Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 93: An ngọc cùng Tư Đồ Cảnh



Vào lúc ban đêm, tôi cùng sắc quỷ ngồi trên ban công, nhìn xem bầu trời đen nhánh lại sáng tỏ, điểm điểm tinh quang lấp lánh rơi vào trong mắt của tôi.

“OA —— bầu trời trong veo không một gợn mây, nhớ kỹ lúc nhỏ, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy đầy trời sao “.

Tôi không khỏi cảm thán một câu, đầu tựa ở trên bờ vai sắc quỷ, bình tĩnh nói, sắc quỷ một tay nắm cả bờ vai của tôi, cười khẽ, ngữ khí hơi có chút kiêu ngạo.

“ m phủ bầu trời mới là đẹp, nàng không phải thấy qua sao”.

“Nơi đó bầu trời lúc nào cũng như thế sao”?

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía anh, tò mò hỏi. Sắc quỷ bên mặt mê người, lộ ra một tia mị lực khác.

“Đương nhiên”.

“Thật nhàm chán.”

Tôi trả lời: “Nếu là một năm bốn mùa bầu trời đều nhìn giống nhau như đúc, dù đẹp cũng sẽ cảm thấy bình thường, ngẫu nhiên gặp một lần, mới có thể bảo trì cảm mới mẻ giác, không phải sao”?

Sắc quỷ nghe tôi, bàn tay vuốt ve đầu của tôi, đồng ý nói: “Hoa nhi nói có đạo lý “.

Anh hai mắt rủ xuống, trong mắt mơ hồ hiện lên tịch mịch lại bị tôi không để mắt đến, bởi vì tôi bị trên một tin nhắn điện thoại di động hấp dẫn.

Là An bình gởi tới.

“Xế chiều ngày mai, chị họ mình cùng chồng chị ấy mời chúng ta uống buổi trà trưa, cùng đi thôi, dù sao không có lớp!”( Đáng yêu)

Cô ấy còn gởi cái icon, là một cái nữ hài Anime biểu lộ đáng yêu trong chớp mắt, tôi có chút kinh ngạc, An Ngọc cùng Tư Đồ Cảnh làm sao lại ngay tại lúc này mời chúng tôi ăn cái gì?

Theo lý thuyết, cưới sau không phải đều nghỉ đông, sau đó vội vội vàng vàng xuất ngoại đi hưởng tuần trăng mật, đâu còn có tâm tư gì mời người ăn cơm.

Cái này còn không phải trọng điểm……

Tôi nhớ tới kết cục vợ chồng Tư Đồ, cùng kiếp sống thống khổ ngắn ngủi tiếp theo của bọn họ, nội tâm tôi liền có chút chống cự, ngón tay dừng ở dưới màn hình điện thoại di động, chậm chạp điểm xuống, đánh không ra một nhóm đáp lời hoàn chỉnh.

Tôi là tận mắt thấy cảnh tượng cha mẹ Tư Đồ Cảnh bị trừng phạt,khiến cho tôi xế chiều ngày mai làm sao đối mặt bọn họ?

“Đừng có gánh nặng trong lòng”.

Sắc quỷ nhìn tôi, liếc nhìn tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại và khẽ nói: “Không có gánh nặng, tất cả điều này là do ta làm, nó không liên quan gì đến nàng.”

Nhưng, tôi nghĩ Tư Đồ cảnh sẽ là cái người thấu tình đạt lý.

Tôi nghe anh nói sau, mới đưa tảng đá trong lòng buông xuống, hơi nhếch khóe môi lên lên, nhẹ nhàng gật đầu.

“uhm “.

Thế nhưng, ngay tại sự tình trực tiếp phát sinh tiếp theo hủy đi tâm tình vừa mới tốt lên của tôi.

Cái tin tức này, là Diệp Dao gởi tới đã được gửi cho tôi thông qua một cuộc trò chuyện tạm thời với một nhóm bạn bè.

“Dung Hoa, cuối tuần chúng ta muốn đi tham gia tang lễ Vương Tiểu Manh các cậu có đi không “?

