất sâu sắc. Ấn tượng này có thể khiến cho hai người có một loại trực giác sắc bén đối với đối phương, nhưng Lăng Đế Tư lại không hiểu rõ cái đạo lý này. Nàng chỉ cẩn thận quan sát Mộ Dung Thiên một lúc lâu, và cuối cùng vẫn cảm thấy hắn khác với người trong ấn tượng của mình nhiều lắm.

Mấy tháng không gặp, nữ tử này đã có thêm vài phần thành thục và bớt đi vài phần ngây thơ. Hình ảnh thiếu nữ hoạt bát nhanh nhẩu của thuở trước, khi nàng xuất hiện tại tửu quán của Tư Ân ở Cách Lâm trấn giờ đã nhạt đi gần như không còn nữa.

Có thể thấy rằng, mỗi một người đều sẽ trưởng thành trong lúc bất tri bất giác, chỉ tiếc là chuyện đó chưa chắc đã là chuyện tốt.

Trong đầu Mộ Dung Thiên không ngừng xoay chuyển, rốt cuộc có nên nói ra thân phận của mình cho nữ nhân vừa không phải địch mà cũng chẳng phải bạn, vừa yêu vừa hận này biết hay không? Cuối cùng thì hắn quyết định bỏ qua. Mộ Dung Thiên cũng không phải chính nhân quân tử, đối với việc lui tới chốn phong nguyệt thế này thì hắn vốn không sợ để cho bất kỳ ai biết, kể cả Lộ Thiến. Nhưng không hiểu sao, khi ở trước mặt người vợ cũ này thì hắn vẫn cảm thấy có chút hổ thẹn. Vì vậy hắn liền giả vờ hồ đồ:

- Tiểu thư, có chuyện gì sao?

Giọng nói của hắn thông qua sự phối hợp giữa “Thiên biến vạn hóa" và “Chuyển âm châu” thì đã thay đổi rất nhiều, thanh âm trầm khàn, hoàn toàn không giống với giọng nói trước kia.

Lăng Đế Tư lộ vẻ thất vọng. Lúc này nàng mới phát hiện ra việc nhìn chằm chằm vào người khác là chuyện rất thất lễ, nên vội nói:

- Xin lỗi tiên sinh, ta nghĩ là mình nhận lầm người rồi.

Mộ Dung Thiên thấy thần tình của nàng như vậy thì trong lòng hơi dao động. Chẳng lẽ nàng hy vọng sẽ gặp được mình? Hắn bỗng nhiên cảm thấy xung động, rất muốn nói cho Lăng Đế Tư biết "Không, nàng không nhận lầm người." Nhưng hắn biết nếu nói ra lời đó là cực kỳ thiếu khôn ngoan, vì thế mà hắn nhanh chóng dằn lại tâm tình của mình, rồi vội vàng đi xuống dưới tháp.

Lăng Đế Tư nhìn theo bóng lưng của Mộ Dung Thiên đang khuất dần tại chỗ rẽ. Bóng lưng rất quen thuộc khiến nàng cứ ngẩn ngơ nhìn, nhưng nàng biết người kia không hề biết Nghĩ thanh thuật, nên nàng thở dài một hơi, rồi thất vọng đi lên lầu.

oooOooo

Thập Bát Thiên Đường ngoài những tiết mục để phát tiết thú tính mà hai huynh đệ Mạt Khắc đã lựa chọn thì nơi này còn có những tiết mục đứng đắn nghiêm chỉnh dành cho những người muốn bàn luận việc thương mại. Chuyến này Lăng Đế Tư đến đây là vì nàng đi theo đại biểu thương nghiệp của Lam Nguyệt đế quốc là Bố Lai Ân để học tập buôn bán.

Địa vị thương mại trên đại lục vốn không được coi trọng, nhưng kể từ sau sự kiện cây trồng, chúng nhanh chóng được đề thăng. Mà Âu Đa Mỗ thành là một thành trì của quốc gia trung lập nhưng lại tiếp giáp ranh giới của cửa biển nối liền nội hải với bên ngoài nên đã trở thành một thành trì rất quan trọng. Mông Na Lâm thất tung đã nhiều tháng, tới nay vẫn không rõ ở đâu, còn Lăng Đế Tư vốn là phó chỉ huy, nay với sự nâng đỡ của gia tộc liền được thăng lên chức chỉ huy. Nàng chưa bao giờ ham thích quyền thế mà chỉ yêu thích tự do, thích được như một nữ hài muốn gì thì làm nấy, không câu không thúc như trước kia vậy. Thế nhưng chỉ có chiến tranh mới khiến nàng không thể làm chủ được bản thân. Hầu như mỗi một thành viên trong Khải Âm gia tộc đều là những nhân vật đang đảm đương trọng nhiệm. Thân là nữ nhi của gia chủ, là một thành viên đáng kiêu ngạo của gia tộc, Lăng Đế Tư không thể cô phụ sự kỳ vọng của các bậc trưởng bối đối với mình. Hơn nữa nhân khoảng thời gian hòa bình ngắn ngủi này, các phương đều tranh thủ bồi dưỡng nhân tài, thì đây đúng là một cơ hội tốt, bởi vậy Lăng Đế Tư đành tận dụng thời gian dốc sức học hỏi, tiếp thu những thứ mà trước kia nàng vẫn thấy phản cảm. Mà lần hội chợ thương mại này là một trong số đó. Nguyên nhân mà nàng tham gia chuyến đi này ngoài việc chính ra thì còn hy vọng được gặp cái người đã trốn tới quốc gia trung lập kia.