Vì cái gì, chuyện tốt chuyện xấu sẽ cùng một chỗ đánh tới, không có dấu hiệu báo trước nào.

Nghĩ đến ngày mai muốn cùng An Ngọc bọn họ uống xong buổi trà trưa, có lẽ là một cách lý giải lẫn nhau, giải khai hiểu lầm, cơ hội tốt tăng tiến tình cảm, lại cùng một thời gian, muốn tham gia tang lễ Vương Tiểu Manh.

Trong mắt nhiều người xa lạ, những trường hợp tự tử kỳ quái đó đã bị lãng quên khỏi tâm trí họ, bởi vì không ai có thể hy vọng rằng có một đoạn ký ức như vậy trong não của mình.

Nhưng.. chúng tôi không giống.

Đầu tiên, Vương Tiểu Manh là bạn học cùng lớp của mình, lại là ở sát vách phòng ngủ, quan hệ coi như gần bạn cùng phòng.

Cái tin tức này khiến trái tim tôi như nắm cát rớt xuống, lần nữa lãnh hội lại những cái hồi ức ký ức kia mình cả đời đều không muốn có.

Sắc quỷ nhìn thấy tâm tình của tôi chập trùng lên xuống, liền biết khẳng định tôi lại nhận một ít ảnh hưởng bởi chuyện này, anh đem tôi ôm càng chặt hơn, ngữ khí rất hòa hoãn, nhưng lại tràn đầy sức mạnh.

“Hoa nhi, nàng không cần sợ hãi bất cứ chuyện gì, bởi vì có ta ở đây”.

Chính là câu nói này, để cho tôi hốc mắt không khỏi nóng lên, tôi đích xác là kẻ nhạy cảm, người khác đối với tôi hơi ấm áp một chút, tôi liền không chịu được sẽ cảm động.

Ngày mai là thứ hai, buổi sáng có khóa, tôi cũng liền sớm đi ngủ.

Mỗi ngày tôi ôm khối băng lớn bên cạnh yên giấc, đều có thể một đêm không mộng mị, ngủ rất say, mặc dù tôi biết sáng mai tỉnh lại, thân ảnh bên người sớm đã biến mất. Cái này thật là có chút giống vợ chồng thường ngày, chồng mỗi ngày sáng sớm đi ra ngoài làm việc, ban đêm trở về trong nhà.

Nếu như tôi hiện tại đã tốt nghiệp, có công việc, có lẽ liền càng giống một đôi vợ chồng hơn nữa.

Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.

……

Buổi sáng trên lớp học, tôi đã biết một ánh mắt quen thuộc, con mắt nhìn sang, liền thấy một người mình không muốn nhìn thấy nhất!

Là tiểu học đệ kia đối với mình theo đuổi không bỏ!

Sáng nay ở dưới lầu không có nhìn thấy thân ảnh của hắn, tôi đều nhanh quên có người như vậy tồn tại.

Hắn thật đúng là cố chấp mà, đến bây giờ còn nhìn chằm chằm mình.

An bình cũng chú ý tới ánh mắt tiểu học đệ, ngữ khí có chút ghét bỏ, tôi vội vàng dời đi ánh mắt, không còn nhìn hắn, cúi đầu.

Trong lòng không ngừng mà đọc: ‘Đừng nhìn ta chằm chằm, đừng nhìn ta chằm chằm’.

‘Lời nói ta đều nói rất rõ ràng, làm sao còn nhìn ta chằm chằm, nhìn không ngừng như vậy’!

Tôi im lặng thở dài, đã bất đắc dĩ cũng không biết nên làm cái gì, hiện tại trong lòng bắt đầu lo lắng, chờ chút tan học mình có thể sẽ bị chắn lại mất thôi.

Nhưng sự thật lại là tôi nghĩ nhiều rồi.

Hắn sau khi tan học, nhìn cũng không nhìn tôi một chút, liền hướng phía cửa lớp học đi đến, một nữ sinh tóc dài từ trên bậc thang chạy chậm đến hướng phía hắn.

Tôi nhận thấy rằng cô ấy đang ngồi chéo phía sau tôi.

Chẳng lẽ khi đi học…… Người hắn nhìn không phải tôi, mà là nữ sinh này( cười mún té ghế)?

Quả nhiên, không ngoài sở liệu của tôi, cái bóng lưng nữ sinh này nhìn nhỏ yếu gầy cao lập tức ôm lấy cánh tay tiểu học đệ, hai người vừa nói vừa cười rời phòng học.

“ gì vậy chứ, trước một mực chằm chằm nhắm vào cậu, qua đoạn thời gian vậy mà đã có bạn gái”.

An bình bất mãn hừ một tiếng, tôi cảm thấy buồn cười, nhìn cô ấy: “ cậu một hồi chê hắn quá cố chấp, hiện tại lại chê hắn đổi đối tượng truy cầu quá nhanh”.

Cô ấy ngạo nghễ quay đầu hừ một tiếng, bên trong miệng cảm thán hướng phía dưới cầu thang đi đến, trong phòng học lớn mọi người gần như đi hết, tôi tốc độ rất chậm……

“Bây giờ yêu đương trong trường đại học, thật không đáng tin cậy, không có một cái dụng tâm thực tình, tất cả đều là chơi đùa, đuổi không kịp liền không đuổi, chuyển theo đuổi đối tượng khác”.

Trong giọng nói của cô ấy còn mang theo chút tiếc nuối cùng đáng tiếc: “ vốn dĩ mình còn bị hành vi của hắn cảm động đến, ai biết được nó không khác gì những chàng trai thích chơi đùa khác.” Tôi đeo túi xách đi bên cạnh người cô ấy, nín cười: “cậu thôi đi, cái gì sinh viên yêu đương không đáng tin cậy, cậu không phải cũng là đang nói cùng Vương Hồng Duệ à, khoa trương nhất chính là mình đi, kêt hôn cũng rồi, cái gì cũng đều có’’. Vừa nói vừa vỗ nhẹ lên bụng.

“Chúng ta là ngoại lệ, là ngoại lệ”.

An bình cảm thấy mình nói lời không tròn trở lại, đành phải chơi xấu, tiếng cười từ trong phòng học bay ra, thẳng đến ở bên ngoài hành lang dài, đều thật lâu không tán đi.

……

Bởi vì vào lúc nửa tầm hơn 1 giờ chiều An Ngọc đã đặt chỗ trong một quán trà mới mở gần trường và chúng tôi trực tiếp đi qua chờ bọn họ, không có ăn gì bên trong.

Gần 1 giờ, một đôi bóng hình xinh đẹp từ cửa đi vào, phục vụ đem bọn họ dẫn tới chỗ chúng tôi.

Hôm qua hôn lễ, tôi kỳ thật có nhìn thấy An Ngọc một chút ngắn ngủi.

Không thể không nói, người cũng như tên, dung mạo của cô ấy mười phần nhỏ nhắn bích ngọc, làn da bóng loáng tinh tế, mái tóc dài màu đen hơi cuộn, rối hờ ở đầu vai, mặt đại khái chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, ngũ quan rất đoan chính tú lệ.

Tư Đồ Cảnh một mực cầm tay An Ngọc, vịn cô ấy, để cô ấy ngồi xuống bên trong ghế.

“Chị họ, anh rể “.

An bình ngữ khí có chút khó chịu, An Ngọc sau khi vào chỗ, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, một bộ dáng vẻ rất có cảm xúc: “Tiểu Bình, em rốt cục chịu gọi ta một tiếng chị họ”.

Trên mặt cô ấy lộ ra nụ cười không màng danh lợi, nhìn tôi một chút.

“Em chính là tiểu Hoa? An bình nói với ta, cho tới nay, làm phiền em quan tâm nha đầu này”.