Lúc này Mộ Dung Thiên đã xuống đến bên dưới chiếc thuyền hoa, gió đêm thổi hiu hắt, sau cơn phát tiết vừa rồi, đầu óc của hắn giờ đây rất tỉnh táo, từng việc từng việc xảy ra từ sau khi đến đảo quốc liền lần lượt hiện ra trước mắt hắn.

Trong khoảng thời gian này, dù là tài lực hay thế lực của hắn thì đều phát triển cực nhanh, hiện nay hắn cũng đã có chỗ đứng tại Tát La, về phương diện tài phú thì vẫn tiếp tục bành trướng, không có vấn đề gì, nhưng hoàn cảnh phía sau thì lại có ẩn chứa không ít vấn đề.

Đầu tiên là nhân thủ, ngoài Lộ Thiến, Lạc Na và Lệ Toa ra thì hắn không có được một trợ thủ đắc lực nào. Nếu tính gần, thì chỉ cần trở thành đại phú ông như hiện giờ là đã quá thừa rồi. Còn nếu muốn tiến thêm một bước, thực hiện mục tiêu to lớn hơn thì còn lâu lắm mới đủ, hắn không thể nào cứ phải đích thân đi làm mọi chuyện được, vì như vậy sẽ khiến cho hắn bận rộn liên hồi; thậm chí đã lâu rồi hắn cũng chỉ có rất ít thời gian để tu luyện.

Võ công của hắn tiến bộ chậm hơn trước rất nhiều, và dĩ nhiên hắn vẫn chưa từ bỏ dã tâm của mình, bởi vậy hắn cần phải có nhân tài, nhất định phải bồi dưỡng thật nhiều nhân tài để thay mình làm việc mới được.

Về phương diện thế lực, bằng vào việc gián tiếp khống chế giới thượng tầng vẫn chưa đủ, ngày nào mà hắn vẫn chưa có chức nghiệp huy chương thì hắn vĩnh viễn vẫn chỉ là người ngoài, vĩnh viễn không thể tiến sâu vào nội bộ của Tát La và cũng không thể trực tiếp nắm giữ lực lượng trong tay.

Thế là Mộ Dung Thiên cứ mãi ôm ấp hai vấn đề đó trong suốt hơn nửa tháng, cho tới khi hội chợ chấm dứt. Trong mấy ngày đó, hắn ngoài việc bàn chuyện làm ăn ra thì còn tranh thủ sắp xếp kế hoạch bồi dưỡng nhân thủ.

Ngoài lần đầu tặng vài bình "Kim thương bất đảo" và cứ cách một khoảng thời gian, Mộ Dung Thiên phải bán riêng cho cho Ước Sắt Phu một ít dụng dược này, thì đó đều là những loại thuốc được đặc chế bình thường, nhưng thuốc lần này lại hơi có chút đặc thù. Ngoài tác dụng kích dục ra, nó còn có khả năng gây nghiện, giống như hít ma túy vậy, dù chất độc hại của nó không bá đạo như ma túy nhưng lại có thể khiến người dùng thuốc cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện gối chăn, còn các tác dụng phụ tất nhiên là rất tàn độc.

Lúc giao loại thuốc này cho Ước Sắt Phu, Mộ Dung Thiên còn giả vờ nhắc nhở y là dù dược vật có hiệu quả nhưng ngàn vạn lần không được miệt mài quá độ. Khi nói ra lời đó, trong lòng hắn đã cười thầm, bởi vì dù Ước Sắt Phu có muốn tự khống chế bản thân thì cũng không thể khống chế được. Nhiều lắm là năm năm, y sẽ trở thành một cái cây khô. Chỉ đáng tiếc là Cát Tư có lực tự khống chế bản thân rất mạnh mẽ, hơn nữa lão chỉ mưu cầu danh lợi và quyền thế, nên chuyện phòng the rất biết tiết chế, nếu không thì chỉ dựa vào loại chất độc mãn tính này thôi thì hắn cũng có thể báo được đại thù rồi.

oooOooo

- Đan Ni Tư ca ca, huynh đã về rồi sao?

Khi Mộ Dung Thiên vừa bước vào cửa chưa được bao lâu thì lập tức thấy Lộ Thiến và chúng nữ nhận được tin mà chạy ra đón, ngoài ra còn có thêm vài nữ tỳ nữa cũng chạy ra nghênh đón chủ nhân.