Thật là một người ôn nhu, ngay cả nói chuyện cũng là dùng lời nhỏ nhẹ, một đôi lông mày thỉnh thoảng bay lên, làm gương mặt dịu dàng của cô ấy nhiều lên một tia nghịch ngợm.

Tôi bị cô ấy dọa sợ, nói liên tục: “Không có việc gì! Chị nói gì vậy nha, nào có làm phiền, em cùng An Bình là đồng đảng, quan hệ khá tốt, nói làm phiền cũng không khỏi thái quá rồi”.

An ngọc giống như có thể hiểu ý tôi, cười gật đầu, phất tay gọi phục vụ đến, chuẩn bị gọi một chút đồ ngọt cùng đồ ăn.

Phục vụ viên vừa rời đi, Tư Đồ Cảnh nhìn tôi thần sắc thay đổi, giọng nói của hắn đứt quãng, nhưng lại mang theo hối hận cùng áy náy dày đặc.

“Chuyện Cha mẹ ta, ta đã nghe An gia chủ nói, thật rất xin lỗi, thật xin lỗi”.

Thần sắc của hắn có chút bất đắc dĩ, lại có chút bi ai, cười khổ nói:” Kỳ thật Tư Đồ gia đã xuống dốc, ta xem như toàn cả gia tộc là người duy nhất biết dùng thuật trừ quỹ.

Tư Đồ cảnh nói một cách đơn giản về tình huống gia đình.

Tư Đồ Doanh ngay từ đầu cũng không phải là bộ dáng bây giờ, khi đó, hắn cũng chính nhiệt huyết tuổi trẻ, đối với gia nghiệp mình mười phần trung thành, mà lại có một bầu nhiệt huyết muốn đem phát dương quang đại.

Từ đầu Tư Đồ gia khá tốt, thế nhưng càng về sau, dính đến buôn bán đồ vật trở nên nhiều hơn, Tư Đồ gia tính chất cũng liền thay đổi.

Từ một thế gia trừ quỷ lâu đời, biến thành ý đồ kiếm chác lợi ích vì mục đích gia tộc, khu quỷ thuật không ai lo học tập, cũng không muốn tinh thông làm gì, thậm chí trong nhà một vài chi thứ đệ tử đều bám lấy nghe tiếng tăm trong giới củaTư Đồ gia mà đánh lừa.

Tư Đồ cảnh nói đến nhà mình thời điểm xuống dốc, thần sắc ảm đạm, cả khuôn mặt giống như là phủ một lớp bụi mịt mờ.

Nhưng nói cho cùng Tư Đồ gia lại trở nên như thế nào, đối với hắn mà nói, vẫn như cũ là nhà của hắn, hắn dù cho biến mất, tên của hắn bên trong y nguyên có hai chữ Tư Đồ, anh ta vẫn như cũ là hậu nhân của cổ lão thế gia kia.

“Ta từ nhỏ đã thề chấn hưng gia nghiệp, cho tới bây giờ đều không hề từ bỏ, cha mẹ muốn thay đổi ta ở trong mắt họ, ta không có khả năng thay đổi, vậy ta chỉ có thể lựa chọn làm tốt chính mình”.

An ngọc tâm đau nhìn qua hắn một chút, hai tay cầm thật chặt tay của hắn.

Tôi bị mấy lời anh ta nói cảm động, trong lòng đối với anh ta cảm thấy có chút áy náy.

Bởi vì lúc trước tôi có cái ý nghĩ rất cực đoan.

Có mẫu tất có tử.

Tôi thu hồi câu nói này, đồng thời dự định đưa nó chôn giấu, không còn lấy ra.

Mỗi người đều là một cá thể, bọn họ sẽ không bởi vì chính cha mẹ của mình là như thế nào, bọn họ trở nên như thế nấy.

Tư Đồ cảnh chính là một ngoại lệ, anh ta là một nam nhân rất ưu tú, yêu thương cha mẹ, đối Tư Đồ gia chính là hậu nhân phụ trách.

Có ba điểm này, liền đầy đủ làm tôi thay đổi cách nhìn.