Hải Luân Na dưới sự bồi dưỡng của Mộ Dung Thiên , giờ đây đã gan dạ hơn nhiều, nàng mạnh dạn thốt: 

- Đan Ni Tư tiên sinh, người đi lâu như vậy khiến chúng ta chờ đến sốt ruột cả thôi.

Mộ Dung Thiên đùa:

- Hải Luân Na, có phải nhớ ta không?

Mặt Hải Luân Na đỏ bừng mặt, thẹn thùng nói:

- Người ta đâu có chứ.

Mộ Dung Thiên nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng mà tim đập thình thịch. Cuộc sống trước kia của Hải Luân Na rất kham khổ, hoàn toàn thiếu dinh dưỡng, nhưng hôm nay đã tốt hơn nhiều, càng ngày càng xinh đẹp thành thục, khiến Mộ Dung Thiên gần như quên mất nàng là mỹ nhân ngư vẫn còn vị thành niên.

Lệ Toa cười hì hì nói:

- Đan Ni Tư tiên sinh, có một người chờ ngươi rất nóng ruột đấy! Nếu không có bọn ta níu kéo ở lại, nói không chừng nàng ta đã chạy tới Tư Ba Đạt Khắc Lộ tìm ngươi rồi kìa.

Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi:

- Là ai vậy? Chẳng lẽ là Lạc Na? Ha ha, vậy tối nay đến phòng của ta, rồi chúng ta sẽ tha hồ ma tâm sự nhé?

Nói xong, hắn liền lộ nụ cười dâm đãng, thần thái giống như một lão già dâm đãng cả vài chục năm đã không được đụng vào nữ nhân vậy.

Lạc Na lờ tít lời nói đó của hắn, trái lại, nàng còn cố ý vén một góc váy lên cao, để lộ bắp đùi trắng nõn rồi khiêu khích nói:

- Tốt đó, Đan Ni Tư tiên sinh, chỉ tiếc là người đó không phải là ta thôi.

Nhớ lại cái đêm thác loạn tại Thập Bát Thiên Đường, Mộ Dung Thiên liền cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, lẽ nào trong hơn mười ngày không gặp mà mọi người lại đến thời kỳ động dục hết rồi à?

- Quỷ mặt đen.

Mộ Dung Thiên dựa vào cách xưng hô liền lập tức đoán ra người vừa cất tiếng gọi là ai ngay. Quả nhiên một khắc sau, Mâu Cơ đã từ trong nội đình chạy ra.

Hắn nói với chúng nữ:

- Tiểu Lộ, mọi người đi nấu cơm đi.

Chúng nữ biết hắn có chuyện cần bàn với Mâu Cơ nên lập tức cáo lui hết.

Trong chớp mắt, Mâu Cơ đã đến trước mặt hắn, nàng nóng nảy thốt:

- Ngươi đã về rồi, làm ta sốt ruột muốn chết!

Mộ Dung Thiên thầm nghĩ: "Ngươi mà sốt ruột cái mốc xì gì chứ. Lão tử không phải là lão công của ngươi, ở đằng sau hậu viện còn một ít chuối tiêu, nếu cần thì vẫn có thể dùng tạm mà."

- Ngươi xem, người ta lại nhỏ đi không ít rồi.

Nàng vừa nói vừa ưỡn ngực ra cho Mộ Dung Thiên xem.

Mộ Dung Thiên suýt nữa là té ngửa. Nữ nhân như vậy thật đúng là hiếm thấy. Nếu không phải có phụ thân của nàng ta là Mạch Khắc Tắc Nhĩ, chỉ e hành động nông nổi của nàng đã sớm dụ cho kẻ khác gian dâm mình rồi.

Hắn biết đó là phản ứng bình thường của dược vật, nên trấn an nàng ta:

- Không cần ngạc nhiên, để ta cho ngươi vài thứ thuốc phụ để dùng thêm, đến lúc đó sẽ không có chuyện gì nữa.

Mâu Cơ nghe thấy mình sẽ không bị trở lại như lúc trước thì liền mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Mộ Dung Thiên thoáng xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, rồi nói:

- À này Mâu Cơ tiểu thư, ngươi có biết có biện pháp gì để người ngoài có thể nhanh chóng gia nhập vào quốc tịch của Tát La, nhận huy chương chức nghiệp, đồng thời kiếm được một chức vụ khả dĩ ở trong giới cao tầng hay không?

Mâu Cơ ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi muốn kiếm chức quyền à?

Mộ Dung Thiên cười hắc hắc:

- Nói thế nào đi nữa thì ta cũng là người có chút danh tiếng kia mà, nhưng ở Tát La này thì lại chẳng có lấy một cái huy chương chức nghiệp nữa, vậy có phải là mất mặt lắm không?

Mâu Cơ không hề có tâm cơ, nên nàng chẳng chút nghi ngờ gì, liền thành thật đáp:

- Có chứ, một là có cống hiến phi thường trọng đại cho đế quốc, như vậy thì sẽ được phá lệ mà đảm nhiệm chức vụ cao. Còn hai chính là tham dự vào cuộc săn trên biển mỗi năm một lần ở Tát La.

- Săn trên biển?